Nguyễn Đức Nhân

 

NHỮNG Ư NGHĨ RỜI TRONG LÚC DÙNG ĐIỂM TÂM BÊN CỬA SỔ

 

Thân tặng Hồng Sơn         

 

từ khung cửa sổ nơi ánh mắt ra đi

mây trắng trôi trong tiếng hót bầy chim di trú

mùa xanh đă về trên bản làng em sơn cước

in trên vầng trán b́nh minh

một đóa tường vi nở

tặng cho người ngắm nh́n

 

thọc tay vào túi

chạm những tờ tiền giấy mệnh giá thấp

chúng hứa

hiến tặng những kinh nghiệm no mọng cảm xúc cho

cơn đói màu hải hà

vào những buổi sáng khác

 

nếm hương vị chút cà phê nguội lạnh đáy ly

đầu lưỡi mở cánh cửa ban mai

những ngón tay chạm vào vị ngọt cao nguyên se lạnh

 

mùa sương dâng

không hy vọng hong khô chút t́nh trăng thơ dại

không biết bây giờ

em sơn cước nơi đâu

chiếc bàn nhỏ kê bên cửa sổ

vẫn c̣n nhớ ánh mắt cô bé K’hor

 

cơn đói lẩn tránh vào nắng sớm

bữa điểm tâm thu hẹp ư nghĩa vào những mẩu bánh vụn

chiếc đĩa đang thư giăn tâm tư

chiếc ly không nhớ nỗi ngày sinh nhật chính ḿnh

và chiếc muỗng nhỏ nằm duỗi thân phận trên mặt phẳng thực tại đầu ngày

 

khung cửa sổ chưa hề giới hạn không gian đời người

lưỡi dao không phân chia thời gian trong chiếc đĩa

lịch sử c̣n lại

những mẩu bánh vụn

 

 

Nguyễn Đức Nhân

 

 

© gio-o.com 2017

 

 

 

 

12/ 2014