ĐẶNG PHÙNG QUÂN

Khái luận phê b́nh lư trí văn chương

biên khảo triết học nhiều kỳ

56

Chương III

LƯ LUẬN VĂN CHƯƠNG VÀ PHÊ B̀NH VĂN HỌC

 

Kỳ 1, Kỳ 2, Kỳ 3, Kỳ 4, Kỳ 5, Kỳ 6, Kỳ 7, Kỳ 8, Kỳ 9, Kỳ 10, Kỳ 11,  Kỳ 12, Kỳ 13, Kỳ 14,  Kỳ 15, Kỳ 16, Kỳ 17, Kỳ 18, Kỳ 19, Kỳ 20, Kỳ 21, Kỳ 22, Kỳ 23, Kỳ 24, Kỳ 25, Kỳ 26,  Kỳ 27,  Kỳ 28, Kỳ 29, Kỳ 30, Kỳ 31, Kỳ 32,  Kỳ 33, Kỳ 34, Kỳ 35, Kỳ 36, Kỳ 37, Kỳ 38, Kỳ 39,  Kỳ 40, Kỳ 41, Kỳ 42, Kỳ 43, Kỳ 44, Kỳ 45, Kỳ 46, Kỳ 47, Kỳ 48, Kỳ 49, Kỳ 50, Kỳ 51, Kỳ 52, Kỳ 53, Kỳ 54, Kỳ 55, Kỳ 56,

Phá thể tiểu thuyết (tiếp theo)

Đối lập với tiểu thuyết thực nghiệm, một dạng thức phá thể tiểu thuyết là loại tiểu thuyết quy ước, cổ điển, chẳng hạn như truyện ngắn “hiện sinh” sau đây:

Tường (tiếp theo)

Tôi thừa hiểu hắn muốn nói ǵ, nhưng tôi làm bộ như không biết. Về những đau đớn, tôi cũng cảm thấy trong thân thể, như thể một đống những vết thương nhỏ. Tôi không thể tập quen với điều đó, song tôi cũng như hắn, không coi là quan trọng.

“Sau đó, tôi gắt gỏng nói, anh đă chết từ khuya rồi.”

Hắn bắt đầu như chỉ nói cho riêng hắn: hắn không ngừng nh́n tên Bỉ. Gă này làm bộ như không nghe. Tôi biết hắn đến đây làm cái ǵ rồi; những điều chúng tôi nghĩ hắn không để ư; hắn đến quan sát thân thể chúng tôi, những thân thể hấp hối ngay khi c̣n đang sống.

“Thật cứ như trong ác mộng, Tom vẫn nói. Người ta muốn nghĩ điều ǵ, luôn luôn có ấn tượng là xong rồi, đang hiểu điều đó, thoáng qua rồi vuột mất đi. Tôi tự nhủ: sau đó, chẳng có ǵ hết. Nhưng tôi không hiểu điều đó muốn nói ǵ. Có những lúc tôi gần như đạt đến…song rồi nó lại vuột đi, tôi lại bắt đầu nghĩ đến đau đớn, đến những viên đạn, chất nổ. Tôi là người duy vật mà, tôi thề với anh như thế, tôi không bị điên đâu. Nhưng có điều không hiểu. Tôi trông thấy xác tôi: không có ǵ khó nhưng mà là chính tôi thấy nó, với mắt của tôi. Khiến tôi phải nghĩ…phải nghĩ là tôi sẽ không thấy ǵ hết, không nghe thấy ǵ hết và thế giới này vẫn tiếp diễn với những kẻ khác. Người ta không phải tạo ra để nghĩ điều đó, Pablo. Anh có thể tin tôi: tôi đă thức suốt một đêm để chờ đợi một cái ǵ. Song cái ǵ đó, không giống như vậy: nó đến ở phía sau chúng ta, Pablo, và chúng ta chẳng thể chuẩn bị.”

“Im đi, tôi bảo hắn, anh muốn tôi gọi người để anh xưng tội không?”

Hắn không trả lời. Tôi đă để ư là hắn đang muốn làm một tên tiên tri và gọi tôi bằng tiếng Pablo với một giọng không c̣n thần sắc. Tôi không thích thế; nhưng dường như mọi gă Ái nhĩ lan đều như vậy. Tôi cảm thấy mơ hồ là hắn sặc mùi nước tiểu. Tự trong ḷng tôi đă không có cảm t́nh nhiều với Tom, và tôi không biết tại sao, có điều là chúng tôi sẽ chết chung với nhau, tôi phải thấy cái ǵ hơn thế nữa. Có những mẫu người khác hẳn. Như với Ramon Gris chẳng hạn. Nhưng giữa Tom và Juan, tôi cảm thấy cô đơn. Vả lại, tôi thích điều này hơn: với Ramon, tôi có lẽ bị cảm kích. Song tôi khá cứng rắn lúc này, và tôi muốn giữ cái vẻ ấy.

Hắn vẫn tiếp tục lải nhải những lời lẽ với vẻ lăng đăng. Chắc chắn hắn nói đẻ khỏi phải nghĩ ngợi. Người hắn nồng nặc mùi nước tiểu như người bệnh nhiếp hộ tuyến lâu đời. Dĩ nhiên tôi cũng nghĩ như hắn, tất cả những điều hắn nói tôi có thể diễn tả ra là: không phải tự nhiên mà chết. Và, khi mà tôi đi đến chỗ chết, không có ǵ có vẻ tự nhiên đối với tôi, không phải cái đống bụi này, không phải cái ghế dài, cũng không phải cái mơm dơ dáy của Pedro. Chỉ có điều tôi không vui là nghĩ về cùng những việc như Tom. Và tôi biết dù là suốt đêm, mới năm phút đây, chúng tôi tiếp tục nghĩ những điều cùng lúc, đổ mồ hôi hay rùng ḿnh cùng lúc. Tôi nh́n nghiêng hắn và, lần đầu tiên, lạ với tôi: là hắn mang cái chết hiện ra trên mặt hắn. Tôi cảm thấy bị xúc phạm trong nỗi kiêu hănh của ḿnh: trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ qua, tôi đă sống bên cạnh Tom, đă nghe hắn nói, đă nói với hắn, và tôi biết là chúng tôi chẳng có ǵ chung. Và giờ đây, chúng tôi giống nhau như anh em sinh đôi, giản dị bởi v́ chúng tôi sẽ chết với nhau. Tom nắm bàn tay tôi nhưng không nh́n tôi:

“Pablo, tôi hỏi anh…tôi tự hỏi là có thực chúng ta sẽ chết.”

Tôi rút bàn tay ra, bảo hắn:

“Nh́n giữa hai bàn chân ḱa, thằng khỉ.”

Có một vũng nước giữa hai bàn chân hắn, và những giọt nước chảy từ quần hắn.

“Cái ǵ vậy? hắn hoảng hốt hỏi.

-         Anh đái trong quần đấy, tôi bảo hắn.

-         Không đúng đâu, hắn giận dữ nói, tôi không đái, tôi không cảm thấy ǵ cả.

Tên Bỉ lại gần. Y hỏi với vẻ ân cấn giả dối:

“Anh cảm thấy đau hả?

Tom không đáp.Tên Bỉ nh́n vũng nước mà không nói năng ǵ.

“Tôi không biết sao lại có chuyện đó, Tom nói với giọng dữ tợn, nhưng tôi không có sợ. Tôi thề với anh là tôi không có sợ.”

Tên Bỉ không trả lời. Tom đứng lên và đi lại một góc để tiểu. Hắn trở lại gài nút quần, ngồi xuống lại và không thốt lời ǵ nữa. Tên Bỉ lúi húi ghi chép.

Cả ba người chúng tôi cùng nh́n y bởi v́ y là người c̣n sống. Y có dáng điệu của người sống, những lo toan của một người sống; y run lập cập trong cái hang này, như những con người c̣n sống run rẩy; y có cái thân thể biết phục ṭng và được nuôi béo tốt. C̣n chúng tôi không c̣n cảm thấy thân thể ḿnh nữa - dẫu sao cũng không cùng cách thức đó nữa. Tôi muốn rờ lên quần tôi, giữa hai bắp đùi, nhưng không dám; tôi nh́n tên Bỉ, những bắp đùi y cuồn cuộn lên, chủ yếu là những bắp thịt – và c̣n có thể nghĩ đến ngày mai. Chúng tôi ở đó, ba cái bóng thiếu máu; chúng tôi nh́n y và hút cái sống của y như những con ma cà rồng.       

Sau cùng y tiến lại gần thằng nhỏ Juan. Y muốn rờ gáy nó v́ động cơ nghề nghiệp hay tuân theo sự thúc đẩy bác ái? Nếu y hành động v́ bác ái có lẽ là lần duy nhất cuả suốt đêm nay. Y vuốt ve cái sọ và cái cổ thằng nhỏ Juan. Thằng nhỏ để yên cho y làm, mắt không rời y, rồi, th́nh ĺnh nó nắm bàn tay y và nh́n với vẻ kỳ lạ. Nó nắm bàn tay tên Bỉ giữa hai bàn tay nó, không có vẻ ǵ là thích thú, hai cái gọng ḱm sám xiết chặt bàn tay phốp pháp và đỏ hoe đó. Tôi ngờ điều ǵ sắp xảy ra và Tom cũng phải ngờ thế: nhưng tên Bỉ chỉ thấy vẻ nồng nhiệt, y cười mỉm  vẻ cha chú. Độ một khoảnh khắc, thằng nhỏ đưa bàn tay hộ pháp đỏ đó lên miệng và có vẻ như muốn cắn. Tên Bỉ vùng mạnh ra và lùi lại vấp vào tường. Trong một tích tắc y nh́n chúng tôi với vẻ kinh sợ, th́nh ĺnh y nhận ra chúng tôi không phải là người như y. Tôi mỉm cưởi, và một trong hai tên lính canh giật nẩy ḿnh.Tên kia vẫn đang ngủ, đôi mắt y mở thao láo, trắng bệch.

Tôi cảm thấy vừa mệt vừa phấn khởi. Tôi không muốn nghĩ đến những ǵ xảy ra vào rạng đông.về cái chết. Điều đó không nghĩa lư ǵ, tôi chỉ thấy những chữ và khoảng không. Nhưng ngay từ lúc tôi cố thử nghĩ đến việc khác, tôi thấy những ṇng súng chĩa vào tôi. Dường như tôi đă sống hai mươi lần liên tiếp cuộc hành h́nh của tôi; cùng một lần mà như thể măi măi: tôi chợp ngủ được một phút. Chúng kéo tôi về phía tường, và tôi giẫy dụa, tôi xin chúng tha. Tôi sực tỉnh và nh́n tên Bỉ: tôi sợ đến độ kêu lên trong giấc ngủ. Nhưng y đang chuốt ria mép, y không để ư ǵ hết. Nếu tôi muốn, tôi tin là tôi có thể ngủ được một lúc: tôi thức từ bốn mươi tám giờ qua, tôi đă kiệt sức. Song tôi không muốn đánh mất hai tiếng đồng hồ: chúng sẽ đến đánh thức tôi từ tờ mờ sáng, tôi phải theo chúng, c̣n ngầy ngật v́ giấc ngủ,  và tôi phải kêu lên không thành tiếng “Oào”; tôi không muốn thế, tôi không muốn chết như một con vật, tôi muốn hiểu. Và rồi tôi sợ có những ác mộng. Tôi đứng lên, đi tới đi lui, và để thay đổi ư tưởng, tôi bắt đầu nghĩ đến quăng đời quá khứ. Một đống những kỷ niệm lẫn lộn sực đến với tôi. Những kỷ niệm tốt, xấu – hay ít ra trước đây tôi gọi như vậy. Có những khuôn mặt và những lịch sử. Tôi nhớ lại khuôn mặt của một trong những tiểu mục đồng được làm quen với việc tra sừng ở Valence trong dịp hội chợ, khuôn mặt của một trong những người cậu của tôi, khuôn mặt của Ramon Gris. Tôi nhớ lại những câu chuyện: làm sao tôi bị thất nghiệp suốt ba tháng vào năm 1926, làm sao tôi gần chết đói. Tôi nhớ lại một đêm tôi trải qua trên ghế dài ở Grenade: tôi đă không ăn từ ba ngày, tôi bực tức, tôi không muốn chết. Điều đó làm tôi cười. Với nhiệt tâm nào, tôi chạy theo hạnh phúc, chạy theo phụ nữ, chạy theo tự do. Để làm ǵ? Tôi mong muốn giải phóng Tây ban nha, tôi ngưỡng mộ Pi y Margalle, tôi gia nhập phong trào vô chính phủ, tôi phát biểu trong những đại hội quần chúng: tôi coi mọi việc thật nghiêm trọng, như thể tôi sẽ bất tử.

Vào thời khoảng đó, tôi cảm tưởng như nắm cả cuộc đời tôi trước mặt và tôi nghĩ ”Thật là một dối trá khốn nạn”. Nó không đáng ǵ bởi v́ đă chấm dứt. Tôi tự hỏi làm sao tôi có thể đi dạo, đùa cợt với những thiếu nữ: tôi không thể động đậy ngón tay út nếu như tôi tưởng tượng phải chết như thế này. Cuộc đời tôi ở trước mặt, đóng, khép kín, như một cái túi và như vậy tất cả những ǵ ở trong đó đă không hoàn tất.Trong một lúc tôi thử phán đoán nó. Tôi muốn nói với tôi: thật là một cuộc đời đẹp. Song người ta không thể đánh giá nó, nó mới chỉ là một phác họa; tôi đă trải qua thời gian lập lờ với vĩnh cửu, tôi không hiểu ǵ cả, Tôi không luyến tiếc ǵ cả: có cả đống sự vật để tiếc, thú vị của ruợu chát thơm hay những lần tắm ở vụng biển nhỏ gần Cadix vào mùa hè; song cái chết làm hỏng tất cả.

Tên Bỉ đột nhiên có một ư hay:

“Các bạn này, y nói với chúng tôi, tôi có thể lănh nhiệm vụ - với điều kiện là ban quân quản đồng ư – mang lời nhắn của các bạn, một kỷ niệm đến cho những người yêu thích bạn…”

Tom lằm bằm:

“Tôi không có ai cả.”

Tôi không trả lời ǵ cả. Tom đợi một lát, rồi ṭ ṃ nh́n tôi:

“Anh không có ǵ để nói với Concha?

“Không.

Tôi ghét cái đồng loă êm ái này: đó là lỗi của tôi, tôi đă nói về Concha đêm trước, lẽ ra tôi phải tự chế. Tôi ở với nàng đă từ một năm. Đêm qua, tôi c̣n muốn điên khùng chặt một cánh tay để có thể nh́n thấy lại nàng trong năm phút. Chính v́ lẽ đó tôi đă nói về nàng, c̣n mạnh hơn là chính tôi. Bây giờ tôi không c̣n ao ước gặp lại nàng nữa, tôi không cón ǵ hết để nói với nàng. Tôi cũng không muốn ôm nàng trong tay nữa: tôi ghê tởm thân thể tôi bởi v́ nó đă trở nên xám và đổ mồ hôi – và tôi cũng không chắc là không ghê sợ thân thể nàng. Concha có thể khóc khi nàng biết tôi chết; trong nhiều tháng, nàng sẽ không thấy thú vị sống. Song tôi vẫn là người phải chết. Tôi nghĩ đến đôi mắt đẹp hiền dịu của nàng. Khi nàng nh́n tôi, có một điều ǵ đó chuyển từ nàng sang tôi. Nhưng tôi nghĩ hết rồi: nếu nàng nhin tôi hiện giờ, cái nh́n của nàng vẫn ở trong đôi mắt nàng, nó không chạy qua tôi. Tôi vẫn một ḿnh.

 

(c̣n nữa)

 

Đặng Phùng Quân

 

http://www.gio-o.com/DangPhungQuan.html

 

 

© gio-o.com 2012