Sài Gòn và em, nhớ
trên mặt đường tháng giêng
dòng sông đêm vẫn chảy
hoa cánh chuồn
nở
mùa phai
sợi tóc buồn tự sát
chết đuối dưới chân người
tiếng hò reo
nổ
bừng trí nhớ
tiếng gọi tên
buổi sáng
mù tăm
Sàigòn tháng giêng 93
hóa ra
bánh xe lăn ngược chuyến đời
mang em đến chỗ ta ngồi hôm qua
thềm sân cũ, dấu trăng tà
nụ hôn lần đó thật ra. Bởi vì...
im nghe Paganini
dây đàn cứa cổ. Xuân thì máu xanh
gái hải đảo em Gauguin
lỡ chân lạc đến thị thành. Hốt nhiên
mới hay cớ sự rất phiền
nụ hôn lơ lững, nỗi niềm lững lơ
tình không ngụ ý. Tình cờ
hai mươi năm bỗng bây giờ. Hóa ra...
July / 17 / 93
em, đóa trần ai chàng hái được
đóa bụi nở hư không
tim chìm máu trăng biếc
ngạt ngào hơi thở quỳnh hoa nụ
ấp e gọi mời trăng huyễn sử
em đập cánh dơi. Đêm bay vào đời chàng gió bão
em bám hai chân trên cành trăng lưỡi liềm máu biếc
treo ngược đầu ngó xuống âm ty
chàng cùng treo ngược đầu làm tình với em trong tư thế
yêu ma quỷ mỵ
ở núi
cây mọc như râu chàng
chĩa thẳng vào nhân gian
ở biển
nước đẹp màu đen như mắt em
một lần giết chàng cái chết ôn nhu
xin bàn tay em thơm
xin bàn chân em mềm
xin vùng ẩn mật em nồng ấm trong lời chàng trăn trối
chàng tử biệt đời thiên nhiên
còn ngụ ý trong mũi tên tuyệt tích
đóa bụi tàn gió sớm
lồng lộng thổi em bay ngất ngất
đỉnh chàng cao
em rụng vỡ tiếng cười cong cánh môi
chàng vội vã tái sinh làm đóa bụi vị lai
chui vào thân thể em ẩn mật
tiếng hú đồi mây nghẽn
tia sét băng trên nghìn dặm thẳm
xuyên qua tiền kiếp chàng đổ trận mưa tương lai
mưa tương lai mưa vị lai. Chàng muốn
cơn bão câm mọc cánh trong ruột núi lửa
thổi bừng xám trời xanh
em chẳng khóc ngày tận thế
tình yêu chàng gói em đứt ruột
chàng yêu em đứt ruột
ruột chưa kịp đứt
chàng trái mật cắt trước cho em
trái mật dập bầm vì liều mạng
yêu em
đóa bụi tàn hóa sinh
trong thân thể em ẩn mật
chàng nở ra từ ruột núi lửa
rồi gói em trong trái tim chàng
trái tim hang động mấy nghìn năm xưa em đã ngự
kiêu sang
ở núi. Núi lửa
cây bạc màu như râu chàng đen xám đỏ vàng
giữa tiếng violon em rơi từng giọt từng giọt
mái đời ai biền biệt nhớ quên
ở biển. Biển trắng
như ký ức em có lần tan mất vào hư không
đóa bụi chàng rực nở
thành mặt trời soi vào hư không hư không
tìm lại cho em vùng ký ức ký ức
máu trăng biếc ngập đầy nụ hôn chàng
trên môi em tĩnh vật
July - 16 - 1993
nhân danh
nhân danh tình yêu nhân loại
tôi tuyên ngôn con người không nên tiếp tục lăng mạ chính mình
những con chim mùa đông băng qua đại dương
đi tìm đất sống
nhân loại mùa thu lê la qua trần gian chỉ để tìm một cơn chiêm bao chết
mặc dù mỗi ngày tiếng dương cầm
vẫn đọng giọt giữa hư không
nhân danh tình yêu Em - Tôi muốn nói
giữa hai chúng ta có chung một kho tàng
là những niềm hoang tưởng bi thương
(thực ra đây cũng là một thứ hạnh phúc khác thường)
chúng ta yêu nhau
Tôi và Em
vì chiếc lưỡi mọc bên ngoài trí nhớ
nên nụ hôn không ở trái tim
một đôi khi hai bàn tay tôi điên mê trên những khoảng thịt mềm
ô em!
tôi mọc nỗi ăn năn của tên bạo chúa
Maiakovski chết sau mấy hồi chọn lựa
tôi chết tức thì vì chỉ chọn em
nhân danh cùng một nòi thi sĩ
tôi muốn hỏi Maiakovski
ông tự tử để làm chi?
nếu không tự tử
ông có là thi sĩ?
ô! Maiakovski?
tiếng súng nổ trong bởi vì tình huống
nhân danh những gì còn sống
tôi tuyên ngôn sự chết là thẩm mỹ tuyệt đối duy nhất
và là sự sống cuối cùng
như Tôi và Em
và những triết lý mù tịt thất tung
(bởi trí nhớ không nằm torng bộ não
nên chiếc lưỡi vẫn vinh danh những nụ hôn buồn)
một ngàn năm sau tiếng dương cầm
vẫn đọng giọt giữa hư không
ở mỗi chúng ta có riêng một đêm trắng
để thức một mình và để nhân danh
ở mỗi chúng ta ai cũng có một ngày vui
ngày tìm thấy cho mình cơn chiêm bao chết
có nghĩa là cơn chiêm bao của bắt đầu chấm hết
tại sao chấm hết cũng là (có) sự bắt đầu
một người đã đặt câu hỏi này
hai ngàn năm trăm ba mươi sáu năm trước
câu hỏi mà bây giờ ai (muốn) trả lời cũng được
nhân danh những tư duy sáng suốt
con người khuyên nhau
“anh chỉ cần sống theo đúng ý tôi”
mọi sự sẽ vãn hồi
hạnh phúc ấm no hòa bình
ngay cả tình yêu là cái mơ hồ khó nói
“anh chỉ cần sống theo đúng ý em” hay
“em chỉ cần sống theo đúng ý anh”
thì tình yêu chúng ta sẽ là mặt trời soi bóng tối
mở lối niết bàn
vì thế nên Maiakovski tự bắn một viên đạn vào đầu
chuyện không có gì đáng ngạc nhiên
khi ông ta là thi sĩ!
sept - 13 - 1992
cũng bởi yêu em
để yêu em tôi cần một trái tim
trái tim tôi
đã từ lâu rồi ngưng nhịp
tôi đang thở trong mê cuồng khủng khiếp
bằng những lỗ chân lông của thân thể lạ mặt
như loài rùa ngàn tuổi
hôi thở tôi trôi nổi
trong những giọt máu đỏ bầm ma khóc quỷ hờn
để yêu em tôi cần một thần linh
gõ nhịp trong tôi thay nhịp tim buồn
đã chết
gõ trong tôi những tiếng mơ màng
mỏi mệt
nhắc nhở trần gian trái đất già nua
nhắc nhở em về những tiếng kêu trong đêm tối
và vỗ về đôi bờ mông diễm lệ của đêm
cũng bở yêu em tôi ngừng đập trái tim
vị thần linh torng tôi có khi là tên quỷ dữ
lắm lúc thành gã ma sầu
cất tiếng hát thiên thâu
bằng lời kinh xá tội cho trái tim tuẫn đạo
San Jose sept - 19 - 1992
con ốc
những dòng chữ mệt nhoài lăn trên giấy
con người hoang mang tìm định nghĩa chính mình
con ốc vẫn làm thinh!
con chim gõ kiến
con chim gõ kiến bay qua bờ bỉ nhạn
mổ nát núi tu di tìm lại thân tâm
em bay đến trái tim tôi
trong mùa bão loạn
để lại vô cùng một ngọn lửa khôn nguôi
ô em! ô em!
trong trái tim tôi mọc một nốt ruồi
là nốt ruồi trên gò má bên phải của em ngày ấy
định mệnh
chàng nhặt được trên bờ biển một vỏ sò có tên nàng
ghi ngày tháng của cách nay mười thế kỷ
chàng bần thần trầm tư
tự hỏi
“ta là ai ở mười thế kỷ xưa?”
Hè 94
tuyệt đối không có phạm trù
nếu anh là loại đàn ông chực chờ đêm tân hôn
để trải chiếc khăn lụa trắng dưới mông người vợ mới
xin đừng đọc bài thơ này
đây là bài thơ ca ngợi con người tuyệt đối
con người tuyệt đối là con người tự nhiên đứng đái
ở bất cứ phạm trù nào
lịch sử San Francisco
mặt kính vỡ đôi chân chàng hóa đá
bầy kên kên bay trên cầu Golden Gate
hát bài ru giấc sương mòn
San Francisco
trong nghĩa trang trí nhớ
nàng mua vé cho chuyến tàu định mệnh
bằng giá chợ đen
quanh quất lệ ứa thầm rơi đá dựng
nàng cởi khố tượng Jesus
chuyện tình ở eo biển
tiếng chuông đổ gọi bầy chim bồ câu về
tập họp trên nóc nhà thờ
một con chim bồ câu lạc đàn bay đậu trên tay nhà thơ
nàng gửi cho chàng
chiếc áo tắm nàng vừa mặc hôm qua
thả ra biển những con còng gió
tóc gọi mù tim nghẹt lối mưa xuôi
nàng uống đau giòng nắng mới
chàng đếm lộn hoài những con ruồi trong
tiệm mì China Town
điếu thuốc trên tay chàng cong tàn rớt vào ly bia nguội
lóng lánh tiếng cười nàng
(...) là những điều chàng chưa kịp nói
và nàng luôn tưởng rằng nàng đã hiểu đương nhiên
làm đàn bà nàng hẳn có nhiều quyền
kể cả quyền ngu tối
thần chú trong cơn say
mèo cắn gián tha em
nước mắt đổi màu
đêm sủi bọt
tận nguồn ngọn mùa thu
rừng cây em chưa từng mọc
những chiếc lá xanh làm sao nhú
chàng cười ngất sau lời tự thú
trong cơn say
cạnh đường xe lửa ở Oaklank
tuyên chiến với hồi còi xe lửa năm giờ sáng
chàng tor mình
xoay lưng về phía nàng
ở Mỹ châu không có tiếng thạch sùng
chấc lưỡi
chỉ có tiếng nàng thở dài
rụng nát giọt sương mai
tống biệt
gió tiễn chân người đi
dấu mòn đêm ở lại
gặt hái sầu bi
rung tiếng dế
kịch
người diễn viên ngỏ lời xin lỗi
đã không nhớ nhiều phần đối thoại của vỡ tuồng
đám khán giả bỏ ra về
không kịp vỗ tay
Jan - 93 - Sept 93
ngẫu tượng
sương mai em ai về chịu nắng
gọi giùm hương cũ miền xưa
tháng nào trái gòn xanh
nổ trắng trời ký ức
trái tim chàng long lanh ứa máu bàn chân em
gót hồng mũm mỉm chàng ngậm bao lần
trong hai cánh môi đau
mây nước lụt chim khóc sầu đá dựng
bão giông về lồng lộng đêm thiên thâu
xanh hiu hắt
hiu hắt em tóc xõa phủ xanh bờ sinh tử
còn dấu tay chàng
trong trí nhớ em phai màu lệ khổ
đôi vú căng hồng em
thời gian đâm đầu vào vách núi chết oan khiên
lả mê miết từng ngón tay bại trận
đôi mắt chàng tẩu thoát đơn phương
bầy ngựa trong rừng lá đỏ
hí
nghẹn ngào
những tiếng bi thương
sương nắng em chàng chịu tội trên cây gòn thập giá
cây gòn Mạn Đà La
kết bằng tỷ tỷ hạt cát muôn màu
trổ những trái gòn xanh
những trái gòn khô vàng ở mùa kiết hạ
rụng từng cơn theo lời kinh sám hối của Shiva
vết răng em trên trái tim chàng bốc lửa
xông trm gọi gió thiên tai
chiếc lưỡi em mềm như trái tim chàng
chiếc lưỡi em có lần lừa dối
trái tim chàng nông nỗi
biển chập choạng lưu ba pháp âm rền nghìn triệu cõi
biệt nguyện chàng qua mấy kiếp hóa sanh
em-kiến-tánh-em
chiếc lưỡi mềm em giờ biết đọc kinh sám hối
(bài kinh từng đọc bởi Shiva)
trái tim chàng cứu rỗi
em
em gọi chàng Bồ Tát Liên Hoa
bởi chàng viết tên em bằng thịt xương chàng trộn nát
cho lần hiển tích hóa thân
biến thánh em
trái tim chàng ứa máu
ứa máu
bàn chân em mọc cánh thiên nga
bay lên
bay lên đậu ở trời Hỷ Túc
xá lợi chàng làm mưa rớt xuống trần gian
tắm nhuần tội lỗi
thảng thốt lần hoang mang cải hối ở mùa chim nhạn bay xa
mất hút vào hư vô ẩn mật
miết miết từ hư vô ẩn mật
tiếng hát chàng vọng ra thoảng hơi trầm thần chú Ba La Mật
Đa Tâm Kinh Bát Nhã
mỗi lời Kinh nở một nụ hoa
hoa dâng em chàng trang nghiêm kết tinh bằng máu thịt xương da
Liên Hoa Vô Lượng
đôi vú hồng em vẫn căng đầy trong đôi mắt Shiva
trong vô cùng biến Kinh sám hối
được đọc triền miên bởi tất cả con người
Việt Nam Tết Quý Dậu 1993
uống rượu tà dương
tà dương tà dương. Bóng đổ chậm
bốn hướng mịt mù đời thăm thẳm
lá dừa chém rụng. Đầu thương thân
nàng gái ở truồng môi đỏ thắm
bàn tay lộng gió chiều thù tạc
hơi rượu máu bay lừng. Ngát ngát
tiếng trống gọi hồn ở chân mây
ơi gái ơi gái. Ngần luân lạc!
July / 94
vui đời vui ở
đi qua muôn ngõ cùng đêm chật
mới biết đời vui ở chốn nào
chỗ dằn dỗi dành cho kiếp khác
một cõi chưa quen. Cõi nhiệm màu
chuyện chấm hết ở phần thưa gửi
dấu phẩy chìm mang ẩn số và
cơn giông thổi rốc mù tư tưởng
những chuyện nào chưa nói hôm qua
không nói những điều không nói được!
những điều chưa nghĩ đã hoang mang
lui, tới: nghìn năm sau hay trước
trái đất còn riêng, chỗ đặt chân
mây úng quyện se lời cầu đảo
lá mưa. Lá mưa. Lá mưa. Xanh
chút trăn trối buổi chiều tuyệt mệnh
gửi mặt trời đang ứ máu bầm
bước lên. Ra khỏi toàn tâm thức
vĩnh biệt hay chăng? Cái bóng mình...
tìm xuyên mọi ngõ cùng đêm rộng
rốt lại đời vui ở trái tim.
tự sát ở California
sợi tóc siết cổ buổi chiểu
ngày tắt thở lóng lánh
hàng palm trees bẻ thân cong ho dài
ở con đường như dòng sông đen chảy mãi
chảy mãi. Đòi bên kia!
apr / 94
tiên tri rời
1.
chán rồi
cứ bàn hoài về
thuyết hợp tung của người xưa
sao không thử bàn qua
phương án
hợp hứng của người nay?
2.
sao chổi bật gốc
băng
chìm Đại Tây Dương
chút hoài niệm
trôi theo địa cầu
chui
vào trái trứng ung
bên ly rượu hổ phách
3.
Phật nhân danh chúng sinh
mà thành Phật
Chúa nhân danh nhân loại
để thành Chúa
nhà chính trị
nhân danh dân tộc quốc gia
mong thành anh hùng
thì Thượng Đế nhân danh em
để thành tôi
cũng là chuyện thường thôi
July 23 - 94
4.
chảy thê thiết những
vòm cây lụt nắng
những cọng rừng khô
khuất
dạt
tắp tắp sân chiều
câm tiếng khua chim
thân ai gầy
tay hạnh phúc giơ xương
july 31 - 94
5.
R X R
đốt thuốc chờ không đợi
tiếng còi tàu nấc cục
khói ngậm gió
DIP
chỗ dằn xốc sai nhịp
thở ra mây
dường như chim đang bay
NARROW BRIDGE
điệu cười khúc khích
nụ hôn câm
aug 14 - 94
thảo khấu
liếp che lọt nắng hàng thưa đậm
tầng gió hớp mây ngủ quên
nhàn nhạt quá khứ
chiều đen
tách cà phê
ngọn cỏ lẫy lừng xao nương mưa
mưa
bụi
hút hút chập chùng
bay chờn vờn
trong nắng
nắng ngập bờ
kinh nguyệt
bụi mịt mù
hang
ma
em khởi sự chìm
như mặt trời chui thầm
góc núi
bóng người qua
kháng cự bóng đêm
thảo khấu bịt mặt
lá đài các vươn tay tìm ngực tối
lướt thướt thời gian rụng ngón chân
Hàn Mặc Tử ngùi
tiên liệu
Walt Whitman
con - sơn - ca
- hát -
mòn mỏn Garcia (!)
Lorca
đêm đỏ
bầm
ly rượu trở mặt cười
phút điên
lời trù ếm nặc danh
khiêng cưỡng vác theo niềm hoan lạc
thánh giá mọc gai
banh ngực tới đón mùa gặt tương lai
lời chú nguyện râm ran bắn máu
thảo khấu ném trái tim vào canh bạc cuối
vòng roulette quay luân hồi
ngập ngừng
nghiêng cơn say
tại tháng tại năm
em ẩn náu triều nước vọng
khúc qua cầu lần lữa khất
tiền mãi lộ
cuộc hẹn hò không
vướng vất trầm kha
thảo khấu nhăn mặt cắn trái táo cuối cùng
con rắn bò quanh chén thuốc độc
bước chọn lựa bời bã
đếm những tầng mây thất tung
ở những trạm đèn đỏ trên con đường
dẫn tới
quá
khứ.
Jan 95
vision
cánh cửa chiều bật khóc hoang mang
đóng lại làm sao, ngày rộng quá
chút chiêm bao chờ mệt lả
phút động tình
không thấy bóng mình trong tấm gương soi
dù những hạt mưa chỉ rớt bên kia bờ
cánh cửa chiều khép sau lưng mảng lưng trần
đầu vú vươn cao chờ đầu lưỡi mọc gai
đèn đỏ
xe cứu thương vẫn chạy rền rĩ khuất
đêm bắt đầu đêm.
May - 95
nỗi
đêm thổi tóc bay hừng hừng nhớ
ngập tiếp tiếp vùng mây chia
tiếng tàu mất nhịp cắn dập môi
có ai chờ lỗi hẹn?
chiều vòng tay vuốt ngực đêm
điệu cười chết ở lần toan
tính về xưa bạt mạng.
aug - 95
tiếng hú về tương lai
cần thiết những dòng sông
bàn tay ngày bất trắc
giọt nước ươn mầm cây tu la
buổi tiệc khô lâu đầm rượu trúc riêng mang lần cải hối
thuở xa
xôi ai gọi vía ai về trong buổi cầu hồn thảng thốt
hơi thở khúc xạ ánh sáng mặt trăng
và bóng tối mặt trời
chiêm nghiệm từ lúc nhật nguyệt bội thực
lá lay bầm ngực thiêng liêng
không nói được lời tiên tri
hụt hẫng mầm nghĩ hoang tưởng chín héo
và dòng sông điên mê chảy về vô cùng
(nơi chốn của quá khứ trắng và tương lai xanh)
của những điều bí mật trong lòng đá núi
và trong lòng những CON NGƯỜI
cỏ ơi tháng Tư nguồn nước cạn
con đường về những chiếc lá hai hàng cây
những chiếc lá xưa phai...
thầm rơi
như những giọt nước mắt khóc thời gian
thời gian của ai?
phút cháy bùng tim đêm
máu vỡ vào ngực nhớ
quên thôi cánh cửa nào đã đóng
mải chìm vào một điều riêng
lắng im.
Apr. 21 - 96
trong lòng đau cũi mục
ngày ngó xuống vực nhớ
đôi mắt đêm biết cười ly rượu lửa
cháy rực niềm suy tưởng ứa máu
hai bàn tay khói lộng thương thân
trong lòng đau cũi mục
giòng lệ người rụng rơi rụng rơi...
thành một giọt nhạc dài
thiên thâu
chạy mỏi riêng con đường
đầu gục vào ngực tối
thấy chăng trái tim cuồng dại...
bập bùng điệu cô liêu
trên tất cả những điều muốn nói muốn nói
cùng cuộc đời
hư vô
những đóa hoa đã héo cùng đôi mắt câm
xao động lời kinh đọc thầm
thì xen lách vào bao ngõ tối trong lồng ngực
hoang
vu
ngày nói cùng đêm ngôn ngữ lặng
Aug - 10 - 95
chiều, mặt trời mọc
ký ức trở mặt riêng
không gói tròn nỗi nhớ
thương. Còn xanh không ai lời thương tích?
biệt biệt rồi con sấu khóc mùa ươn
giọt nước mắt giả
làm nữ trang gửi Hoàng Hậu Cô Đơn
sợi tóc rụng chiều
trái táo nát từ miệng rắn
bầm đen nọc độc
trên môi người còn một nụ cười tan
Apr - 19 - 96
Trần Nghi Hoàng