đào trung đạo

thi sĩ / thi ca

(40)

 

                       Kỳ 1, Kỳ 2, Kỳ 3, Kỳ 4, Kỳ 5, Kỳ 6, Kỳ 7, Kỳ 8, Kỳ 9, Kỳ 10, Kỳ 11, Kỳ 12, Kỳ 13, Kỳ 14, Kỳ 15, Kỳ 16, Kỳ 17, Kỳ 18, Kỳ 19, Kỳ 20, Kỳ 21, Kỳ 22, Kỳ 23, Kỳ 24, Kỳ 25, Kỳ 26, Kỳ 27, Kỳ 28, Kỳ 29, Kỳ 30, Kỳ 31, Kỳ 32, Kỳ 33, Kỳ 34, Kỳ 35, Kỳ 36, Kỳ 37, Kỳ 38, Kỳ 39, Kỳ 40,

 

 

RENÉ CHAR

 

       LA LIBERTÉ

 

                               Elle est venue par cette ligne blanche pouvant tout aussi bien signifier l’issue de       l’aube que le bougeoir du crépuscule.

                               Elle passa les grèves machinales; elle passa les cimes éventrées.

                               Prenaient fin la renonciation à visage de lâche, la sainteté du mensonge, l’alcool        du bourreau.

                               Son verbe ne fut pas un aveugle belier mais la toile où s’inscrivit mon souffle.

                               D’un pas à ne se mal guider que derrière l’absence, elle est venue, cygne sur la             blessure, par cette ligne blanche.

 

       TỰ DO           

 

                               Tự do đã tới bằng đường vạch trắng này cũng có nghĩa việc bình minh tới chỉ là     ngọn nến hoàng hôn.

                               Tự do băng qua những bãi bờ vô tri; tự do băng qua những đỉnh cao bị khoét    rỗng.

                               Chấm dứt sự chối từ bằng khuôn mặt của kẻ hèn nhát, sự thánh thiện của dối trá,      rượu của đồ tể.

                               Lời của tự do không phải là một đòn cây phá thành mù quáng nhưng là tấm vải     ghi dấu vết hơi thở của tôi.

                               Với một bước đi chỉ có thể lạc đường phía sau sự vắng mặt, tự do đã tới, con     thiên nga trên vết thương, cùng với đường vạch trắng này.

 

 

       LE NU PERDU

 

                   Porteront rameaux ceux dont l’endurance sait user la nuit noueuse qui précède et         suit l’éclaire. Leur parole reçoit existence du fruit intermittent qui la propage en se    dilacérant. Ils sont les fils incestueux de l’entaille et du signe, qui élevèrent aux      margelles le cercle en fleurs de la jarre du ralliement. La rage des vents les maintient           encore dévêtus. Contre eux vole un duvet de nuit noire.

 

       SỰ TRẦN TRUỒNG ĐÃ MẤT

 

                   Những kẻ có sức chịu đựng biết sử dụng đêm tối xương sẩu sẽ mang trên mình      cành cây trước và sau tia chớp. Lời nói của chúng nhận được sự hiện hữu của trái cây        từng hồi lan truyền lời của chúng bằng cách tự xé vụn. Chúng là những đứa con trai    loạn luân của vết cứa đứt và dấu chỉ, chúng vươn lên tận mép vòng tròn nở hoa của      cái       bình của sự kết tụ. Nỗi giận dữ của gió giữ chúng vẫn trần truồng. Để chống lại      chúng chùm lông tơ phủ thân của đêm đen bay lên.

 

       BIENS ÉGAUX

 

                   Je suis épris de ce morceau tendre de campagne, de son accoudoir de solitude au         bord duquel les orages viennent se dénouer avec docilité, au mât duquel un visage     perdu, par instant s’éclaire et me regagne. De si loin que je me souvienne, je me             distingue penché sur les végétaux du jardin désordonné de mon père, attentif aux       sèves, baisant des yeux formes et couleurs que le vent semi-nocturne irriguait mieux            que la main infirme des hommes. Prestige d’un retour qu’aucune fortune n’offusque.        Tribunaux de midi, je veille. Moi qui jouis du privilège de sentir tout ensemble     accablement et confiance, défection et courage, je n’ai retenu personne sinon l’angle        fusant d’une Rencontre.

                   Sur une route de lavande et de vin, nous avons marché côte à côte dans un cadre         enfantin de poussière à gosier de ronces, l’un se sachant aimé de l’autre. Ce n’est pas          un homme à tête de fabre que plus tard tu baisait derrière les brumes de ton lit           constant. Te voici nue et entre toutes la meilleure seulement aujourd’hui où tu     franchis la sortie d’un hymne raboteux. L’espace pour toujours est-il cet absolu et         scintillant congé, chétive volte-face? Mais prédisant cela j’affirme que tu vis; le sillon        s’éclaire entre ton bien et mon mal. La chaleur reviendra avec le silence comme je te            soulèverai, Inanimée.

 

       CHIA ĐỀU

 

                   Anh đắm say con đường quê dịu dàng với chỗ nghỉ ngơi của sự cô đơn quanh bờ         của nó những cơn dông tan đi ngoan hiền, với cái cột buồm mà một khuôn mặt đã mất lát lát ánh lên và lại đến với anh. Từ thật xa xưa anh hồi tưởng, anh thấy rõ mình cúi          xuống cây cỏ trong khu vườn lộn xộn của cha anh, chăm chú ngó nhựa cây, mắt anh          ôm hôn những hình thể và những màu sắc gió nửa đêm tưới tắm tốt hơn bàn tay        yếu       đuối của con người.

                   Sự kỳ diệu của một trở lại không tình cờ nào làm tổn thương. Anh vẫn canh chừng      những phiên tòa buổi trưa. Anh kẻ vui hưởng đặc ân của cảm nhận tất cả cùng lúc   khổ hình và tự tin, khuyết điểm và lòng can đảm, anh không nhờ cậy một ai ngoại trừ          góc hợp lại của một Gặp gỡ.

                   Trên một con đường của cây hoa oải hương và của rượu vang, chúng ta đi bên       nhau trong một khung cảnh thời thơ ấu của bụi gai bám cổ họng, người này biết mình được người kia yêu dấu. Đó không phải là một người đàn ông với cái đầu ngụ ngôn         sau đó em hôn ở phía sau những đám sương mù của cái giường chung thủy của em.          Này đây em khỏa thân và là một tuyệt vời nhất trong những tuyệt vời, chỉ hôm nay thôi khi em buớc qua ngả đi ra của một bài tụng ca nhẵn nhụi. Phải chăng không gian        mãi là cái tuyệt đối này và là một bỏ đi lấp lánh, là cái ngoảnh mặt ngập ngừng?       Nhưng khi       đoán trước điều này anh khẳng quyết em sống; luống cày soi rọi giữa ân    sủng của em và nỗi đớn đau của anh. Hơi nóng sẽ trở lại cùng với sự im lặng khi anh            nâng em lên, em Bất động.

 

       À LA SANTÉ DU SERPENT

 

       I

       Je chante la chaleur à visage de nouveau-né, la chaleur désespérée.

 

       II

       Autour du pain de romper l’homme, d’être la beauté du point du jour.

 

       III

       Celui qui se fie au tournesol ne méditera pas dans la maison. Toutes les pensées de l’amour deviendront ses pensées.

 

       IV

       Dans la boucle de l’hirondelle un orage s’informe, un jardin se construit.

 

       V

       Il y aura toujours une goutte d’eau pour durer plus que le soleil sans que l’ascendant             du soleil soit ébranlé.

 

       VI

       Produis ce que la connaissance veut garder secret, la connaissance aux cent passages.

 

       VII

       Ce qui vient au monde pour ne rien troubler ne mérite ni égards ni patience.

 

       VIII

       Combien durera ce manque de l’homme mourant au centre de la création parce que la            création l’a congédié?

 

       IX

       Chaque maison était une saison. La ville ainsi se répétait. Tous les habitants ensemble     ne connaissaient que l’hiver, malgré leur chair réchauffée, malgré le jour qui ne s’en   allait pas.

 

       X

       Tu es dans son essence constamment poète, constamment au zénith de ton amour,        constamment avide de vérité et de justice. C’est sans doute un mal nécessaire que tu    ne puisses l’être assidument dans ta conscience.

 

       XI

       Tu feras l’âme qui n’existe pas un home meilleur qu’elle.

 

       XII

       Regarde l’image téméraire où se baigne ton pays, ce plaisir qui t’a longtemps fui.

 

       XIII

       Nombreux sont ceux qui attendant que l’écueil les soulève, que le but les franchisse, pour se définer.

 

       XIV

       Remercie celui qui ne prend pas souci de ton remords. Tu est son égal.

 

       XV

       Les larmes méprisent leur confident.

 

       XVI

       Il reste une profondeur measurable là où le sable subjuge la destinée.

 

       XVII

       Mon amour, peu importe que je sois né: tu deviens visible à la place où je disparais.

 

       XVIII

       Pouvoir marcher sans tromper l’oiseau, du cœur de l’arbre à l’extase du fruit.

 

       XIX

       Ce qui t’accueille à travers le plaisir n’est que la gratitude mercénaire du souvenir. La            présence que tu as choisie ne deliver pas d’adieu.

 

       XX

       Ne te courbe que pour aimer. Si tu meurs, tu aimes encore.

 

       XXI

       Les ténèbres que tu t’infuses sont régies par la luxure de ton ascendant solaire.

 

       XXII

       Néglige ceux aux yeux de qui l’homme passe pour n’être qu’une étape de la couleur    sur le dos tourmenté de la terre. Qu’ils dévident leur longue remontrance. L’encre du    tisonnier et la rougeur du nuage ne font qu’un.

 

       XXIII

       Il n’est pas digne du poète de mystifier l’agneau, d’investir sa laine.

 

       XXIV

       Si nous habitons un éclair, il est le cœur de l’éternel.

 

       XXV

       Yeux qui, croyant inventer le jour, avez éveillé le vent, que puis-je pour vous? Je suis           l’oubli.

 

       XXVI

       La poésie est de toutes les eaux claires celle qui s’artarde le moins au reflects de ses         ponts.

       Poésie, la vie future à l’intérieur de l’homme requalifié.

 

       XXVII

       Une rose pour qu’il pleuve. Au terme d’innombrables années, c’est ton souhait.

 

       CHÚC SỨC KHỎE RẮN

 

       I

       Tôi ca hát hơi nóng với khuôn mặt của đứa trẻ mới ra đời, hơi nóng tuyệt vọng.

 

       II

       Đến lượt bánh mì đập vỡ con người, là cái đẹp của ban mai.

 

       III

       Kẻ nào tin vào bông hướng dương sẽ chẳng suy tưởng ở trong nhà. Tất cả những tư            duy      về tình yêu sẽ trở thành những tư duy của hắn.

 

       IV

       Một cơn dông hiện thành trong vòng bay của chim én, một khu vườn hình thành.

 

       V

       Sẽ luôn luôn có một giọt nước tồn lưu lâu hơn mặt trời mà mặt trời lên cao không bị      lay động.

 

       VI

       Hãy sản xuất điều mà nhận thức muốn bảo mật, thứ nhận thức với trăm ngả đi qua.

 

       VII

       Cái gì hiện đến thế giới mà không gây xáo trộn thì chẳng đáng chú ý hay kiên nhẫn.

 

       VIII

       Sự thiếu thốn con người đang chết trong trung tâm của sự sáng tạo sẽ kéo dài bao lâu bởi       vì sáng tạo đã gửi nó đi nơi khác?

 

       IX

       Mỗi căn nhà là một mùa. Vì thế thành phố tự nhắc lại. Toàn thể cư dân chỉ biết có   mùa đông, mặc dù thân thể họ được sưởi ấm, mặc dù ngày không lui gót.

 

       X

       Từ trong bản chất ngươi luôn luôn là thi sĩ, luôn luôn ở trên đỉnh cao của tình yêu của            ngươi, luôn luôn khát khao chân lý và công lý. Không thể nào nghi ngờ rằng đó là     một tội lỗi cần thiết mà ngươi chẳng thể như cứ như vậy trong ý thức của ngươi.

 

       XI

       Ngươi sẽ làm cho một linh hồn không hiện hữu thành một kẻ khá hơn linh hồn đó.

 

       XII

       Hãy nhìn hình ảnh điên rồ xứ sở ngươi bơi trong đó, khoái lạc này vuột khỏi ngươi đã         lâu.

 

       XIII

       Rất nhiều kẻ chờ đợi bãi cạn nâng chúng lên, mục đích để bảo chứng cho chúng, để    biết mình là gì.

 

       XIV

       Hãy cảm tạ người nào không lo lắng về sự hối hận của ngươi. Ngươi là kẻ đồng đẳng          của người này.

 

       XV

       Những giọt nước mắt khinh bỉ kẻ chúng tin cậy.

 

       XVI

       Vẫn còn có một chiều sâu có thể đo lường được ở đó cát khuất phục số phận.

 

       XVII

       Hỡi em yêu, quan trọng gì đâu việc anh đã sinh ra đời: em trở thành nhìn thấy được   chính ở chỗ anh biến đi.

 

       XVIII

       Có thể đi từ lõi cây tới sự ngây ngất của trái cây mà không đánh lừa chim chóc.

 

       XIX

       Kẻ nào đón chào ngươi qua lạc thú thì chỉ là sự biết ơn hải tặc của kỷ niệm. Sự hiện          diện mà ngươi chọn lựa không đưa ra lời chào vĩnh biệt.

 

       XX

       Chỉ cúi mình để yêu mà thôi. Nếu có chết đi, ngươi vẫn cứ yêu.

 

       XXI

       Bóng tối ngươi ngập lặn vào bị điều khiển bởi sự dâm đãng của sự lên cao mặt trời của ngươi.

 

       XXII

       Đừng đếm xỉa gì tới những kẻ trong mắt chúng con người chỉ là một giai đoạn của     màu sắc trên cái lưng bị dầy vò của trái đất. Hãy để cho chúng trượt chân trên lối đi          lên       dài dặc của chúng. Mực của que cời và sắc đỏ mây chỉ là một.

 

       XXIII

       Thật chẳng đáng cho thi sĩ huyền thoại hóa con trừu, để nhận lấy lông của nó.

 

       XXIV

       Nếu chúng ta cư ngụ một tia sáng, nó là trái tim của vĩnh cửu.

 

       XXV

       Những con mắt, tưởng rằng sáng chế ra ngày, đã khua thức gió, ta có thể làm gì cho   các ngươi? Ta là sự quên lãng.

 

       XXVI

       Thi ca là của tất cả nước trong, là thứ nước ít chậm trễ nhất đối với những ánh phản    chiếu của những cây cầu của nó.

       Thi ca, đời sống tương lai bên trong con người đã được tái thẩm định.

 

       XXVII

       Một bông hồng để trời làm mưa. Sau không biết bao nhiêu năm rồi, đó chính là       mong ước của ngươi.

 

       (còn tiếp)        

       đào trung đạo

 

 

                   http://www.gio-o.com/DaoTrungDao.html

 

 

© gio-o.com 2016