lê thị huệ
Gơ Cửa Hư Không
cầm chữ đến giữa đời
tản mạn năm kỳ
kỳ cuối
Thượng Đế thân mến,
Tôi thức dậy trong một căn pḥng nhỏ giữa rừng sồi bạt ngàn Grand Canyon bang Colorado, nước Mỹ.
Những căn pḥng be bé xinh xinh đầy đủ tiện nghi trong khu rừng già dành cho du khách muốn đến thăm cảnh núi đồi hùng vĩ mắt chạm trời, chân hất địa cầu của dăy núi Grand Canyon hùng vĩ. Dăy núi đá sa mạc bạt mắt của Grand Canyon làm tôi nhớ đến Vạn Lư Trường Thành củaTrung Hoa. Sự uy nghi của Mắt Đất. Hay người ta vẫn thường nói sự hùng vĩ của Tạo Hóa.
Có hôm tôi gọi Tôm Hùm và nói hai mẹ con ḿnh sáng nay sẽ đi bộ vào cánh rừng.
Trong cánh rừng có một con lạch nhỏ nước chảy róc rách.
Khi mỏi chân, 2 mẹ con dừng lại bên gịng nước nhỏ, thả chân vào, đá những gịng nước mát lạnh, nh́n côn trùng li ti lẩn quanh, nh́n hoa và lá nở trên bầu trời.
Có khi một ḿnh tôi bước chân ra khỏi pḥng, đi bộ dọc theo những con đường nho nhỏ thông reo vi vu trên đầu.Tôi bước tới quán, mua tách cà phê nóng, rồi trở lại đi bộ lang thang chỉ để ngửi mùi lá rừng và hoa dại trổ hương
Tôi ngồi xuống ghế gỗ ven ngơ thông. Nghĩ đến những điều ḿnh xao xuyến về Thượng Đế.
Trước khi cùng chồng và hai con trai vào ngủ trong cánh rừng già, tôi đă nói tôi muốn ghé thăm các đền thờ Chúa Giê Su của người theo đạo Mormons ở tiểu bang Utah. Tôi đă đến để thấy đạo quân Mormons có Chúa Trời The Church of Jesus Christ of Latter-day Saints (LDS ) do ông Mỹ Joseph Smith khởi xướng từ những thập niên 1820. Tôi nghĩ Mormons là một nhánh đạo Thiên Chúa tinh nhuệ và họ xâm lược khống chế đời sống tinh thần của giới cao cấp tài phiệt Mỹ khá sâu sắc. Mà tài phiệt Mỹ là Thiên Chúa của nước Mỹ. Nên tôi ṭ ṃ muốn t́m hiểu về đạo Mormons hơn.
Cảm giác khi chân đặt lên đền đài Mormon ở Utah là ḷng đă hất tôi ra. Như khi tôi đặt chân đến các đền đài Đạo Hồi ở Mă Lai, Nhà thờ ở Vatican, Chùa ở Thái Lan, vvv. Tôi đành phải cáo lỗi với tất cả Thượng Đế. Tôi bị dị ứng với các sự thờ phượng và cai quản của các hội thánh các tôn giáo quá sức rồi. Tôi phải văng ra thôi.
Rồi chúng tôi hướng chạy xe về hướng Grand Canyon.
Grand Canyon là một vực đá cao ngất ngưởng trên trời. Một đường viền trời. Đá xoay ṿng. Trời trong tầm tay. Mây bay ngang mặt. Tôi quơ tay lên huơ chào mấy con nai gạc dài chạy ngang đường xe một len. Grand Canyon hùng vĩ và đế quốc Mỹ biết trân trọng và khai thác đúng nơi cho khách vào xem trời cao đất thấp như thế nào
Tôi vùi thân thế ḿnh vào với thiên nhiên. Hít và thở sâu. Lắng
Tôi nằm sâu trong đêm. Rừng thông. Và Đá.
Thở. Im. Và lắng nghe
Tôi nghe thơ. Nằm nghe thơ chạy tan vào thân thế
Mỗi người đến với thơ một cách thế. Có người tŕnh diễn. Có người đọc thơ. Có người ngâm thơ. Có người nh́n thơ. Có người đụ thơ. Có người đái thơ. Tôi thường nằm lắng nghe thơ. Hoặc ngồi đứng và đi một cách im nhẹ để lắng nghe thơ bay tỏa trong hồn trong xác.
Đấy là những lúc ngôn ngữ giao thoa với thân xác và tâm hồn, bỗng dưng thấy xác ḿnh muốn nói thành lời. Bỗng nhiên hồn ḿnh thấm đẫm những thanh rung của ngôn ngữ. Nhạc hay cung điệu chữ nghĩa bỗng bật ra trong hồn. Và một cảm giác rung động sâu sắc bật tuôn ra. Và ta bỗng muốn ghi chép lại
Thế là thơ.
Nhưng tôi phải thú nhận đă có rất nhiều lần tôi cảm ra được nhịp điệu và tẩy bật của ngôn ngữ trong tôi, nhưng tôi thích để chúng chạy ḷng ṿng trong người trong hồn. Hoặc làm biếng, đôi khi c̣n tiếc là nếu ḿnh đi kiếm tờ giấy hay ngồi dậy quơ laptop th́ cảm xúc lâng lâng ấy biến mất. Nên tôi ở yên hưởng thụ trước đă.
Mấy ngày ở Grand Canyon là thế. Tôi nhớ mấy năm trước khi nằm trên đỉnh đồi dưới tàn cây của cổ thành Hy Lạp (chả ai cho nằm, nhưng leo núi nắng và nóng qúa, tôi ngả lưng đại dưới một tàn cây, sau đó bị người đàn bà trông thành bảo làm như thế là xúc phạm vùng trang nghiêm), tôi thích thú và nghĩ ra những câu thơ, nhưng v́ ham hưởng thụ phút lên đồng ấy, nên tôi không ghi lại. Bây giờ trở lại Grand Canyon tôi cũng thấy thế.
Tôi bật cười chia sẻ với chồng tôi và nói lên đến chân trời Grand Canyon thấy sao ở đây không ai tạc một bài thơ. Trong khi ở Á Chậu bọn ḿnh leo lên núi Thái Sơn bên Tàu hay núi Dục Thúy ở Ninh B́nh Việt Nam, hay ở bên Nhật, bên Đại Hàn, th́ thấy mấy ông ghi lại đầy thơ trên những núi đá ấy. Thật là thú vị khi nghĩ suy về những hiện tượng này
Ở Grand Canyon ánh chiều tà hoàng hôn đêm qua làm tôi yêu đời. Làm tôi thấy yêu thương Thượng Đế. Làm tôi thấy gầnThượng Đế. Tôi t́m được Thượng Đế trong tâm hồn ḿnh ngay phút giây đó.
Và tôi đứng ngấy ngất măi trong bóng chiều tà ấy. Tôi đứng đấy và tôi nói với Hư Không: Ôi tôi yêu mến đời sống này biết bao. Tôi cảm thấy Hư Không chạm vào mắt, mũi, bụng, ngao, chân, lông, linh hồn tôi. Xâm đoạt và tràn ngập hết thân xác và linh hồn tôi. Hư Không đă nhập vào trong tôi. Tôi muốn làm bạn với Hư Không và thế là tôi đă là nguồn thân mên với Hư Không rồi đó. Chúng ta đă trở thành một trong sự giao cấu tan vào với nhau.
Một ngày nào đó tôi sẽ tan xác và biến mất trên cơi đời này.
Hư Không th́ ở lại.
Sự kinh nghiệm của tôi với Hư Không rất nhẹ nhàng như thế. Chứ không như những câu hỏi dao to búa lớn mà tôi đă họanh họe với Hư Không ở trên.
Mùi Hương. Tôn giáo là một Mùi Hương
Phật là một Mùi Hương Mến Thân. Tôi quan sát một người bạn ấu thời cho đến khi bạn ta vào tuổi năm mươi.
Tôi biết bạn từ những ngày bạn vào Gia Đ́nh Phật Tử tí híu. Là nhi đồng trong Gia Đ́nh Đồng Ấu Phật Tử ở xóm Khu Hai Qui Nhơn . Thỉnh thỏang bạn dẫn tôi vào Chùa nho nhỏ ở xóm Biển. Bạn học lớp Ba. Bạn len len vái Phật. Tôi đứng xa xa ..., ngửi thấy mùi trầm hương cửa Chùa thơm ngát. Mấy chục năm sau, tôi về Sài G̣n, gặp bạn trong một ngôi nhà nhỏ. Bạn nay thành bà già lom khom. Bạn dẫn tôi ra trước bàn thờ nho nhỏ trong ngôi nhà nho nhỏ của bạn. Bạn thắp mấy cây nhang. Bạn lạy Phật. Tôi cũng đứng phía sau lưng bạn.Tôi ngửi mùi trầm hương của bạn thắp lên. Tôi thấy ḷng an lành và ḷng thương mến Phật và thương mến bạn tràn ngập như ngày tuổi nhỏ tôi hay theo bạn vào chùa xem Phật và bạn lễ nhau.
Tôi đứng sau lưng bạn nh́n ngắm cái lưng bạn bay lên cùng mùi hương và tôi chợt ngộ ra: người ta theo Đạo v́ đi theo một mùi hương. Mùi hương thân mến được ngửi từ tấm bé. Ngửi theo mùi hương Phật cũng như ăn theo nồi cá kho mẹ nấu. Thân mến quen thuộc và dễ chịu, th́ ta cứ giữ thôi
Phật vào đời của người bạn tôi như thế là đă quá thành đạt điều gọi là Đạo. Bạn nương nhờ mùi hương bàn thờ Phật mà thực thi đời sống một người Phật Tử từ nhỏ cho đến khi thành bà già như thế, đă là một thế tin và sống tuyệt. Đức tin đă cứu rỗi bạn tôi. Mùi nhang hương đă nuôi đời sống tâm linh bạn tôi. Mỗi khi tôi nghĩ đến bạn và mùi hương phật, tôi thấy mến thương đạo phật và bạn tôi lắm.
Theresa Dấu Ái. Thỉnh thỏang tôi nghe tiếng gọi của một người đàn ông kêu tên tôi là Theresa và chấm dứt lá thư ngắn bằng cung ḷng hai chữ: Dấu Ái. Cũ gọi. Ngày tôi c̣n có tên thánh Theresa. Cũ ấy là em trai của bạn gái tôi. Ngày ấy cũ là một đại chủng sinh Xuân Bích Huế sắp trở thành linh mục. Mấy chục năm trôi qua. Cũ t́nh cờ đọc gio-o và gửi cho tôi nghuệch ngọac hai ba hàng hỏi thăm. Nói thỉnh thỏang vẫn nhớ đến tôi trong lời kinh nguyện. Đọc cho Theresa một kinh và cho con trai của Huệ một kinh. Kư tên: Dấu Ái. Tôi được một tín đồ thiên chúa giáo đọc cho tôi và con tôi một kinh. Trời ạ. Sao tôi may mắn thế. Câu kinh đă gọi tôi về và cả một trời trong sáng thánh thiện tỏa sáng linh hồn tôi ngày tôi c̣n đồng trinh con gái.
Tôi đă lôi Thượng Đế ra tṛ chuyện.Đă hỗn láo chất vấn tay đôi với Chúa. Đă xem thường Phật. Nhưng linh hồn tôi vẫn ngầy ngật v́ ơn phước của một kinh Kính Mừng Maria Đầy Ơn Phước. Chúa Ở Cùng Bà. Bà Có Phúc Lạ Hơn Mọi Người Nữ ... Tôi chỉ biết cám ơn ân sủng đến từ người tín đồ Thiên Chúa Giáo cũ. Và tôi sung sướng tiếp nhận ân sủng ấy.
Hư Không thân mến. Jose gốc Mễ Tây Cơ 21 tuổi vào nói cho tôi hay, ngày trước em hăm hiếp con gái nhà người ta bao nhiêu là kể. I was. If I got nothing to do, I went fucking any girl I could. Bị bắt và bị đi tù một thời gian v́ tội Rape. Sau khi ra khỏi tù, Jose may mắn t́m lại Đạo Tin Lành Là “Born Again Christian” Hồi Sanh Làm Lại Người Thiên Chúa”, không c̣n hăm hiếp con gái nữa. Bây giờ Jolse chỉ đọc sách Kinh Thánh. Em x̣e quyển Bible tí xíu bằng nắm tay ra cho tôi xem. Và rất nghiêm chỉnh hỏi tôi giúp em học để làm lại cuộc đời. Ba năm sau Jose ra trường với mảnh bằng Kế Toán. Gặp tôi lần cuối cùng, Jose vẫn x̣e quyển Bible và nói: Đây, Jesus Đă Cứu Tôi!” . Một niềm vui đến với tôi khi nghĩ về Jose và Jesus. Tôn giáo cứu vớt con người như thế làm sao tôi không cảm tạ Jesus của Jose được.
Người Vô H́nh kính mến. Tôi c̣n hư và tôi cứ hư. Tôi giống người Cọng Sản, nh́n đâu cũng thấy CIA nhúng tay vào. Hay là tôi thích thấy ḿnh mang theo chứng Tâm Thần Phân Liệt Schizophrenia nh́n đâu cũng thấy ông Chính Trị thọc chiến lược vào ông Tôn Giáo. Tôi thấy Thực Dân Pháp khốn nạn khi chọn những địa điểm tốt nhất trong những làng quê và đô thị Việt Nam chơi ngay một Nhà Thờ Lớn to và đẹp để chiêu dụ dân Việt Nam theo đạo Công Giáo. Tôi thấy ông Chính Trị đă thảy ra những cú Thích Trí Quang và Phật Giáo vs Công Giáo vào những năm 1960 để tự thiêu, tự tử, mang bàn thờ xuống đường, đốt nhà thờ Thanh Bồ Đức Lợi. Tôi ngửi mùi CIA thúc cùi chỏ những ông như Đạt Lai Đạt Ma và ông Thích Nhất Hạnh. Tôi thấy Công An Nhân Dân Hà Nội cho ra ḷ hệ thống Sư Quốc Doanh ở Việt Nam. Tôi thấy Chính Trị Mỹ muốn triệt tiêu Hồi Giáo nên mới úynh hết I Răng, I Rắc, A Phú Hăn, Li Băng, và sẽ úynh các nước Đạo Hồi để làm sao tẩy được cái đạo Hồi ấy. Tôi nh́n thấy bàn tay lông lá của của Chính Trị nhiều nơi trên thế gian như cánh tay lông lá của Thượng Đế. Tôi ghét nhất khi thấy con người bị bó rọ trong hai thế lực: Chính Trị và Tôn Giáo. Nên khi tôi thấy Chính Trị bày đường chuột chạy cho các Tôn Giáo ma nớp các tín đồ làm tôi càng khiếp sợ các Tôn Giáo và các Chế Độ Toàn Trị, là tôi nổi sùng. Tôi lên cơn.
Dũa cho lắm vào.
Có khi thức dậy ra vườn phơi nắng ấm. Nh́n lên trời xanh, tôi lơ mơ nghĩ đến những điều tôi vừa đọc về bài viết của ḿnh đêm tăm tối hôm qua.
Tôi chợt nghĩ người Việt nguyên thủy có chữ Trời chỉ nói không trung.
Chữ Trời trong tiếng Nôm có chữ Thiên và Thượng ghép lại. Một hàm ư đơn sơ và vô tội vạ. Vô ác ư. Vô kỳ thị giống phái. Trời của người Việt Nam trung tính, chỉ là khỏang bao la trên không.
Thưa Trời ạ. Tôi ngẩng mặt nh́n lên khỏang trời lơ mơ bao la trên đầu và tự nhủ: Tôi chỉ là người đàn bà nhỏ bé đặt những câu hỏi vĩ đại về Thượng Đế. Tôi sinh ra từ một xứ sở Thi Ca và Tôn Giáo mạnh và manh. Tôi không muốn bẻ găy Thượng Đế như một nhà Lư Luận. Tôi chỉ muốn Gơ Cửa Hư Không và nhỏ nhẹ nói như một Người Mẹ Thượng Đế của các con tôi. Điều tôi nói mơ hồ và mông lung v́ Thượng Đế vốn dĩ mơ hồ và mông lung. Tôi là bạn của Thượng Đế mà. Chúng ta là bạn của nhau, nắm tay nhau, vỗ về nhau chút xiếu.
Rồi tôi sẽ bay về trần gian đậu lại nơi chốn khiêm nhường nhất của tôi: Mẹ của 2 con trai tôi. Tôi trả ngôi vị huy hoàng lại cho Thượng Đế và tôi biết có thể tôi sẽ bị phán xét bởi bàn tay uy quyền của Ngài. Có thể tôi sẽ bị quẳng vào Địa Ngục và đầu thai muốn kiếp Chó Ngựa Heo Trâu để trả cho hết những kiếp chữ lộng ngôn nghịch nhĩ của tôi …
Oh well, sá ǵ những kiếp chữ trong tôi.
Tôi phải cám ơn thế giới internet thời đại đă giúp tôi tống tháo nỗi ḷng. Tôi tự do viết và phát tán những điều tôi viết lên mạng. Không bị một bàn tay kiểm duyệt nào cắt xén. Tôi là con đàn bà, viết lăng nhăng, đ̣i tṛ chuyện với Thượng Đế Chí Tôn của Ḷai Người. Cũng may vi tôi là nữ chủ bút gio-o.com nên không ai cắt đục bỏ bớt được chữ nào. Nếu là một nam chủ bút, tôi không nghĩ bài viết này được đăng lên toàn thân. Điều tôi viết có thể đă có triệu triệu người khác nghĩ đến, nhưng trước đây nếu ai nói ra, có thể bị ném đá, bị thủ tiêu, bị chặn họng, bị vứt bài vào thùng rác kiểm duyệt bởi những người nam chủ bút. Tôi nghĩ vậy.
Thưa Hư Không.
Những ngày cuối cùng, tôi chấm dứt bài viết, là một weekend cuối tháng Sáu. Tôi thong thả một ngày đi vào một Thành Phố. Thành Phố Sa Đọa Hấp Dẫn. Thành Phố San Francisco. Tôi đến tham dự một lễ hội của người Gay. Thành phố San Francisco thủ phủ của người Gay. Tôi đă từng tham dự cái đêm tổng ra mắt của người Gay. Đêm thắp nến lệ chảy bùng ánh sáng của kinh đô Gay. Đêm George Moscone bị bắn vào năm 1978. Kể từ đó đến nay, tôi theo dơi phong trào Gay khá kỹ. Tôi công nhận sức sống, sự phăng ḿnh cuốn trôi, và sức mạnh lănh đạo của họ. Tôi nghĩ phong trào Gay là đứa con của Cá Nhân Chủ Nghĩa và Chủ Nghĩa Dâm của Mỹ. Sản phẩm của Sex Revolution và Individualism. Những con một con hai của những gia đ́nh hai con lớn lên. Được cưng chiều và trở thành những cá nhân chỉ thấy ḿnh (self-center). Gay và Les là những người yêu ḿnh khá kỹ. Người Gay họ yêu dâm và hưởng thụ dâm với người cùng phái tối đa. Người Les th́ t́m nhau và cho nhau sự chăm sóc về tinh thần nhiều hơn. Theo dơi và sống cạnh người Gay và người Les, tôi thấy họ thích vui và biết tận hưởng lạc thú, họ mang theo tính chất phong trào mới mẻ của thời đại, họ thích phục vụ nhu cầu của chính ḿnh trước. Vui, Mới, và Phục Vụ Ḿnh trước, là những điểm rất lôi cuốn và cuốn lôi của đời sống người Đồng Tính ở Mỹ.
Một ḿnh tôi lang lang. Lang thang giữa sân ḷng Thành Phố San Francisco. San Francisco Pride Festival 2012. Có quá nhiều Da Thịt. Bia, Drugs. Sexy. Vui. Tận Hưởng, Kinh Doanh, Nghệ Thuật, trộn lẫn. Những trần những truồng đi lượn khắp nơi một cách sung sướng và hạnh phúc. Cũng gần hơn mười năm tôi trở lại tham dự một Gay Festival ở San Francisco và tôi thấy các em gái Mỹ Les gia tăng vùn vụt. Các em gái Mỹ Trắng đồng trinh hút cần sa, nốc bia, xâm h́nh khoe bikini, và nhảy nhót cực vui. Người Gay & Les ở đây họ sống vui mạnh khủng khiếp. Họ lay chuyển như vũ băo xă hội Mỹ. Thời đại tôi, tôi chứng kiến những mục tiêu mà người Gay thành đạt trong xă hội Mỹ. Tôi biết có nhiều đám đông chung quanh tôi gọi sinh hoạt của người Gay này là tội lỗi. Một ḿnh tôi, người đàn bà Á Đông nhỏ bé, đội mũ sụp, quần jean, áo thung cộc, đi lang thang giữa tội lỗi. Tội lỗi giữa ḷng thành phố San Francisco. Thượng Đế nghĩ sao ?
Đi giữa buổi lễ nhạc, ca hát, nhảy múa, ăn uống, phát truyền đơn, kinh doanh, và biểu dương lực lượng. Tôi thấy như máu, nước và thân thể loài người đổ ra bên ng̣ai trào lộn với Âm Nhạc, Nhảy Múa, Tuyên Truyền, Khích Động, Hôn Hít, Khoe Body, Đây là một sức sống của người Đồng Tính. Đấy là một cuộc làm t́nh của đám đông yêu ḿnh yêu khoe dâm yêu đời và ham vui.
Tôi đă liên tưởng đến những Thánh Lễ tôn giáo của bao nhiêu tôn giáo lớn lao khác trên thế giới. Từ bao nhiêu triều đại. Từ lúc con người thành h́nh cho đến bây giờ. Họ cũng đổ thốc đổ tháo máu, âm thanh, tiếng động từ thân xác ra bên ng̣ai đời sống để ca hát, nhảy múa, làm lễ, dâng lên cho Thượng Đế. Đấy là những khoái lạc của đám đông tín đồ giao hợp cùng trí tưởng Thượng Đế.
Tôi đón chuyến xe Bart về phía Freemont để trở về San Jose. Buổi tối ngủ xong một giấc. Tôi thức dậy và thấy máu, nước, thân thể và linh hồn tôi đổ ra trên những ngón tay và bàn phím laptop nhỏ bé này. Đây là tác phẩm của tôi. Thượng đế ạ. Là tiếng thầm th́. Là một tiếng thơ. Tôi đổ dồn tất cả máu, nước, thân xác, linh hồn tôi ra thành một tấm con chữ hỏang loạn mù mịt này. Dâng tặng đời.
Thế nhé.
Lê Thị Huệ
(2002-2012)
cầm chữ đến giữa đời . bài một . là chữ của tôi
© gio-o.com 2012