tranh Nguyễn Man Nhiên

 

 

 

Nguyễn Đức Nhân

 

những dấu chân tuyệt đẹp

 

 

Tất nhiên, tôi không là họa sĩ

Cây viết ch́ ngái ngủ đă vẽ bầu trời, khu vườn, ngôi nhà nhỏ, con đường rải đá

Tờ giấy chật cứng con sông xanh đang ca hát

 Nơi mà em có thể đến nghỉ chân

Vậy nhé

Đừng để mùa hạ lo lắng vắng bặt tiếng chim

 

Tất nhiên, tôi không là họa sĩ

Cây viết ch́ ngái ngủ đă vẽ bầu trời, khu vườn, ngôi nhà nhỏ, con đường rải đá

Chiều thứ bảy sủaa ồn ào

Nhưng tâm hồn trăng sao thinh lặng

Ánh sáng vẫn c̣n đủ để làm bữa ăn tối thịnh soạn

Nơi mà em có thể đến nghỉ chân

Vậy nhé

Đừng để những đóa hoa tỉ muội nói lời ly biệt

 

Tất nhiên, tôi không là họa sĩ

Cây viết ch́ ngái ngủ đă vẽ bầu trời, khu vườn, ngôi nhà nhỏ, con đường rải đá

Cuối cùng, những chiếc lá ấy chấp nhận cất giữ tiếng nói đen mùi cỏ dại

Bóng đêm cơn đau tim bộc phát

Tôi vuốt ve sự đau đớn chỉ đủ để tạo màu cho đồng cỏ run rẩy

Nơi em có thể đến nghỉ chân

Vậy nhé

Đừng để bóng mây chờ đợi

 

Tất nhiên, tôi không là họa sĩ

Cây viết ch́ ngái ngủ đă vẽ bầu trời, khu vườn, ngôi nhà nhỏ, con đường rải đá

Cơn mưa muộn bạc màu

Đường đi của cây bút ch́ rất trơn

Cứ  thử đi qua

Tôi tin

Em sẽ để lại những dấu chân tuyệt đẹp

 

Nguyễn Đức Nhân

B’lao, 2016

 

http://www.gio-o.com/NguyenDucNhan.html

 

 

© gio-o.com 2017