Nguyễn Đức Nhân


www.gio-o.com

 


 

VÀI DÒNG HỒI ỨC

Nguyễn Đức Nhân, sinh năm 1951, là con trai út của một gia đình nông dân, tại làng Phong Nhị, xã Điện An, huyện Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam.

Bắt đầu những năm trung học đệ nhất cấp, tôi đã tập tò làm thơ, tìm đọc mê say các tác phẩm thơ văn tiền chiến, các tạp chí đương thời: Phụ Nữ Diễn Đàn, Phổ Thông, Giữ Thơm Quê Mẹ, Quê Hương…

Năm 1966, vào Saigon, học chương trình trung học đệ nhị cấp, ban C, ban văn chương, tại trường trung học tư thục Trường Sơn. Một trường tư thục hội tụ nhiều giáo sư văn nghệ sĩ – giáo sư tên gọi các thầy cô dạy trung học lúc bấy giờ - như thầy Vũ Khắc Khoan, kịch tác gia; Nguyễn Sỹ Tế, biên khảo; Thanh Tâm Tuyền, nhà thơ lớn; Nguyễn Xuân Hoàng, nhà văn… Chính tại ngôi trường tư thục nầy, tâm hồn yêu văn nghệ trong tôi đã được đốt nóng.

Đầu năm đệ tam, lớp 10 bây giờ, tôi có làm 3 bài thơ trên giấy học trò và rụt rè đưa cho thầy Thanh Tâm Tuyền xem thử, thầy kẹp vào sổ tay màu đen; gần một tháng sau, tôi chờ mãi chẳng thấy thầy nói gì. Thật bất ngờ, tôi thấy 3 bài thơ mà tôi rụt rè đưa cho thầy xem trong tháng trước, đã được đăng trên nguyệt san Vấn Đề số 24 (?) -- Nguyệt san Vấn Đề do nhà văn Mai Thảo hay kịch tác gia Vũ Khắc Khoan làm chủ bút nay tôi không còn nhớ nữa -- bày bán tại sạp báo trên đường Nguyễn Huệ, quận 1. Thấy tên mình trên tạp chí lớn, tim tôi hồi hộp, hoa mắt, bủn rủn chân tay. Chưa hết năm học, thầy Thanh Tâm Tuyền nghỉ dạy, tôi rủ người bạn thân đến dài phát thanh và truyền hình quân đội để thăm thầy. Thầy dẫn chúng tôi đến CLB để uống nước. Thầy không bao giờ dùng cùng loại thức uống với chúng tôi. Tôi kêu cà phê thì thầy kêu đá chanh. Lần khác, tôi kêu đá chanh thì thầy kêu cà phê. Tất nhiên là thầy trả tiền. Thầy hút thuốc “Bastoz xanh” hết điếu nầy đốt điếu khác.

Tại đài phát thanh quân đội, thầy giới thiệu tôi với nhà thơ Viên Linh, nhạc sĩ Nhật Trường Trần Thiện Thanh và nhiều văn nghệ sĩ khác.

Thầy khích lệ tôi sáng tác, từ đó, tôi mạnh dạn gởi sáng tác đến các tạp chí lúc bấy giờ và tôi có thơ đăng trên Tuổi Ngọc, Diễn Đàn, Khởi Hành, Vấn Đề, Thời Tập, Văn, Văn Nghệ, Trình Bày, Bách Khoa.

Từ năm 1975 đến năm 2005, 30 năm, tôi hoàn toàn không sáng tác.

Một kỷ niệm khó quên, tại Chiang-mai, Thái Lan, tôi tìm trang mạng của đài VOA, để theo dõi tin tức chuyến thăm Mỹ đầu tiên của ông thủ tướng nước CHXHCNVN, Phan Văn Khải, vào ngày 19/5/2005, dưới thời TT G. Bush. Nhờ theo dõi bước chân của thủ tướng cọng sản VN trên đất Mỹ mà tôi gặp cuộc phỏng vấn của đài VOA với chị Đặng Thơ Thơ, chủ biên damau.org… Từ năm tháng ấy, nhờ cái duyên ấy, tôi cầm bút trở lại. Tôi đã có thơ đăng trên damau.org, tienve.org, vanchuongviet.org và gio-o.com.

Tôi làm thơ là để giải tỏa cảm hứng dồn ập, bức bách, hành hạ tôi bất cứ nơi đâu, bất cứ thời gian nào, ngay giữa đêm khuya; cảm hứng đã thúc hối tôi phải ghi vội trên bất cứ loại giấy nào. Khi cảm hứng đã hạ nhiệt, tâm hồn tôi tạnh như bầu trời vừa mới qua ngày mưa gió. Vậy thôi. Tôi không có dự định in thơ mình. Và tôi không lưu giữ những gì mà mình đã viết. Tôi thích đọc thơ của tác giả khác hơn thơ mình sáng tác.

Hiện tại, tôi an trú nơi “Am Đời Gió Bụi” tại thôn Tà Ngào, B’lao, Lâm Đồng. Am do vợ chồng người bạn ở California cất cho, tọa lạc trên sườn đồi, nhìn xuống thung lũng xanh, chung quanh núi non, mây trắng bao bọc. Tôi là người hàng xóm thầm lặng của tộc người K’hor và H’mong. Thật thú vị! Tôi chọn sống đời tri túc như đạo sĩ giữa rừng xanh.

 

thơ ...


52 bài Haiku


64 Bài Haku, Gửi Vào Mây Trắng


Anh Tự Tin Lời Anh Nói


Chiều Chớm Thu, Nằm Duỗi Chân Trên Đồi Gió Vắng


Chiều Phi Nôm
Bóng Đêm


Chiều, Tản Mạn Cùng Phố Núi


Độc Ẩm
Tâm Sự Với Cỏ Cây
Đêm Nhớ Bạn
Cùng Chung Vầng Trăng Sáng
Những Đêm Mưa Rừng
Trăng Rừng


Đêm Mùa Hạ, Dưới Chòm Sao Xanh Ấy


Giữa Bóng Đời Xô Dạt


Em Sáng Trăng


Ký Ức Của Mây
Đớp Nắng
Thời Trăng Đứng Đợi


Một Sự Thật Khác
Lại Một Sự Thật Khác Nữa


Những Dấu Chân Tuyệt Đẹp


Những Ý Nghĩ Rời Trong Lúc Dùng Điểm Tâm Bên Cửa Sổ


Nơi Cao Nguyên Tôi, Rạng Đông Không Tỳ Vết


Về Thăm, Hội An Vàng Nắng Phố