Julie Quang - Jonie Mitchell, Both Sides Now, Hai Khía Cạnh Cuộc Đời, lời Việt Phạm Duy

 

 

Julie Quang

 

thời sự Saigon nửa thế kỷ trước…

 

 

hồi ức Julie Quang

 

(kỳ 5, tiếp theo)

 

kỳ 1

 

kỳ 2

 

kỳ 3

 

kỳ 4

 

 

Vụ nổ pḥng trà Tự Do ngày 15 tháng 9 năm 1971

 (đoạn kết)

 

     Chiếc xe đề đôi ba lần vẫn chưa chịu nổ máy! Càng khiến ḷng dạ bồi hồi nóng nảy như lửa cháy đến chân: ngoài tâm trạng ấy của tôi ra, c̣n lại hết thảy cả bọn chỉ lo: ngay nơi thị tứ chốn đông người tấp nập, áo quần bảnh bao đi tŕnh diễn mà phải đẩy xe th́ "quê quá" mất mặt "ca sĩ"...
   Người xem báo dưới cột đèn đường tiếp tục kiên nhẫn để đọc, lúc để gần sát, lúc đưa ra xa mà mắt vẫn không rời, cứ dán chặt vào tờ báo.
   Tôi lẩm bẩm: có điên mới đọc báo cái kiểu này!
   Con ngựa sắt ĺ lợm đến một lúc cũng dợm chạy... tôi ngó ngang xem người đọc báo giữa đàng có c̣n đứng đó hay đă rời đi, nhưng người đó vẫn giữ nguyên vị trí cũ với tờ báo trên tay...
   Nếu như nhớ không lầm, con đường nhỏ bên hông Vũ trường Tự Do có tên gọi Nguyễn văn Thinh, trên con đường này có một chùa (chà và) và một quán ăn nổi tiếng cơm nị cà ri dê rất ngon.
    Xe chạy chưa đến đường Hai Bà Trưng th́ một tiếng nổ khủng khiếp... chiếc Mercedes vốn nổi tiếng là vững vàng bám chặt mặt đường thế mà nó chao đảo trên ḷng đường ...đôi tai ù bởi tiếng nổ long trời, tôi liên tưởng ngay đến vụ bom nổ vào tuần trước nơi quán bar Mỹ Phụng.
- Quán bar chưa kịp sửa chữa, không lẽ c̣n quả bom nào khác chôn sâu, nổ chậm một tuần sau? tiếng bom rất gần có thể là một quán bar khác !?...
   Chừng như con ngựa sắt cũng thất kinh bởi tiếng nổ nên nó phóng thật nhanh về nhà.
   Trong khi tôi miên man lục lại trí nhớ xem c̣n những quán bar nào khác trên đường Tự Do - Hai Bà Trưng th́ xe đă vào đến ngơ Chu Mạnh Trinh Từ xa nh́n thấy một bóng dáng quen thuộc đang cố đạp máy chiếc xe hai bánh, ngỡ là nhà có khách đến viếng thăm hay đang ra về? Quang bật đèn pha để nhận rơ khách quen ấy... không dè là Bố! Ông định đi đâu lúc nửa đêm, thế này?   
    Cường tḥ đầu ra khỏi xe gọi Bố, nghe tiếng con nhưng mắt c̣n chóa bởi ánh đèn pha, Bố buông chiếc Honda lăn kềnh ra, ngă đè lên chân ông. Cả nhà hốt hoảng nhẩy xuống để đỡ ông dậy.
   Khi nhận ra các con, Bố đă quỳ sụp xuống, chắp hai tay trên cao lạy bốn phương tế trời rồi Ông áp mặt sát đất như ôm hôn đất, thật thắm thiết!
    Chưa hết kinh ngạc này đă đến kinh hoàng khác... Bố cho biết Vũ trường Tự Do vừa mới bị bom nổ tung, do anh Ngọc Chánh gọi điện cho Bố báo tin dữ, Bố định cưỡi xe máy ra đấy th́ vừa kịp lúc các con về đến nhà... Ôi thôi nào là Quan Âm Bồ Tát nào là Chư Phật mười phương, ThầnTiên tám hướng, Thần linh tại vị trên không hay mặt đất ông đều nhớ hết để cúi lạy tạ ơn!
   Khi hoàn hồn, Quang chụp lấy chiếc xe máy đạp ga, tôi phóng lên ngồi phía sau, chúng tôi vụt tốc chạy đến hiện trường vừa xảy ra biến cố...
    Ngay ṭa nhà Quốc Hội, Cảnh sát Quân sự Mỹ (Military Police-MP) đang phong tỏa ṿng đai hiện trường (không thấy bất cứ Cảnh sát người Việt nào canh gác nơi hiện trường).
    Bước xuống xe, tôi ngỏ ư xin vào trong Tự Do để t́m bạn bè trong đó... thoạt tiên  người MP đang canh gác từ chối, tôi tần ngần th́ lại nghe anh ta nói: Xác chết và những người bị thương đă được di chuyển hết rồi, không c̣n một ai bên trong. Tôi bàng hoàng bất động một lúc, lát sau có lẽ anh MP nhận ra tôi (v́ chúng tôi thường xuyên tŕnh diễn trong các Club Mỹ) nên giao hẹn cho tôi vào 1 phút phải trở ra, anh ta đưa tôi vào tận bên trong hiện trường vừa đi vừa căn dặn tôi: không được đụng chạm vào bất cứ thứ ǵ, chỉ được nh́n mà thôi! và chỉ có một người được theo anh ta vào bên trong, anh ta chỉ vào tôi (dĩ nhiên là phụ nữ được ưu tiên, người Mỹ mà). 
   Bên ngoài Vũ trường là cảnh tượng đổ nát, mảnh kính vỡ rơi tung toé khắp lề đường, cột đèn đường cong queo. Chợt nhớ đến h́nh ảnh cuối cùng khi ngoái đầu nh́n lại lúc xe chuyển bánh tôi vẫn c̣n nh́n thấy người khách bộ hành ngoại quốc đọc báo dưới ánh đèn đường... Tôi không c̣n cảm giác đứng vững trên đôi chân, toàn thân bủn rủn!
    Anh MP: Cô vẫn muốn vào trong hay không? (có lẽ anh thấy tôi đang thần hồn nát thần tính)
    Tôi dừng lại vài giây hít thật sâu rồi mạnh dạn bước vào trong. 
     Bên trong tối đen, đi theo ánh đèn pin quét lên những ngổn ngang, những vệt sáng loang loáng quét lên tường nơi những mảnh nhung đỏ vẫn c̣n ung úng khói... ḥa lẫn với tanh tưởi của mùi máu khiến tôi buồn nôn! Đúng lúc đó chợt một tiếng đánh "ầm", chiếc màn nhung đỏ đổ xuống trên sàn nhẩy hỗn độn những bàn ghế. Tôi kịp nh́n thấy một cái ǵ đó lăn từ mảnh nhung đỏ rồi xoay ṿng trên sàn như bông vụ... Anh MP lấy tay che không muốn mắt tôi nh́n thấy điều ǵ đó đang xảy ra, anh ta hướng ánh sáng của đèn pin lên trần nhà và trong cơn hoảng sợ cùng cực đó tôi nh́n thấy trên trần nhà nơi tấm màn nhung vừa đổ ập xuống! Một con mèo đen to khủng khiếp đang nh́n tôi vẫy đuôi... nhưng không, là một con báo th́ đúng hơn... tôi ú ớ chỉ tay về hướng trên trần nhà th́ một tiếng đánh "ầm" khác vang dội... con báo trên trần nhà vụt biến mất tăm...
    Anh MP giục tôi phải trở ra, tôi hỏi anh có nh́n thấy con mèo đen trên trần hay không? Anh đáp “có” rồi nh́n theo hướng tôi trỏ nhưng anh không c̣n thấy ǵ!?
   Tôi hỏi v́ sao anh che mắt tôi, anh không muốn tôi nh́n thấy điều ǵ? 
   Anh MP đáp lại tôi bằng một câu hỏi:
- Cô thật sự muốn biết điều đó ư ?... và tôi nghĩ điều đó sẽ chẳng hay ho ǵ cho Cô, anh ta tiếp.. Tôi nh́ nhằng thành khẩn và điều anh cho tôi biết... ôi trời ơi, là cái đầu lâu!
    Trong số những nạn nhân chết thảm, đă có xác người mất hẳn cái đầu hay tứ chi không toàn vẹn. Tưởng như thế vẫn chưa đủ thảm thương, một vài người xấu miệng c̣n phao tin rằng Thúy Ngọc là người mang bom vào Vũ trường để chết như một cảm tử quân; là người tṛ chuyện với chị trước khi bom nổ chưa đầy mười mươi phút tôi khẳng định chị chỉ có cái ví cỏn con treo lủng lẳng trên vai, kẻ phao tin không chỉ là xấu miệng mà c̣n có ác tâm của kẻ dữ (xin Cha tha nợ cho chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con, Amen)!
    Bài viết hồi ức này để tưởng nhớ đến Saigon trong bối cảnh chiến tranh khốc liệt; những cái chết t́nh cờ... chết như mơ của người lính trận hay của thường dân như chị Marie Paul - Thuư Ngọc và những người đă ra đi cùng một lúc với ánh chớp loé lên vào cái năm cùng tháng tận của gần một nửa thế kỷ trước.
    Xin dâng lời kinh cầu và nén hương trầm thơm ngát đến những vong linh đă rời trần thế để vào cơi Thiên Thu, an nhiên tịnh độ.

Cali ngày một tháng mười năm mười sáu 
(...cũng là ngày tưởng nhớ sắp đến Sinh Nhật Bố Phạm Duy ngày 5 tháng 10)

Một số h́nh ảnh về vũ trường Tự Do trước 1975









photo cred: Robert E. (Gene) Marshall Collection

Julie Quang

 

nguồn: Thế Giới Nghệ Sĩ (hải ngoại)