tháng Mười mùa biển động trên băi biển Mỹ Khê Đà Nẵng
mặt sau khách sạn Hyatt, 2015

 

lê thị huệ

 

tiêu chảy ở Le Meridien Hotel

 

cầm chữ đến giữa đời

 

tản mạn

 

Tháng 10.2015

Từ phi trường San Francisco tôi bay đi Tokyo. United Airline phục vụ thức ăn cơm nhăo, xúc xích xíu xiu trắng quéo.  Không rau dưa sà lát.  Tráng miệng vớt kem vanilla rẻ rề hàng quán.  Được mỗi chuyện b́nh đẳng tương đối là đàn ông đàn bà già trẻ xấu đẹp không bị kỳ thị trong công việc tiếp viên hàng không. Các hăng hàng không khác như Japan Air, Singapore Airline, Thai Airline, th́ chọn các cô rất trẻ rất đẹp. Làm như phải gái trẻ và đẹp th́ mới làm tiếp viên hàng không được. Gái già th́ không được.

Sheraton ở Tokyo

Về Tokyo tôi trọ ở khách sạn Sheraton trên đường Shirokanedai. Điểm tâm trứng ốp la các thứ thức ăn quốc tế xập x́nh. Nhưng trong buổi ăn sáng đầu tiên ở khách sạn có cây xanh hiếm hoi trong thành phố nhà và người nén như nêm ấy, tôi gặp hai ông sư một trẻ một già Nhật thong dong vào ăn sáng cạnh bàn chúng tôi. Sư Nhật vào đời sớm hơn đời đông kia. Hiện nay rộ phong trào sư Việt vào đời, lấy vợ, ca hát, hôn môi hay xây chùa thiệt bự để khoe của. Gọi là đạo vào đời.  Mốt thịnh hành. Khi nh́n thấy h́nh ảnh sư Nhật ăn một bữa điểm tâm 26 đô la trong khi lương người tài xế xe tuk tuk ở Siem Rẹp chỉ 80 đô la mỗi tháng, tôi hằn lên mối ưu tư tại sao cùng Á Châu với nhau mà Nhật Bản và Đại Hàn thoát nghèo được . Trong khi cả khối Á Châu từ Tàu, Ấn, Phi, Thái, Việt, Cam Bốt th́ không thoát được.




hai sư ăn sáng trong khách sạn sang trọng Sheraton



Miệng lưỡi tôn giáo sướng ghê, nói sao cũng có tín đồ nghe theo. Sư Việt hôn môi để chứng minh đạo vào đời. Sư Miên vừa ngồi chơi iphone vừa thẩy thùng xin tiền bá tánh mà sao cũng có người thờ lạy tôn giáo nồng nhiệt không cần suy tư. Ngày xưa giáo hội Công Giáo La Mă nói Cha là sứ thần của Chúa không được nhăng nhít sex xiếc với trẻ em. Chết đi vào địa ngục Chúa sẽ phán xét nhà ngươi. Mai mốt mấy già già nắm quyền ṭa thánh La Mă đổi tín luật nói Cha có con cũng là Đạo vào Đời thôi, th́ chắc rồi tín đồ cũng OK thôi . Tôi sống già đời đủ để chiêm nghiệm ra chuyện ǵ trên đời cũng có thể xảy ra. Niềm tin nằm trong tay những kẻ làm ra Lễ làm ra Luật làm ra Tôn Giáo làm ra Chính Trị. Đám đông mù quáng chỉ biết tin theo và chết v́ đạo bảo vệ quốc gia. Tôi nói với cô sinh viên sao em tin bà sư đó quá vậy. Bả từng là học tṛ tôi thành tôi biết mưu lược của bà chỉ có tiền và quyền bành trướng Phật Giáo mà thôi. Học tṛ tôi cô sinh viên hai mươi hai tuổi phản bác, cô ơi cô, em tin vào Phật, c̣n các sư các ni làm ǵ có tội th́ đấy là chuyện của các sư các ni. Tôn giáo là ân sủng vĩ đại cứu vớt nhân loại . Nhưng đám đại gian ác theo đóm ăn tàn đă tạo ra những thánh luật những đức tin lừa dối con người cũng lớn lao nhất . Nhân loại mê đắm sự lừa dối. Nhu cầu làm người theo đuôi làm theo bầy đàn. Con người ta có nhu cầu thuộc về một bầy đàn có kỷ luật . Tôn giáo đảm nhận vai tṛ này găi đúng chỗ ngứa nhu cầu muốn thuộc về một nhóm, một bầy, một tôn giáo, một đám đông đáng tin cậy. Nhu cầu muốn nh́n lên một lănh tụ. Con người có nhu cầu tôn thờ hay ngước nh́n lănh tụ. Một nhu cầu tôi không để ư hay không biết cho đến khi trải nghiệm đời sống lâu năm mới nhận ra. Té ra con người cần thờ phượng lănh tụ. Con người thích nh́n lên và t́m kiếm một lănh tụ để đi theo. Vô phước cho lịch sử nhân loại toàn là mấy con mẹ du côn ó đâm, mấy thằng cha ác độc hám danh hám quyền, mặt dày biết đeo mặt nạ, lại thích nhảy ra chạy giành chức dân biểu nghị sĩ, chức bà trùm ông thánh, hơn những kẻ thánh thiện nhân bản dễ thương như ông bà hàng xóm của chúng ta. Thế là bọn hám chính trị hiểu tôn giáo, trở thành những lănh tụ tôn giáo và chính trị. Chúng sinh sôi nảy nở và truyền đạt ca dao tục ngữ cho nhau thi hành. Con Vua th́ lại làm Vua. Mặc nhiên rồi! Nhưng con Thầy Chùa có quét lá đa th́ cũng sướng thấy mẹ con Thầy Chùa đi. V́ quét lá nhà chùa là khỏi lao động, ngồi mát ăn bát vàng, trốn điền income tax, ở không có người nuôi, được gọi là con ông Thầy Chùa dù ông Thầy Chùa có hăm hiếp cousin đẻ ra nó, cũng không ai dám lên tiếng xỉ vả sexual abuse! Tín đồ th́ v́ nhu cầu ngước mắt nh́n lănh tụ Thầy Chùa cho an toàn nên không muốn khui ổ nắp nhà xí sexual abuse. Thầy Chùa th́ biết lợi dụng ḷng tin và uy lực miệng lưỡi đọc kinh và gơ mơ của ḿnh. Thế là Thày Chùa tiếp tục hành dâm lập đạo. Tín đồ tiếp tục nghe những lời dối gian vĩ đại của tôn giáo. Và đời sống tiếp tục goes on ….



 

Peninsula Excelsior ở Singapore

Singapore khách sạn đắt. Nhưng dịch vụ xoàng. Xứ này chỉ để ăn và shop. Tôi chú ư là vào internet ở khách sạn của Sing bị hỏi đủ thứ pass. Khách sạn 5 sao mà đường truyền tường lửa cũng có đấy chứ không phải chơi. Sing muốn leo trèo lên hàng siêu sao Châu Á, nhưng Sing bị đạo Hồi kè kè bên cạnh, nên hắn phải xiết và bóp tự do. Thế th́ đi Sing là để tự do ăn và tự do mua sắm thôi. Hết.

Mua sắm là sức mạnh của tư bản. Sang Sing và sang Hongkong là chỉ thấy rửng mỡ việc mua sắm.

 

Le Meridien Hotel ở Siêm Rệp

Ở Siem Reap chúng tôi ở Khách Sạn Le Meridien Hotel. Dân Siêm Rệp giờ vung lên tiêu toàn đô la xanh. Lượm đô la của du khách như ngày trước 1972 ở Miền Nam lượm đô la đỏ của Mẽo. Thành phố ùn ùn ngóng mỏ thẻo đồng đô la. Nước ǵ mà không c̣n chút tự trọng thể diện tiền tệ quốc gia.  Bụi đỏ của những con đường đất nghèo nàn che hết mùi sang trọng cố gắng của bữa điểm tâm có cả chục hầu bàn đứng chờ khách ngoắc gọi. Tại sao những người Siêm Rệp trong khách sạn Le Meridien cúi rạp chào khách không giống những người hăng taxi Nhật đứng chờ xách hành lư và xếp hàng ở phi trường Narita Nhật. V́ trong khi cúi đầu chào khách, người nhân công Nhật chỉ nh́n xuống làm đúng phận sự của một nhân công. Trong khi người nhân công Cam Bốt th́ mắt lấm lét nh́n khách chờ phục vụ như một nô t́ thảm hại thường thấy ở các nước thuộc địa cũ.  Buổi tối tôi gọi một phần cá sông chiên gỏi soài sống nước sốt chua ngọt trong pḥng ăn của khách sạn. Ly nước lạnh của người hầu bàn rót vào,  hay điều ǵ đă làm cho tôi chạy té re vào bồn tiêu sau buổi ăn tối.    




Cửa sổ khách sạn Le Meridien




Angkor Wat, phế tích lừng danh thế giới trên đất Cam Bốt




sư trẻ vừa chơi iphone xịn vừa thu tiền cúng dường ở khu du lịch Siem Reap



Hyatt Resort, Đà Nẵng

Bay từ Siem Reap về Đà Nẵng,  tên công an phi trường Đà Nẵng hỏi tôi quê Hà Tĩnh hả. Tôi nói, phải. Công An Đà Nẵng rành lư lịch tôi quá ha. Nhưng không hỏi xin tiền. Bạn tôi đi công việc khác bay về Tân Sơn Nhất kể công an phi trường Tân Sơn Nhất giờ xin Việt Kiều tiền một cách lộ liễu, anh cho em xin dăm đô giúp đỡ.  Tôi chưa bao giờ cho công an nào một cắc. Tôi nói với anh bạn, tại những Vịt Ḱu như you cho họ tiền nên mới thành tật hối lộ. Không có người cho th́ sao thành tật được. Ở Đà Nẵng tôi ở Hyatt Resort, nơi cách ngôi trường Biển của các sơ Thánh Tâm tôi nội trú ngày trước chỉ cách dăm kí lô mét.   Tôi đắm ch́m và thẫn thời với Biển. Ngày nào c̣n là cô bé đồng trinh thánh thiện, đêm đêm tôi xao xác nằm nghe sóng vỗ và buồn bă hoang mang vô cớ. Bây giờ về đây nằm nghe thằn lằn tặc và nghe sóng biển vỗ thét bất tận. Tôi cô đơn nghĩ đến sự bất công nghèo đói của một Việt Nam sinh viên ra trường phải hối lộ mười ngh́n đô la mới kiếm được một việc y tá ở tỉnh lẻ, so với bọn Bắc Kỳ đang mua hết các villa và condo ở The Ocean Apartments của Da Nang Beach Resort mà họ đang dụ tôi mua lại một căn để đầu tư. Ở đây tôi nghe được 4 ưu tiên để một sinh viên ra trường muốn kiếm việc ở Việt Nam thời năm 2015 như sau: Thứ nhất hậu duệ (con cháu), thứ nh́ liên hệ (networking), thứ ba tiền tệ, thứ tư mới đến trí tuệ. Tôi gặp các sinh viên tâm sự với tôi như thế th́ hỏi làm sao tôi có thể thong thả dạo chơi cát mịn biển mê sáng sớm được chứ.




trên ban công khách sạn Hyatt nh́n ra biển Mỹ Khê, Đà Nẵng

 

Hotel Continental Saigon

Chuyến bay tưng tửng 5 giờ sáng đưa tôi từ Đà Nẵng về Hochiminh City.

Ở Hochiminh City tên tài xế xẹc vào mặt tôi một bữa điểm tâm ghê người. Trong khi bạn tôi phải ṃ sang sân bay Quốc Tế có tí việc, tên tài xế nghĩ tôi không biết tiếng Việt nên đụ má đụ mẹ um sùm trong phone là tại sao bọn hăng taxi phi trường “buôn khách”, cho một bà lên xe ngồi c̣n để cho bà kia chạy đi mua quà, để tài xế ngồi trong nắng chờ khách làm dzầy có được không chớ. Tôi nổi cơn ớn ngăi. Mẹ cha tên tài xế sao dữ dằng Việt Nam thế này, lỡ hắn chạy lạng quạng xe tông là bọn tôi lại trễ cuộc họp 10 giờ sáng nay như chơi. Bạn tôi ra xe. Cô này không biết tiếng Việt nên chúng tôi trao đổi bằng English. Vào đường Công Lư (cũ) taxi chen cứng ngắc mới đến cầu và chùa Vĩnh Nghiêm, tên tài xế điện thoại liên miên. Trong khi tôi hồi hộp nói với cô bạn đừng hỏi tôi ǵ cả v́ tôi đang mệt muốn nhắm mắt một tị. Nhưng thật ra tôi đang hồi hộp vụ điện thoại liên tục của tên tài xế.

Câu chuyện làm ăn của tên tài xế trên chuyến xe đưa tôi vào thành phố Hồ Chí Minh Chó Chết như thế này. Hắn đưa một người vào làm một đại bản doanh. Người nhân dân kia chưa có bằng tốt nghiệp. Hắn làm bằng giả. Nhưng bỗng dung bằng đó năm 2005, 2006 có mẫu mới nên nên làm bằng giả nói phải thêm thời gian mới làm kịp, không là trả tiền không làm. Tên tài xế gọi cho người nhân dân nói phải kéo giờ gặp với chủ đại bản doanh, thay v́ gặp thứ Hai, phải gặp vào thứ Tư. Tên tài xế hỏi người nhân dân em có bà nội hay bà ngoại chết chưa. Bà nào chết rồi mới được. OK bà ngọai chết rồi giờ ḿnh phải nói em phải về đưa đám ma bà ngoại.Dù sao bả cũng chết rồi ḿnh nói dối cũng không sao. Nhưng tôi với em phải thống nhất để khi tiên X kia hỏi th́ em và tôi nói giống nhau. OK em. Tài xế gọi điện thoại đụ mẹ đụ má sao mà đến giờ này cũng c̣n trục trặc đụ mẹ đụ má sáng nay tao gặp hai dzụ một là ở phi trường bọn chó đẻ buôn khách để một bà khách chạy qua sân bay quốc tế mua quà bắt tài xế chờ trong nắng. Dzụ thứ hai là …. Nhưng ngay lập tức tôi nghe hắn trở giọng ngọt như cha sư giảng đạo, mát như chính trị gia vận động tranh cử, là anh X, em Y mà em giới thiệu với anh bà ngoại nó chết bất ngờ …. Trời ơi tôi không thể ngờ tên tài xế có một giọng kịch quay một ṿng 360 đang từ tên đụ má đụ mẹ sang  một ông đàn ông lịch lăm lên tông xuống tiếng cười nhỏ rất kịch bản Sài G̣n Đất Vàng Đất Bạc. Tôi há mỏ rán ngóac mắt nh́n qua tấm kiếng chiếu hậu một khuôn mặt của tên tài xế gian đang trở ngôn, mềm mỏng và xuống tông nhẹ và thanh thoát của một giọng Nam Kỳ khi cần đẩy ḷng người lọt qua những ải quan ngại của một nhà ngoại giao buôn bán bằng giả.

Điều cũng nên tường tŕnh tiếp là ngày hôm sau, chúng tôi được nghe những nhà ngoại giao me ri ca giảng cho một bài đế quốc trị là sở dĩ có nhiều sinh viên Việt Nam không được đi du học, là v́ tuy cha mẹ giàu có ở dưới quê nhưng không có giấy tờ chứng minh nên không thể cho sang Mỹ học. Muốn đi du học, phải có tiền trong nhà băng, phải có giấy tờ nhà băng chứng ḿnh chi tiêu và tài sản rạch ṛi ít nhất là vài năm. Trời đất! Thế này th́ nhà ngoại giao buôn bán bằng giả trên chuyến xe taxi đưa tôi vào thành phố Hồ Chí Minh Chó Chết ấy làm một cái rẹc rẹc hà, mấy ông  thịt u xề cao bồi khệnh khạng đế quốc ui.

Ở HoChiMinh City tôi cư ngụ tại tên hiện đại là Hotel Continental Saigon, nơi có những tên tuổi lớn như  Rabindranath Tagore, Aldre Malraux, Gramham Greene, Jacques Chirac từng là khách trú. Continental, khách sạn quốc tế đầu tiên của Viêt Nam có mặt từ năm 1880. Nay trong tay nhà nước quản lư. Tồi từ màu gạch chọn trong cầu tiêu cho đến khâu dọn dẹp có cái văn pḥng to ch́nh ́nh thô bỉ chắn mắt khách ở ngay vị thế trung ương gần cầu thang. Khách sạn như thế này nằm trong tay những anh chị biết quư trọng lịch sử như người Mỹ người Nhật, Người Ư, vv … vv… tôi nghĩ họ sẽ trùng tu kiến tạo sang, đẹp, và đáng kính biết bao. Đêm đầu thấy ca sĩ teen hát rầm rầm phía dưới sân Continental Patio, đêm thứ hai con nít và người lớn tiệc Halloween, đêm thứ ba đám cưới. Việt Nam Ở HoChiMinhCity giờ cũng bắt chước Americanized lắm trong cái vụ Halloween này. Tối 31 tháng 10 tôi chứng kiến người dân bắt chước chơi Halloween Mẽo  ở Burger King trên đường Ngô Đức Kế các vị vẽ mặt và hóa trang hát trọ trẹ tiếng Anh tràn tiệm. Về khách sạn Continental th́ ôi thôi tiệc mặt nạ có nhiều con nít và bà cô mập thù lu tham gia. Tôi sống lâu ở Mỹ thấy Halloween nhờ có biến cố tuổi thơ "trick or treat" mang lại hạnh phúc của kẹo ngọt và tṛ chơi ma nhát. Nên người lớn lần ṃ theo lối ṃn ngày cũ và thấy ḷng tươi thắm tŕu mến mỗi dịp Halloween về. Chớ ở Việt Nam thấy bày đặt bắt chước một sinh họat của Mẽo, vẽ mặt nạ, đeo mặt nạ, rồi hát múa cà lưng tưng chỉ v́ để chứng tỏ ḿnh theo Mẽo. Hay hớm ở cái chỗ nào trong vụ bắt chước rất tiểu quốc gia này




thông tin trên tường khách sạn Hotel Continental Saigon




pḥng số 214 nằm cuối hành lang lầu hai, sát đường phố Rue Catinat (Tự Do, Đồng Khởi),
nơi nhà văn Gramham Greene người Anh đă viết tác phẩm mật vụ chính trị lừng danh thế giới,  The Quiet America (Người Mỹ Trầm Lặng), cư ngụ vào năm 1954




điểm tâm tháng Mười ở khách sạn Continental



Kinh nghiệm bé xíu của chuyến đi này là cầm tờ hộ chiếu Mỹ và tṛ chuyện với các đồng nghiệp hoàn toàn bằng Anh Ngữ, nên các nơi tôi đến họ đều không nghĩ tôi là người Việt Nam. Tôi có thể nghe một bà từ Singapore quảng cáo bán tour đi du lịch Shangai, Tokyo, Taiwan, Soul nói với tôi đừng đi Viet Nam v́ ở đó bị móc túi lắm, khi tôi hỏi sao không có tour ghé Viet Nam. Tôi có thể nghe các anh tài xế trẻ xe tuk tuk và taxi ở Siem Reap bảo với tôi khi bà vào các cửa hiệu mua hàng th́ đừng mua hàng từ Viet Nam v́ hàng đó xấu lắm. Và tôi có thể nghe tên tài xế taxi ở thành phố Hồ Chí Minh Chó Chết  thỏai mái trao đổi mánh mung dối trá bằng giả trước mặt tôi trên tuyến đường dài tḥng Phan Văn Trỗi về khách sạn Continental  ấy.

Đi đến đâu tôi cũng bị hỏi tôi đến từ đâu bằng tiếng Anh.  Có lẽ v́ tôi sở hữu một khuôn mặt và một vóc dáng tóc tai ít giống người Việt. Nên rất ít người nghĩ tôi có gốc Việt Nam. Ngay cả khi tôi đi chợ Việt ở San Jose, tôi c̣n bị hỏi như là một người không Việt nữa là.  

Tôi thuộc về đâu ?  Câu hỏi qua kinh nghiệm bay xuyên lục địa tháng Mười năm nay, là một cơn tháo ruột mà tôi cảm thấy càng đi càng cảm nhận nỗi hiu quạnh chỉ ḿnh biết thương chính ḿnh. Khi tôi thương tôi tôi càng cảm thấy nhu cầu viết hơn. V́ hành động viết chính là quê hương sôi sục là đất sống mà tôi t́m được chỗ trú quạnh quẽ nhưng biệt lập trấn thủ nhất cho cá nhân tôi vốn oán hận và oán ghét những nhân danh địa lư địa h́nh đă cướp đi nhiều quê hương khác trong tôi

Tôi sống ở Mỹ nay đă bốn mươi năm. Tôi từng sanh ra và sống ở Việt Nam hơn 20 năm đầu chứ nhiêu.

Tôi không đồ chó chết để nghĩ ḿnh làm bà thày về “dạy” “sửa” và “thay đổi” Việt Nam như mấy tay ngoại quốc đến xứ Việt khốn nạn chỉ chực buôn bán đạo đức, tiền bạc, và quyền lợi của chúng. Rồi có triệu dân Việt thuộc thế giới thứ tư chơ hơ mỏ, trí, bụng, và tâm để ăn chực các thứ bọn ngoại quôc đến xí ra. Đồng ư là cuộc đời là của chung. Ai hay th́ con người bắt chước. Nhưng v́ lỡ sanh ra làm cư dân sáng tác nên sao mà tôi ghét các tính bắt chước thế. Sống th́ làm ơn có chút sáng tạo đi. Bắt chước. Ăn cóp. Là các món tinh thần mà tôi chán ngán nhất thế gian này.

Một trong  một nỗi phiền muộn của tôi là sự thay vai từ một cá nhân sống bổng lộc của một trong những đất nước giàu sang trí thức nhất thế giới, sang một cá nhân ôm đầy kinh nghiệm thiếu kém của một quốc gia hạng bét thế giới. Sự đổi vai cả luôn trong ngôn ngữ hàng ngày.

Đó là một nỗi ê chề. Con người suy nghĩ và hành động trong thế đứng của một người ở bên Mỹ luôn luôn chủ động, tấn công, năng nổ, cá nhân. Trong khi con người nghĩ ngợi và phản ứng trong thế đứng của một người ở Việt Nam th́ bị động, bị kéo bởi “người khác”, tha hóa, lè phè, thủ thế, chia sẻ, mánh mung. Vai tṛ của chính trị và tôn giáo tác động lên con người quá lớn. Đám đông thiếu trí thức không đủ trí lực để phán đoán và chọn lựa. Thế là bị những gọng khủng long tôn giáo và chính trị cuốn theo. Ào ào như thác lũ như đám đông. Con người sống theo tôn giáo, theo nền chính trị mà họ được tạo ra

Cuộc chiến đẫm máu giữa Âu Mỹ và Hồi Giáo hiện nay là cuộc chiến tôn giáo và chính trị. Những kẻ trí thức biết như thế. Nhưng đám đông thiếu nhân loại thiếu trí thức không hiểu như vậy. Cái gọng kềm Tôn Giáo và Chính Trị đă biến thường dân các quốc gia liên hệ thành những kẻ nô lệ cho các niềm tin Tôn Giáo và Chính Trị. Đứa th́ ôm bom đặt chất nổ để lên gặp thượng đế Muhammad . Đứa th́ đăng lính đi đánh Iran để bảo vệ chính nghĩa Mỹ Quốc. Tôi có cần viết một quyển sách để phân tích điều này không. Không. V́ tôi không muốn làm công việc này.

Trong những chuyến đi mà tôi có thể cảm nhận được vai tṛ kẻ cầm quyền và vai tṛ kẻ không quyền. Ở những khách sạn sang trọng ở HoChiMinh City, Siem Reap, những người hầu đối xử với tôi một cách cung kính như tôi là kẻ cầm quyền. Tôi hiểu kẻ cầm quyền có thể thay đổi sinh mệnh của đám đông.

Rồi kinh nghiệm sinh ra từ một xứ sở bị trị cho tôi hiểu số mệnh của đám đông nhân loại không đáng đồng xu teng chợ Xóm Chiếu.

Hai thái cực kinh nghiệm này cho tôi một sáng suốt đớn đau.

Nỗi đau khổ không thôi cũng đủ làm tôi tịch lặng đi nhiều khoảng thời gian trong đời. Đời sống th́ c̣n những nguồn năng lực khác đ̣i ḿnh sự cộng sinh. Sao nỗi đớn đau này cứ nhung nhúc trong ruột già ruột non ḿnh như vi rút nằm tiềm ẩn vào cơ thể chờ khi có cơ hội khốn nạn là nó tấn công mảnh h́nh hài bé bỏng người ngợm của tôi.

Lịch sử trải ra trước mặt tôi bằng những dấu tích c̣n hiện hữu. Le Meridien Hotel và Hotel Continental Saigon là những thùng cứt chính trị nằm ch́nh ́nh lưu dấu một thời những kẻ đă đến xâm lược đất đai lănh thổ nhà ḿnh. Tôi bước vào khách sạn Le Meridien Hotel và Hotel Continental Saigon có những người hầu ra chào đón mà cảm tưởng cử chỉ ấy của họ như một thứ lễ nghi trao tôi một nắm cứt để tôi trét vào mặt tôi. Tôi đă bước qua nḥm căn pḥng 214 của ông Gramham Greene trước khi nhận pḥng ḿnh. Chính trị quyết định số phận của tôi như một chiếc c̣ng nô lệ tṛng lên. Tôi sinh ra và lớn lên là một con vật chính trị để cho bọn lănh tụ chính trị nắm xốc và lôi xệch đời tôi qua nẻo hướng nào mà bàn tay họ sờ đến. Mà tay của bọn làm chính trị th́ đầy cứt

Đêm cuối cùng ở khách sạn Continental trên xứ sở cố hương khó thương, tôi nằm mộng thấy ḿnh bay ra từ chiếc pḥng có màn cửa mở ra một rừng lá xanh căn vườn lèo Le Meridien Hotel ở Siêm Rệp. Gió thổi suốt đêm. Cái bụng tôi th́ cứ ph́nh trướng, ph́nh trướng như bụng những con voi mà tôi nh́n thấy trên đường du lịch ở Siêm Rệp. Cho đến lúc tôi thấy ḿnh bay ra khỏi pḥng theo hướng màn cửa. Và rồi cửa ḿnh tôi té re phân theo khắp mọi hướng bay.
Tôi bay qua những nóc và nóc.
Tôi té re phân trên những nóc là nóc.
Những chiếc nóc thờ phượng.
Những chiếc nóc lịch sử.
Những chiếc u mê.
Những chiếc lầm than.
Những chiếc diêm dúa.
Những chiếc đớn đau.
Những chiếc nghẹn ngào.

 

Lê Thị Huệ

ngày 31 tháng 10. 2015

 



loạt bài Cầm Chữ Đến Giữa Đời của Lê Thị Huệ

1. DJ DỊU VÀ LÀNH

2. HIỂU THẤU ĐIÊU TÀN

3. GƠ CỬA HƯ KHÔNG

4. KHI NGẮM NH̀N RÊU XANH NHƠN NHỚT @ CỬA KHỔNG

5. LÀ CHỮ CỦA TÔI

6. TIÊU CHẢY Ở LE MERIDIEN HOTEL

-----

© gio-o.com 2016