lê thị huệ

tiếng cười của
bầy đàn ông triết bên hiên
chiều thứ Bảy

 

Mỵ Ánh


Tôi vừa trở lại sau mấy ngày conference
ở San Diego. Những ngày hội thảo về giáo dục của tiểu bang California. Sáng thứ Sáu Lily nói với tôi, hên qúa bọn ḿnh đi vừa xong th́ San Diego có đám cháy to đùng khủng khiếp làm đại học của Francis ở San Diego đóng cửa

Tôi không hỏi thăm người bạn Mỹ Francis xem y thế nào. Francis là giáo sư kiêm musician - Standing On The Shore(wma) người Da Đỏ đẹp trai và đào hoa giữa những người đàn bà Da Trắng và Da Mầu.

Tôi không gọi điện thoại hỏi thăm Đoàn Nhă Văn xem y sống sót như thế nào. Khi ở San Diego tôi có gọi điện thoại và lần đầu tiên tôi gặp Đoàn Nhă Văn rủ đi ăn một buổi cơm chiều thứ Ba.

Buổi sáng tôi trốn conference, chui vào thư viện San Diego State Uninveristy, mở laptop ra tôi đă bắt đầu một bài tản mạn "Những Thành Phố Ngu". Trong một bản phúc tŕnh mới nhất, San Diego là thành phố đứng thứ Hai, nơi người Mỹ chọn làm thành phố lư tưởng để sống. Chuyến xe lửa từ Conference Center đến San Diego State University không người soát vé làm cho tôi nẩy bật ư tưởng viết về một Thành Phố Ngu.

Ban chiều, lúc đứng ngoài hiên trong tiếng cười rộn ră của rất nhiều người đàn ông, tôi có đưa mắt nh́n lên bầu trời San Jose. Phía sau hàng cây ở chỗ ViVo ấy là khu shopping mall Eastrige, nơi tôi đă có những ngày đầu bán hàng trong đó. Những ngày tôi mới đến Mỹ 1975.

Đặng Phùng Quân về ra mắt sách triết Cơ Sở Tư Tưởng Thời Quá Độ. H́nh như đây là một buổi ra mắt sách thứ hai mà tôi đến tham dự ở San Jose.

Những người đàn ông và những người đàn bà độc thân tại chỗ nay. Tự nhiên gặp ông Huỳnh Phan Anh độc thân tại chỗ lần đầu tiên ngoài hàng hiên ViVo. Ông Huỳnh Phan Anh bỗng nói, tôi nghe Lê Thị Huệ qua ông Thanh Tuệ An Tiêm lúc ông Thanh Tuệ từ Paris về San Jose.

Buổi chiều trên xe Vũ Quỳnh Hương nhỏ nhẹ nói với tôi biết sao không sau 1975 Hương có ghi tên học một khóa với ông Huỳnh Phan Anh.

Nghe như tiểu thuyết chưa viết của ông Huỳnh Phan Anh.

Ở cái hàng hiên ViVo chiều nay, Mỵ Ánh ạ, có mặt Tưởng Năng Tiến, Tường Vũ Anh Thy, bỗng nhiên tôi nghe Tường Vũ Anh Thy hỏi một câu rất ngờ ô ngô sắc với Tưởng Năng Tiến, ê ông đọc bài Lê Thị Huệ viết về Vơ Hoàng chưa.

Lưu Hy Lạc t́nh cờ ngó thấy cái phẹc tua quần của tôi rớt và rồi kêu ầm lên tui có cái tên mới là Vương Ngọc Minh. Tên Lưu Hy Lạc bây giờ là đồ bỏ. Đây là lần đầu tiên tôi gặp Lưu Hy Lạc sao ông lại nh́n thấy cái phẹc tua quần lụa tím của tôi rớt chiều nay.

Ngoài hiên ViVo ông Hà Cẩm Tâm hút lại điếu thuốc sau hai mươi năm không hút. Tôi không kể cho ông hoạ sĩ nghe tôi mới nhận được email của Thi Vũ. Một người đàn ông như Thi Vũ là một huyền thoại với tôi cũng b́nh đẳng huyền thoại như ông Nhất Hạnh và ông Mạnh Thát và ông Tuệ Sĩ. Xin đừng bắt tôi kư tên xoá bỏ huyền thoại ông nào.

Phạm Công Thiện đang ở Dallas hồi đó có viết về những đám mây không bay trên thành phố Thiên Thần Los Angeles. Buổi ra mắt sách của Đặng Phùng Quân hôm nay có mặt Huệ Thu, người đàn bà lần đầu tiên tôi gặp th́ tên là Monique. Tôi nhớ buổi ra mắt sách thứ nhất tôi đă đến dự là buổi ra mắt sách Thần Tháp Rùa của ông Vũ Khắc Khoan do ông Đằng Sơn tổ chức ở cái warehouse nào đó trên đường 1st street vào năm của 198.. something. Sau đó ông Vũ Khắc Khoan kêu tôi về nhà ngồi vào bàn nhậu với ông Mai Thảo ông Duy Thanh ông Phạm Công Thiện. Đó là lần đầu tiên tôi gặp Huệ Thu điên điên. Huệ Thu kư lộn tên Monique và tuyên bố ḿnh con ông Bùi Giáng. Ngày đó Huệ Thu điên điên in sách ông Phạm Công Thiện và ông cha Kim Định. Lúc đó Trần Trúc Giang Đời Sống Và Cây Viết Ch́ c̣n cua kéo Lê Thị Huệ, đêm đêm gọi điện thoại cho Lê Thị Huệ khoe Phạm Công Thiện nấu ăn ngon nên cua đào giỏi hơn Trần Trúc Giang.

Hôm nay Lưu Hy Lạc léo nhéo bên lỗ tai tôi nói nghe Lê Thị Huệ điên điên. Chắc là hắn nghe lộn. Lê Thị Huệ là người tỉnh táo, uống toàn nước lạnh chưa bao giờ ực một giọt rụ.

 

Chiều nay khi kéo những người đàn ông triết về qúan ăn Minh, qúan ăn do chị tôi chuột chạy chỉ đường. Ngoài chị Hoa Hoàng Lan ra, không hiểu làm sao mà lại có sự hiện diện của 4 chị em Lê Thị Quế Hương, Lê Thị Huệ, Mây Lan, Lê Thị Thấm Vân, hử.

 

Ở qúan ăn làm tôi kể chuyện tôi chở Mai Thảo đến nhà Nguyễn Xuân Nghĩa và Quỳnh Giao ở San Jose. Trong bàn ăn Phạm Việt Cường nhắc về Phan Dụy và Tô Thùy Yên. Ngu Yên và Ngọc Phụng ở Houston. Cao Đồng Khánh đă chết. Phạm Việt Cường th́ không thể nào không nhắc đến Khánh Trường. Phạm Việt Cường nói có giữ một tấm h́nh của Huệ ở nhà Khánh Trường. Mà đúng ra Mỵ Ánh ạ, đời tôi chỉ gặp Khánh Trường một lần ở nhà Trần Duy Đức duy nhất đêm năm xưa ở Santa Ana. Hồi đó Đào Trung Đạo c̣n đi với Trần Diệu Hằng.

Bây giờ Đào Trung Đạo lái xe đưa bạn Đặng Phùng Quân ra mắt sách ở San Jose vắng mặt giọng thơ Trần Diệu Hằng.

Chiều nay NAT & Nguyễn Vũ Khuyên đến San Jose dự ra mắt sách Đặng Phùng Quân nhưng nhưng không ở lại đi nhậu như lời đă phọt ra từ miệng Khuyến.

Vũ Quỳnh Hương chở tôi đến tiệm ăn Minh nhưng rồi lại bỏ ra về một ḿnh.

Tôi có hoang dại chút xíu chiều nay khi bật khóc. Bọn họ làm cho tôi thấy nhớ Mỵ Ánh thiết tha.

Tôi thèm nắm tay Mỵ Ánh đi qua bầu trời San Jose chiều nay quá đỗi.

 

Tôi đang xạo sự lao nhao lên cho đời đỡ buồn Mỵ Ánh ôi. Tôi muốn thổi tiếng cười của những người đàn ông hội kín (chữ của Vơ Đ́nh) bay lên và đậu lại trên nóc hàng cây dựa lưng trời một chiều thứ Bảy. Tôi muốn giữ lại chút nhẹ nhàng nụ cười của bầy đàn ông triết lưu vong bay lên lửng lơ. Nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng thôi.


Tôi không bao giờ nắm được bàn tay Mỵ Ánh như Phạm Việt Cường không bao giờ gần được Phan Dụy. Người đàn bà đẹp, cùng với cái tên Vương Hải Yến của Văn Khoa Triết ǵ đó pre 1975, mà Phạm Việt Cường mô tả say mê rằng hồi đó tất cả con trai triết đều mê Dụy và Yến.

 

Tường Vũ Anh Thy người đă in quyển Kỷ Niệm Với Mỵ Ánh có mặt ở đây chiều nay.

Vũ Quỳnh Hương nói ông đó là ông nào vậy Huệ. Tôi nói là Tường Vũ Anh Thy. Vũ Quỳnh Hương ơi hỡi Vũ Quỳnh Hương. Hương đâu biết đâu, ông nói câu đầu tiên với Hương là ổng nghĩ ông Phan Tùng Mai bị giết ở Sài G̣n.

Phan Tùng Mai là một trong những người Việt đến
San Jose đầu tiên.

Những người đàn ông chiều nay không có chân. Tôi chỉ c̣n nhớ đến họ với những tiếng cười ngoài hiên. Tiếng cười của họ bay bay lên những hàng cây bên kia trời ViVo. Trong khi trên bục gỗ, Đặng Phùng Quân, Lâm Văn Sang, Đào Trung Đạo nói rất hay về triết. Đúng là những người đàn ông Triết của chúng tôi trước 1975. Đấy là một thời huy hoàng của triết Tây vào Việt Nam. Thời đấy những người đàn ông đáng yêu nhất phải là những người đàn ông nói về Triết, dạy Triết, học triết, ôm sách Triết của Phạm Công Thiện Nguyễn Văn Trung. Chiều nay Đặng Phùng Quân sang sảng Triết là Văn Chương, nghe mê qúa. Lâm Văn Sang đứng trước đám đông bàn Triết rất nhỏ nhẹ lôi cuốn, khác xa với Lâm Văn Sang nổi sùng viết tào lao về chuyện sự thế thế sự San Jose trên VietMercury nhe. Đào Trung Đạo đứng nói triết không cầm giấy, một bất ngờ cho tôi.

 

Chiều nay làm tôi nhớ đến mấy ông thầy Triết ở Đại Học Thanh Xuân Hà Nội giảng cho tôi nghe về Xă Hội Chủ Nghĩa hồi năm 2000 tôi lén về Việt Nam ghi danh học ở Đại Học Hà Nội.

 

Những người đàn ông Miền Bắc không thể nào nói về Triết hay như những người đàn ông Đặng Phùng Quân, Đào Trung Đạo, Lâm Văn Sang, Nguyễn Châu của chúng tôi. Tôi tiếc cho Miền Bắc trước 1975 và tôi tiếc cho nước Việt Nam không được nghe những người như Đặng Phùng Quân, Lâm Văn Sang, Đào Trung Đạo, Nguyễn Châu nói về Triết. Những người lớn lên dưới chế độc Karl Marl Cộng Sản Việt Cọng cái con mẹ ǵ đó không thể nào nói về triết hay như những người đàn ông của chúng tôi nói về triết.

 

Bởi triết dưới nhăn hiệu Xă Hội Chủ nghĩa là những câu kinh hôi mùi chuột chết Bác và Đảng. Khác với thế giới triết của chúng tôi lớn dậy với Mỵ Ánh pre 1975. Triết có nghĩa là những tâm hồn lăng mạn tốt lứa nhất, thấy đời sống thấp lè tè, không đủ đô nên họ phải bay lên bay lên và ngự lại trên cao để nh́n cho rộng hơn cái thành phố không chân.

 

Dưới bục gỗ chiều nay có ông Nguyễn Hữu Liêm talawas ngồi yên không nói nên lời.

 

Tôi không biết lư do v́ sao Nguyễn Hữu Liêm không phát biểu về triết chiều nay. Tôi chưa bao giờ có một cuộc tṛ chuyện nào với Nguyễn Hữu Liêm nhưng tôi nghĩ chắc Nguyễn Hữu Liêm cũng nói về triết hay như tôi đă từng nghe Phạm Việt Cường nói hay về triết. Phan Ngọc Hùng người đàn ông của Hải Yến cũng nói rất hay về triết.

 

Triết là "lời". Những người đàn ông của chúng tôi không làm ǵ được hơn là "lời". Chỉ v́ " lời" chúng tôi đă phải lưu vong.

 

Lời bay vào những đám mây trên bầu trời San Jose chiều nay, Mỵ Ánh ôi. Không ai trong bọn họ biết tôi tương tư Mỵ Ánh thiết tha. Chiều nay, tôi được những người đàn ông những người đàn bà trân trọng và âu yếm hỏi thăm nhưng tôi đă thấy cực kỳ cô đơn. Kiệt cạn cô đơn. Tuột dốc cô đơn.

 

Những ư tưởng về một Thành Phố Ngu đang tràn đầy ứ nghẹt trong tôi. Tôi biết không một người đàn ông nào bây giờ có thể nắm tay tôi ngang qua thành phố mà có thể làm cho tôi măn nguyện được.

 

Chỉ có Mỵ Ánh mới đi qua Thành Phố Ngu cho tôi đạp lên nỗi buồn của ḿnh.

 

Đôi đũa nơi bàn ăn rời tay một ḿnh tôi bỏ ra về. Bọn họ tiếp tục cuộc vui chơi ở đâu nữa, tôi không biết.

 

Tôi trở về trong căn pḥng khép kín. Cô đơn ngó bầy chữ nhảy múa trong một thành phố mới. Thành phố đót com. Tôi lại đi t́m những người đàn ông với những lời nói vu vơ. Những bài thơ vu vơ, những câu thơ vu vơ trên gio-o.

 

Hỡi những thi sĩ hiện diện, hăy khua mỏ. Hăy trở thành những triết gia ngay lập tức, ngay bây giờ. Hăy làm thơ, hăy văn chương.

 

Hăy ngụy ngôn cho qua đi những Thành Phố Ngu đang phủ trùm cuốn trôi đi hết đời sống ở ngoài kia.

 

Để chỉ c̣n lại những con chữ bay bay chiều nay.

 

Hăy phản động và hăy viết lên những câu thơ lơ ngơ lẻ loi.

 

Mỵ Ánh ôi hăy cho tôi niềm tương tư một ngày khi mở net ra đọc được một câu thơ triết ḥ hẹn của những chàng thi sĩ đang lúc nhúc trong Xă Hội Chủ Nghĩa của Miền Bắc thống ngự. Những thi sĩ có khả năng bay ra khỏi những Thành Phố Ngu. Những thi sĩ c̣n rất trẻ như Mai Anh Tuấn, Nguyễn Thế Hoàng Linh hay như Ngô Nhân Đước, Trần Thiên Thị của gio-o.

Tôi mơ màng ngó lên bầu trời trên hàng cây sồi đầu hồi ViVo và nghe tiếng bầy đàn ông cười mỉm bay lên. Bay lên và lửng lơ lơ lửng. Nơi đó một thành phố không chân. Thành phố có chút triết của họ khúc khích và óng ánh. Phố màu vàng rượt đuổi trên những cánh đồng trọc phía Đông thung lũng hoa vàng của ông Hà Cẩm Tâm.

 

Thành phố thuộc về những con chữ Nguyễn Thị Lóng Lánh Như Ánh B́nh Minh của Kỷ Niệm Với Mỵ Ánh.

 

lê thị huệ

chủ biên gio-o

 

(viết nhân buổi ra mắt sách triết Cơ Sở Tư Tưởng Thời Quá Độ của Đặng Phùng Quân ở San Jose 27/10/2007)

 

 

© 2007 gio-o