vui đời vui ở
thơ Trần Nghi Hoàng

Mở Cửa Tử Sinh
Trường Ca


Thương quý cho Trần Nghi Âu Cơ
Sinh nhật 10 tuổi Con Gái Bố

1.
trong nghĩa trang những cánh buồm nuốt gió
và dưới các lòng mộ nguy nga
khởi đi bằng nụ cười nhe răng hình-nhi-thượng
loài thú ưu việt hai chân tuyệt tích
phút chốc biến sinh
con sâu trăm tuổi bò trên sóng sông Hằng
bụi cốt xương thốc gió bay phăng
tìm dấu Xuân Thu
chỉ thấy lại vầng trăng ủng thủy
im lặng khép trang Hoa Nghiêm mịt mù
mở ra con đường nhị nguyên hợp tấu
khúc Étude Révolutionnair
và Étude Nọ 3 en Mi Majeur cu?a Chopin
run rẩy
đôi cánh bướm
con sâu hóa thân bay

về đâu ?
từ đâu đến mà về!
đến đâu ?
từ đâu đi mà đến!
hướng cửa trái tim treo sợi dây
trái núi tòng teng nhịp
trái xoài tuổi nhỏ mùa thơ ngây
lồng lộng nói cười cong đốt mía
ngọt lừng mười ngón tay
gọi tên thời phế tích
không hay vọng tiếng còi xa
tiếng tù và
đứt hơi rớt lại mấy nghìn năm
của một điều chuyển động không dưng
2.
mửa gió
đồi thắp băng chân mây
cuộc hòa giải bất chợt đằm nát cỏ
bãi chiều loáng thoáng bóng ma chơi
lạc hướng trời tây
hơi thở chờ hơi thơ đăm đẳm
chai rượu uống một mình cạn rốt thiên thu
cất tiếng gào lớn hư-vô-nghĩa
còn riêng bài kệ phải đọc lên bằng mắt:
“sợi núi treo mây
triều mây rền rỉ
cỏ mọc trên cây
điệu cười của quỷ
bia tạc tên ai ?
ai ngồi trong đá?
như thế con người
ngữ ngôn rất lạï”
3.
cây cầu mất nhịp mọc trong trí tưởng
bắc ngang linh hồn dẫn đến trước sau
con người chết cho những cuộc thánh chiến
ý nghĩa thánh chiến bị ám sát bởi con người
ở đó là niết bàn
ở đó là địa ngục
cánh cửa này ai cũng phải đi qua
4.
bàn tay phù thủy gọi gió tháng tư
cuối tháng mười lá đỏ vàng ngập những con đường
vắng bóng người
   “chàng mèo đóng khố cười trên phố
   nàng mán ngực trần đang tưới hoa”
chuyến tàu hỏa Sàigòn - San Jose
Mường Bi - New York
chạy tốc hành trên vô số mống vòng bảy màu
vần vũ Golden Gate
lũ lưu vong rủ rê nhau về dưới chân cầu
đòi nhân quyền cho những kẻ bệnh aids
San Francisco và một dấu chấm hết ./.
5.
những con tàu chạy về chốn xa xôi
những địa danh nhảy ùm xuống biển
những mống vòng loạn sắc dật dờ trôi
biền biệt
gọi làm sao nhớ?
6.
thứ triết lý bán rong
nằm trong những chiếc bánh fortune cookies
ở tiệm ăn Tàu
sẽ có lần làm yên tâm nhân loại
khi người ta đã ăn no
lại được tráng miệng bằng một lời đoán vu vơ vô hại
tặng thêm
thì ra hạnh phúc cũng dễ tìm
dõi theo làm gì những chuyến tàu tốc hành
trên những mống vòng loạn sắc
Hànội - Washington
Bến Tre - Moscow xa lắc
7.
cơn mưa hoang vu làm ướt dòng sông
chiếc quần đỏ trôi cuối bờ tĩnh vật
và màu xanh mênh mông
8.
màu xanh lúa mọc vàng tâm thức
gặp lại cái còn trong cái mất
ở dưới chân cầu chim bay qua
làm sao nói được điều ẩn mật???
điều ẩn mật vô-biên-vô-căn-tướng luôn hóa sinh trùng điệp trong hơi thở con người mở ra và đóng lại mường tượng chu du chẳng kể ngày đêm thức ngủ
thức và ngủ khai chiến cuộc phân tranh
hư-vô-nghĩa-lý
màu xanh chìm trong chiếc quần đỏ
màu tím thị hiện giữa tim đời!!!
“chiêm bao nhẹ hẫng như tờ giấy
bay lộng vô cùng trí nhớ ai”
bảy mươi triệu tờ giấy trắng bay đầy
hư-vô-nghĩa-lý-trang-nghiêm
9.
khói biển thổi vào lòng đại lục
non như mầm phong lan
trốn mãi thời nắng thiên nhiên
dòng sông đằm mưa
khai tử những tấm post cards gửi từ quá khứ
(ở đâu đó mùi hương quá khứ
tẩm dầy trong những tấm post cards cũ mốc
của buổi chiều hoang mang bất tận
vẫn là hơi gas độc giúp những con người ngu muội
được chết trong ảo thức êm đềm)
10.
hỡi những điện đài già cỗi
đã xanh mướt rong rêu
hãy đổ sập đi và chui vào lòng đất
để một ngàn năm sau thành bụi phấn
cho những viện bảo tàng của
loài-người-bán-khai-tương-lai
trang điểm cội nguồn
11.
trong những ly rượu màu hổ phách
các vị tà thần cười nói xôn xao
khi lũ gà trống có mồng đỏ cùng cất tiếng gáy lúc nửa đêm
con người rủ nhau khóc cầu mặt trời mọc
con gà mái đẻ ra một trái trứng ung
gã cùng tử vét đồng xu cuối cùng
đội nón đi mua bột làm bánh thánh
12.
chìm mấy nỗi tàn phai
hoài niệm tương lai
như khúc truy điệu đọc trước sinh phần
không nước mắt
(nước mắt chỉ dành cho
những người bị coi là đã chết!)

13.
ở từng bàn tay
đong nghìn sợi gió
và gió lộng mùi sương muối
biển đậu mặn đầu môi câm
giấc mơ chín từ trái thận
bắn qua cửa tử cung đi vào lịch sử
trong một đường hầm hun hút tối tăm
từ đó con người bắt đầu cuộc hành trình vô vọng
14.
trái tim cộng hưởng từ ngực nát. Gã chăn cừu mất tích trong bầy gia súc vô danh. Tiếng gọi của những người tình của những nỗi cô đơn khuất mặt. Ngày mai, ngày mai đừng dặn chính mình cái nhớ cái quên băng băng chạy về phía trước. Chạy miết miết về phía trước theo những tiếng chuông tiếng chuông ông già bán cà rem cây trước cửa trường tiểu học bốn mươi năm cây cà rem còn lạnh những mùa Hè Việt Nam. Ai quên ai nhớ?
dưới gốc cây khế chua chôn một bụm tro hai bài thơ cổ tích ba năm sau cây khế chua biến thành cây khế ngọt. Cây khế ngọt để hái tặng người con gái vú quả cau lông mày xanh như chiêm bao và nụ cười thơm mùa mía ngày bong bóng nổ.
15.
chiều bội phản những cánh buồm bốc cháy
những con tàu bỏ đại dương trôi vào thành phố
bầy kình ngư sống sót
dật dờ trôi theo những con tàu
trên những cột buồm rụi
vài con hải âu ngơ ngác
gió dậy từ ruột trái đất

lần lượt
lũ cột điện thay nhau tuyên đọc thơ tình
(bài thơ tình đã bị loài người bỏ quên)
núi mọc răng cắn vào chân trời
(đàn bà để ngực trần khép đùi nằm ngủ)
dưới gốc những cột điện
những người đàn ông đứng khóc
ly rượu từ tầng lầu thứ 95 rơi xuống
màu rượu đỏ máu vết cắt cổ tay
(thay thế cho những giọt máu mất tích
của đêm chờ trải lụa)

những người đàn ông rời bỏ những cột điện
móc trái tim đi tìm đổi những tickets
cho một lần tỏ tình
đã lỡ quên khoảng ba nghìn năm trước!
(những người đàn bà vẫn tiếp tục
chạy tìm xuôi ngược).

loài quạ tranh nhau chép lại lịch sử
(dựa theo lời kể của loài kên kên),
hòn đá đầu tiên gầy nên lửa
 đươc chiêm bái cùng dương vật đàn ông
mặt trời nuốt mặt trăng
mặt trời no nê ngẩn ngơ chui vào âm hộ đàn bà
có tiếng hò reo của quá khứ
và lời chúc tụng rập rình thảng thốt ở tương lai
hiện tại trắng
lời cầu kinh được đọc bằng những tiếng rên thầm

lũ cột điện gục đầu rưng rức
những lời thơ tình bay lên
thành những cụm khói đen,
giăng kín bầu trời

những chiếc taxi chạy miết vào bầu trời khói đen
chở theo thời gian
giây
phút
được tính bằng tiền;
điếu thuốc tự sát                trong chiếc gạt tàn
chôn tro lời hứa xám

bằng giấc ngủ tiềm phục
tiếng ngáp rụng tòa cao ốc
chiếc cầu bắc ngang hiện tại hun hút mất,
quá khứ chìm
ngập ngập tương lai tiếng còi cấp cứu
(đâu đó điều thơ mộng còn sót lại
là tiếng quạt cánh của loài dơi
vừa thức giấc!)

từng đôi tình nhân
trao đổi nhau những trái tim đủ màu
làm bùa hộ mạng đeo thòng trước ngực

những máy computers thần thông biến hóa
chế tạo những trái tim theo đơn đặt hàng
(trái tim nào cũng có dấu trade mark hình cái nỏ
và ba giọt máu rụng hoang mang)!!!

đoàn tàu trơ xương những cột buồm rụi
con hải âu cuối cùng rồi cũng đã bay đi
16.
hai ngón chân cái đã không còn giao nhau
lời tự thú trầm trọng
những bước thấp cao |ooo| khắp cùng trái đất
những đêm sao
ứa mật

chiều tơi ánh điện
chim bay hoài mỏi mãi trời xanh

đá mầm sủi bọt
đêm ươn
nụ trứng vỡ chim chìm khuất khuất
chiều ngậm gió
thổi ngàn xanh ngất ngất
đêm nơœ tràn nhựa đốt
cháy hực đầu non
một mặt trời sơ sinh
cuối bãi ai về ngơ ngác ngóng
17.
“chảy thê thiết
những vòm cây lụt nắng”
suối khỏa thân
đằm, đẫm cọng rừng trôi
mờ tiếng gọi |iii| không về

con sâu phong lan ngủ vùi giấc trễ
18.
thắp muộn nến tàn đong đưa hạt
hạt nến rụng tầm mắt xa
ngần ngại đường rêu ngun ngút bụi
đèn nhập nhòa
đoœ xanh vàng thời gian trôi
về con suối khỏa thân phơi phới cũ
ầm tiếng hú   | ú  ú  ú  |  không đi
mải con sâu phong lan bò trên triều nước lũ.
19.
tiếng thở nấc cục những con tàu trở lại đại dương
bầy sói tuyết phóng qua lục địa nhiệt đới
trâm khởi những cuộc tìm
vàng
bởi đó
con người ăn thịt gấu phơi khô
uống rượu ngâm xương mèo và rú  | ú  ú  ú  |
tiếng rú của loài dã nhân
ngày tuyệt chủng
20.
máu xâm thực xương
mòn
không tiếng đồng hồ treo tường
lích lắc – lích lắc
ngào nghẹn thở buổi mai sương ngậm tóc
chuyến bus chở tội nhân vào hỏa ngục
cuộc trừng phạt bắt đầu

mỗi tội nhân là mỗi mỗi
tự nguyện hiến sinh
21.
sương đầm đầm máu
ngọt
tiếng đồng hồ báo thức
trrrrrreng... trrrrreng.... trrrrrrrreng
như tiếng kẻng hành hình
mỗi tội nhân tự mang chiếc đầu chính mình
trên cổ
nặng nề lúng lắc
như mang Hy-Mã-La.p-Sơn
và chiếc lưỡi mọc dài quấn vòng che hai mắt

giấc ngủ đọng cứng
mỗi người mỗi mỗi lần tự sát
(rất nhiều cuộc tự sát kéo dài...
cho những người có cái chết rất lâu!)
22.
nước sông ươn tràn,,,,,,,,,,,,. tràn
bẫy gió:::::::::::: rời
rời không kịp
ngập hàm răng
giọt gió túa
nghìn nghìn tóc thâm
thẳm thẳm
lời nói ngoặc

xuống dòng không đủ nghĩa nói còn trầm trọng đong đưa mù laœ giấc mai câm cầm trái tim xin tặng kẻ qua đường. Tặng không kẻ qua đường trái tim câm cầm không chắc giọt gió túa thổi bay mùa dậy lửa sau lần cung hiến ăn năn.
23.
rừng thất tán ngại gió lần cung hiến
bầy củi mục ăn năn ẩm rêu sương
lũ nhện giăng mịt mùng trăm năm cũ
                                                                  nhiễu động
vào lòng chim hoàng oanh
chim bìm bịp khóc
tiếng phôi                     pha
rưng rức bông chuối nở ngoài sân
quyện lung lay lời kẻ ngoại tình
24.
giọt gió sót hôm kia
mùa dậy lửa nuốt ngọt bàn tay phút gợi sinh
gợi tình
những hoa văn trên mặt trống
của mấy lần kiếp xưa
còn những nụ bông chuối đong đưa
rưng rức ru.ng.
25.
ở góc ngả tư đèn đỏ
bóng người qua đường trăm năm trước
còn treo cổ trên cột điện
và những nàng gái điếm
vẫn nhởn nhơ trước một beauty salon
đã đóng cửa từ những ngày đầu tiên
của thời đại đồ đồng.

con sâu phong lan chết vào buổi chiều mùa đông
xác nằm dưới chân một nàng gái điếm
bầy kiến lửa từ góc cây bông chuối
rủ nhau về đứng xếp hàng mặc niệm

bốn hướng ngả tư đèn cùng bật đỏ
bóng người treo cổ trăm năm trước
bỗng tuột dây đi mất hút
vào một nhà vệ sinh công cộng

bầy kiến lưœa khởi đọc bài kinh cầu hồn
râm ran
(bằng ngôn ngữ loài kiến!)
những người qua đường hốt nhiên cùng đứng lại
ngửa mặt chờ trời mưa

nàng gái điếm đang làm nhiệm vụ thông ngôn
rao giảng bài kinh cầu hồn
của bầy kiến lửa

gã cùng tử bên lề đường
thức giấc
tiếng kèn trombone gã thổi chẳng ai nghe
cuối cùng
gã nhặt mẩu thuốc của một người qua đường vừa vất
rồi thổi lên trời những sợi khói mông lung.
26.
lần lượt những đường hầm mở ra
những tunnels từ New York đến Sàigòn
từ Huế đến Paris
dẫn qua London
rồi lộn về Hànội
những tunnels xuyên thông khắp cùng thế giới
con người hẹn nhau đi tìm đất mới
dưới những lòng biển sâu
đã chết,

dưới những tầng xương trắng và khô lâu
đã hết
rồi những trái tim
có còn mọc lạỉ
27.
những trái tim
nở thành những giò hoa nát gió
và những bóng đèn nổ im
trên những con đường phố
lúc nửa khuya
28.
mũi tên dự tính giờ khai chiến
chúi đầu mặc niệm phút lâm chung
những chiếc máy giặt chuyển động vô cùng
êm như một lần tự sát |                       |

những người sống                     không sao
biết được một điều bí mật!
29.
hai hàng cây điện trên các con đường phố
mọc tràn cành lá đen
đâm chồi
lá từng chiếc bóng đèn
tua tủa những mũi kim
bắn thỏa thê vào đôi mắt thức

cuộc rượt đuổi sau cùng của mặt trời và mặt trăng
của bướm và hoa
của đàn ông và đàn bà
và |       à à à à à          |
không thể có được lần kết thúc!
30.
hàng chấn song từ cửa tử cung
tiếng kêu cứu tuyệt tích
điệu khóc ngộp ngọng
mù lòa đôi mắt nhắm kín cõi trần
ai đen như màu đen trong không gian mẹ

thất tung niềm hy
vọng lại tiềm thức sơ kiếp
“rồi mai cũng từng chuyến bus tới lui
từng ngày đếm sống chờ chết”
như bao lần chưa kịp ăn năn
của một chuỗi dài vô danh không bao giờ hết!!!
31.
bầy nhện đói không còn nhả tơ
trong góc hầm ký ức
phương tiện cuối còn lại để con người giao cảm
ở cách ra dấu bằng mười ngón tay
đang trong đà bị thất truyền
gỗ chiêm ngưỡng đá
đươ
ng vân như những dấu tay
truy lùng lý lịch họ tên Rừng Núi
cũng lần lượt mất tăm
và cứ thế ...
sau bao phát minh tiến bộ diễm lệ nhiệm màu
con người không còn nhận diện được nhau
cho nên
thảm kịch luôn luôn chỉ ở phút bắt đầu
sẽ là điều con người tự an ủi mình
để còn mong tồn tại
32.
bờ vai mỏi cánh chim mỏi
điệu cười khuất trong những vòm lá xanh
cuộc kiếm tìm chừng vô vọng
gọi khản
lời mất vào hư không

nền mưa vạt áo nâu
ngực mướt còn vết xâm thập giá
ai từ đâu???

thâu vẫn còn mất ngủ
relief eye drops
hai giọt
nước muối
con kình ngư vẫn phải sống nhờ biển mặn
rất nhiều con người
sống nhờ những khả năng của sự lố bịch
hèn hạ vân vân
rất đáng cho đời ngưỡng mộ
33.
cúi cong trên chiếc cầu định mệnh
vác cây thánh giá gẫy
và đọc thần chú bằng nhạc rock harlem
new york lời nói thêm
không phải điều chú thích cũ
bài “ai ca” thoảng điệu đàn kìm

bụi tro tiền bay tán ngày lộng gió
gửi người âm ty chút quan tâm
làm hành trang cho cuộc tuần du viễn biệt
lời hứa câm
thoắt tự trái tim AI tưởng lần cải hối
34.
đời thiêm thiếp lạnh
chiều mỏng như sương nỗi nhớ nhà
NHỚ NHÀ???
căn nhà nào để nhớ!?!?!?

ôi những con người đi tìm mãi một Quê Hương
(quê hương của bên kia bờ định mệnh)
con sấu chiều hôm khóc mặt trời chìm
trong lòng đá im
tiếng hát âm âm hải cẩu lạc bầy
dề lục bình bập bềnh dưới một cụm mây...
35.
con đường vắng người đi một mình
con đường vắng mỗi người đi một mình
trái tim đập cô liêu trong lòng ngực
trái tim
đập tan hoang giữa hai bàn tay
ôm chặt
phút thọ hình
chút nhiêu dung cho lần ứa mật
tái sinh

màn cửa lưới che mặt người nước mắt
tiếng bánh xe lăn giữa hai bàn tay nắm chặt
hai bàn tay...
còn ghi lại câu thần chú từ kiếp trước
câu thần chú được tìm ra tình cờ
ở hậu môn của một ả bán tình

một triệu hoa pháo bông nở từ đêm thẳm
người sống nhân danh người chết
để cùng nhau tìm một chút niềm vui tội nghiệp
ồn ào
36.
bóng đèn chiều đúng giờ bật cháy
mơœ đêm ra cùng rừng bonsai
những trái queen chua chùm ruột
mỏng
gã cùng tử ngủ giữa hai bức tường || chung thân

giữa một beauty salon và một launderette wash - dry
gã cùng tử vươn vai
đứng lên mang chiếc trombone loang lổ
vất vào thùng rác bằng kẽm bên vệ đường
còn cơn say

bầy quỷ khỏa thân cột cờ đối mặt
bản open lộn ngược đầu
neqo
sáng sáng lũ ma buồn bã tan hàng
chiêm bao lật sang trang
37.
tờ lịch cũ chắn ngang ký ức
đánh dấu ngày sao chổi băng qua Thái Bình Dương
những ngọn nến được thắp cho cuộc hành hương
về tương lai
thế kỷ muộn
bàn tay che mặt trời hóa đá

phố ngủ
đêm muồi giấc tĩnh vật xanh
một hạt sương nhòa trong cơn mộng nhỏ
chiếc lá trầm tư rụng rất thầm
một mình. Trong đêm câm
38.
con đường hút trên vai
ai vác buổi chiều đi rất khẽ
tiếng chân ngựa lạc cạc bơi hè phố
người cảnh sát lạc loài ngu ngơ nhìn xác con mèo
vừa bị xe ambulance cán chết
vài túm lông quăn queo
vết máu quặn mặt nhựa

bức thư gửi từ bên ngoài trái đất
dán những con tem bằng da người
có đóng dấu vết răng kẻ sống sót

tên thừa sai đánh tiếng kẻng cuối cùng
cho một nụ cười
bàn tay tham bò trong ngực áo căng
39.
lời tiên tri khắc bầm ngực đá
gió Tây Nam thổi mờ những điều răn
cây khế làm thơ dại ăn năn
mỏi mệt
vết răng tẩm độc âm mưu
những cánh trà Phúc Kiến rụng trắng sân thềm cũ
tiếng mẹ ru
êm như một lần tự sát

người con gái hớp gió luyện khí công
từng sợi tóc nàng rì rào bắn ra
những luồng hơi lạnh
ngấm vào buồng phổi trần gian
cánh tay ngón tay
tiếng ho ngần ngấn biên cương
hạt cơm rớt rơi từ miệng gã ăn mày mọc nhánh
cọng lúa xanh như mấy tầng rêu trong ngõ chim quên
hạt cát
ruột dưa hấu An Tiêm đỏ ngày bị biếm
chiếc xe lạc đà rộn tiếng rên cong vòng bánh

rừng khuất mặt lỡ
vết son môi vành ly nghiễm nhiên câm
lớp tro đơm bông lầm trái khổ oan
mực máu ngời
40.
buổi thành tựu công kênh
tiếng vỗ tay ngợp ánh đèn sấm sét
trái tim người nổ tung
từ đó
người tiếp tục cuộc hành trình trần gian bằng lồng ngực rỗng
và những bước chân không giáp mặt địa cầu
lời kiến giải còn những thâm sâu
rất cần chú thích của loài cây anh túc

người con gái mở banh hai vạt áo
đón buổi chiều vào trũng gió riêng
phất phới tiếng kêu chìm
rừng xáo chút củi mục tương lai
bầu trời khánh sinh
thềm tuyết cũ
rừng thản                        nhiên rừng
chiêm bao ngược dốc đồi nghiêng
chiêm bao miễn nhiễm     chiêm bao
còn sót một tầng trí nhớ
điên khôn nguôi
41.
người đàn bà mang thai ôm chiếc bụng to đi tìm lại âm hộ của nàng đã thất tung. Con gián bò trong nồi cơm điện. Gặp lại mùa hè trong nỗi nguy nga đông lạnh +++ Cánh cửa gió khép mùa hè không đội nón thành phố xưạ Những chiếc lá me những chiếc lá sao Sài Gòn Gia Định những chiếc lá maple Minneapolis con sóc bơi trên không gian xám xanh. Hạt dẻ trôi gầm giường tiếng cười chén soup nóng củ su hào ngọt mẻ một miếng răng nanh. = = = Chưa phải là cành còn dư bụi ớt, ơi keo! Cây keo chùa Cao Đài có con rùa tu ngàn năm bỗng bị xe cán chết trước ngày thành Phật. (Như con mèo bị ambulance cán chết một hôm nào đâu đó!) Còn tỉnh như mợ

lưng ngựa mỏi quên yên cương đời trầm trọng lần hứa trôi chết mục. Quãng ngõ thiên nhiên vạt cỏ chiều tơi lá sâụ Mấy điều hứa thảng thốt lên dây trầm điệu tứ ca lạc giọng râm ran còn ai chịu hiểu ai??? Cách một con biển cánh hải âu liều rớt. Mầm đá ngơi thả mất chồi xanh chồi lá bời bời ầm gió chiều lơi tẩu thuốc khói cời cánh cửa gió mở toang ngày động phòng thành phố lạ ngày maị

trạm bus cuối không hành khách người tài xế đạp lút chân gas vọt vào quá khứ bỏ lại tương lai mù mú biệt tăm. Hỏi lại gầm giường lúc con dế ngủ đò taxi khơi kịp hầm subway street art những bóng màu đen xanh xám đỏ vàng màu trắng tầm trong nỗi hụt hơị Trân trọng bàn tay ướt máu đặt trên bìa quyển thánh kinh đen chỉ sự thật không gì ngoài sự thật nhưng xin chú thích còn riêng sự thật là gì???? Ừm manqua cantum xum à dana ừm lại qua cần bonta cần sa marijuana thằng “bum” cười gã cùng tưœ ngồi xa và rốt là một lời tantra không lỗi nhịp ê a ê a ê a ê ạ!.!.!.!.?
42.
xâu chìa khóa bỏ quên chiều ký ức muộn quán rượu vắng
người bartender mời mọc chính mình
một ly rồi một ly tequila sunrise
mặt trời lặn xuôi tay
cuộc chiến thắng triển khai thành lời hứa hẹn tuyệt vọng
nắng rực chiều nghiêng cong cành hoa dại
trí nhớ tẩu tán
những vùng quên ngụp lặn kiên cường cùng nỗi ăn năn
khuất mặt
xâu chìa khóa tìm thấy không mở đươ
c cánh cửa trí nhớ
từ đó con người mất dấu quá khứ
trong hoan lạc hiện tại
và đau đớn tương lai
tẩu thuốc mùn khói om
cọng râu bạc thở hấp hối
đồi căng xa mặt đêm. Ở trùng phùng còn riêng một bóng sao
thềm chăn gối muộn
mọc giữa thiên tài là cõi thiên tai
những điều hiển nhiên nằm giữa: đúng, sai
đời úp mặt tuyên ngôn gió
bãọ Chập choạng bước bước từng bước khỏi hiện tại
bước sao ra khỏi hiện tại???
móc đôi mắt lùi trả về chim
men rượu mầm đá trôi
rất rất!!!!
43.
bãi ương oan
những ngôi mộ tầm mắt khuất
những linh hồn lang thang
những linh hồn đôi khi cất tiếng hí lồng như ngựa
cuồng chân.
tìm một phương trời trải vó
ngón chân sưng ngày nhập thất
gã du tăng ôm bình bát đi tứ phương tìm ngõ vào niết bàn
hè phố gót giày mòn trơ lưng
tên cùng tử kẹp nách chai rượu đầy tìm một phút lãng quên
niết bàn và lãng quên
tiết tấu giao hợp nguồn cơn tuyệt tác
những con chim bồ câu ngậm nhánh xương rồng
trên từng mũi gai nhọn còn hoen máu thánh tích
viên sỏi nào ném xuống dòng sông???
bất tất cầu chia điểm mặt quên!
rất muộn.
44.
vòng chiêu tưởng cất nỗi băn khoăn vô dạng
thềm rêu còn dấu chân người đi ẩn
sợ mất tăm đời
ai hỏi ai về biên ngoại ai quên
lá đắp tầng ngực nát
thở như sương, mờ một giấc mê dài
bức rèm sau cánh cửa quá khứ rung, lay
bằn bặt thời gian chuyển động
trong chiếc kẹp tóc người con gái nhỏ ba mươi năm
ở mỗi hạt bụi còn một cái tên riêng

nhưng mỗi giọt nước mắt chỉ có màu xuyên suốt của sự chết!

những đóa hồng rồi đã khộ Những dòng máu rồi sẽ cạn câu thần chú cuối cùng không thoát ra khỏi miê.ng. Bàn tay rụng ngón trêm phím computer dằng dặc bài hát cũ. Tấm áo choàng đen khoác lên cành cây gẫy tiếng nấc buổi chiều, hư hoại!!!

từng bậc thang dẫn hút hút lên caọ Đến đâủ Về đâủ Xóa muộn phiền bằng một lọ Wite-Out và cây cọ nhỏ được làm từ những cọng râu rụng trên chiếc gối nhàu vào những đêm trăng sáng. Tại sao trăng sáng? Đôi mắt mù lấp lánh tiếng cười tan.
trời ơi! Màu trắng của hóa chất Wite-Out và màu trắng của những cọng râu!!!!????
45.
cái chết bí mật như hiện thân con người trên địa cầụ
công thức cất rượu tìm thấy từ ruột trái đất
xin vinh danh những gã ruồi vừa tự sát trong ly bia nguội
chỉ còn lại mùa Thu và Chân Lý...
(nhưng Chân Lý chẳng bao giờ chịu chung chạ với mùa Thu!)
từ đó...
các định luận về Thẩm Mỹ bỗng thành trơ trẽn!
và mùa Đông, mùa Đông...
oán khổ làm thành quách bằng những bông tuyết
tiếng sói tru từ những hầm tối thâm u
bao ngày nằm dấu chân trong chăn thương nhớ trần gian
cơn tuyệt vọng mỹ miều như vết nứt bức vách bên giường...
giấc ngủ tiềm phục trắng
âm hưởng tiễn đưa và tiếp đón chỉ cùng một tấu khúc đen
đêm không xanh vì mất dấu bình binh
sao rụng hết trong một giờ bí mật
46.
ở sương khói có một người
ở trăn trối có một lời chưa yên
chiều phản bội gió
chim sợ ngủ cành cây cong
trái mật trơ miền đất thinh lặng rời
những viên thuốc vàng lóng lánh sao sa
ân cần trong cái chết đã dọn mình
“ta không tha thứ cho người
và cũng chẳng cầu ai tha thứ cho ta”
47.
sóng vỗ bờ mông nghiêng
ruột quặn sợi máu túa
chớp chớp lằn ranh tử sinh tiềm phục hoài không dứt
trên chóp đời những mảnh xương còn những dấu riêng
những mảnh xương tiền kiếp
vẫn đọt tủy lân tinh khấu mặt đen. Hình tượng núi và cỏ
những con ong chết tự táng trong vỏ bọc sáp...
trong suốt
có tiếng nứt vỡ da của ngày khai sinh loài sư tử
tiếng gầm chuyển động mấy tầng trăng
lưỡi liềm quất rụng ngọt ngào lũ khô lâu trừng mắt mở
chim cú đêm
48.
bụi sương mặt              lá mặt người mặt đá
mòn dấu khóc những ngàn năm
trợn trạo thời gian nuốt thời gian
trong không gian biệt giam           tầng ozone hao hụt
loài người bắt đầu thở e dè bằng lỗ chân lông
và loài rùa mọc cánh +++++
bay                   chập chờn trên những đỉnh núi đen
cơn đồng thiếp từ lòng đất vẫn chuyển động
trong những tầng địa chấn thấp cao miên                man từng cơn
co giật
loài người bước từng bước hụt             vào hư vô
hai bàn tay bận vơ vào mọi thứ cho phần xác
cho những dục vọng đen
                nên
để cầu nguyện cho phần hồn
phần của những ham muốn trắng
con người chấp hai bàn chân giữa ngực
những đôi mắt mang kính màu và những đôi tai ủ chùm bằng
những cặp ear phone
loài người bắt đầu mù điếc giữa một cơn           “động kinh thiền”
bài thần chú trầm bổng vang vang
âm thanh đầy hoan lạc
ngân nga đánh thức loài tằm đang cuộn mình trong kén
vươn vai làm             cuộc hóa thân
gã Phi Châu trân mình taœ lại một loài nai vừa tuyệt chủng
     tiếng nắng gào rừng khuya
     đá mòn hơi chim
     cây ngủ vùi thực tại
     trầm khước hoa bung nhụy          tinh tuyền
     mật ong say loa kèn ly rượu thẳm
tràn tất tất Hồng Hà phù sa đỏ         máu
đê đập đầu cao
ngẩng gió lim dim
tiếng nói muộn trong khoảng chìm
của không gian::::::::              màu không nói được
một bàn tay làm sao     ?
chắp                    chấp
bài hát cuối thế kỷ dài
tất tả bay                                 về mấy cọng chiêm bao
49.
cấu thức đêm gieo vùi mầm thiên tai
mải miết                    lời thần chú tự động
rêu đá nghiêng dưới chân người tầm đạo
vẫn là ngõ cụt
còn lần hồi đếm nữa những vì sao
sao     sao     sao          saỏ
     thuở túa ngọt máu nắng
     trường liệp hộ Hàng Xanh
     chim chết sân nhà bạn
     ngày trâng tráo mở
     nắp bình minh đầy một bụm men
     tuổi lớn
     lông măng vừa mọc
     điếu xì gà cắn ngọt đầu kim
     ơi chim      chim      chim      chim?


50.
chở mưa về chốn thâu riêng
cời răng sói cắn rụng       rời cuống rún
ngời ngát
phút ngẫu sinh của lũ anh hùng
mạt hạng

trong chiếc đầu đầy những hoang mang
mọc lên niềm nghi hoặc
như thế nào là một CON NGƯỜỈ

tống tiễn thời hoảng loạn tương lai
chờ đợi từ quá khứ một vầng trăng tự trầm
        chút đạo đức mơ màng khốn khổ lần định nghĩa
        đúng | | | | | | |                  | | | | | | | | | sai
        ||||||||||||             !!!!!!!!!!!!                 ||||||||||||||
        xin cho mượn bốn chiếc đinh trên thập giá
        cả vòng vương miện gai (                            )

trái đất trở mình dự báo khúc ăn năn còn trả lại chim bản án ngày thơ dạị Chuyến subway từ lòng đất riết róng mài vòng xích thanh sắt đỏ đốt cháy lời chú nguyện của người tử đạo

mười năm hai mươi năm một trăm năm còn đó dấu tay lần nắm được chút manh mối chính mình. Mỗi con người có riêng nỗi niềm cô quạnh thiêng liêng để sùng bái tôn thờ trong vô cùng tuyệt vọng       đê mê             Đã chọn rồi tấm áo mặc giờ tự sát
                                                                             giữa trán hằn nguyên vết răng tơi
(rồi mỗi người tự treo mình trên chiếc móc áo thừa trong closet)

mực ố lòng điên
còn < > mất. Chút ưu phiền đã úa ngày xa lắc
51.
máu từng hồi váng vất dội vào tim
trái tim bầm dập kiên cường
trổ           tơi bời những đóa hoa thê lương vào đúng 10 giờ
tiếng quạ kêu nổ                muôn ngàn hạt walnuts tím đen
bệnh dị ứng của loài người khởi đi từ sự nín thở
và lòng tị hiềm khinh ghen
          one a day
          mỗi ngày một viên
          vitamins
Ingredients: Ascorbic Acid. Vitamin E Acetate, Gelatin, Glycerin, Soybean Oil, Selenium Yeast, Lecithin, Zinc Oxide, Vegetable Oil (Partially Hydrogenated Cottonseed and Soybean Oils), Yellow Wax (Beeswax, Yellow), Manganese Sulfate, Beta Carotene, Cupric Oxide, Titanium Dioxide, Artificial Colors including FD & C Yellow # 5 (Tartrazine)
     con người đâu chỉ sống bằng dưỡng khí
     và thức ăn...
52.
ngày long lanh gió
trời dạt bầu mắt hoa
tưởng chừng nỗi tái sinh bừng nở trong từng hạt máu
và xương
                                           da
cây mất tuổi rừng
dạt bờ          nương củi lụt
lời cầu đảo xiển dương cát và bụi
mờ hơi khuya còn một góc trần gian
7 vắt cơm
                                hốt vía
9 vắt cơm

                                gọi hồn
con cú kêu đêm lộn cổ xuống bờ mương
bầy cá lòng tong chập chờn phụ thể
một đóa sen thầm mọc xanh rong
bầy dế đồng ca một điệp khúc dị thường
lũ vịt thức giấc
                                bơi theo vết nứt trên gương nước
về phương mặt trời mọc
53.
chiều vướng sương tan
đèn vàng đêm cạn tủy
mắt san hô
gọi hãi hùng tên nỗi tàn phai

ngập ngừng bước nhiêu dung
ai lượng hình mất bóng tan hoang niềm hoài tưởng
đã mê man từ một thuở rất xa

bước nhân loại chập chùng hành tinh lạ
sao chổi vần quanh địa cầu
hút bóng
chiếc phi thuyền canh giữ bởi âm binh
được lái bằng những con người gỗ
cái chết được biện hộ và bảo chứng bằng những nụ cười
hết rồi!                          Những chiếc kim đồng hồ trong một lúc

                                      cùng đứng lại
54.
bài kinh Đòi Làm Người                    hụt hơi
khúc kệ Xin Quyền Sống                   lạc giọng
còn lại chuỗi còi tàu mất nhịp giữa đêm trăng
rú rợn cơn thèm máu của loài quỷ nhập tràng
và điệu rên rầm rì
của những sinh vật không thể định danh
trong nỗi phức hợp muộn màng ứ máu
nhịp câm lời hát lẻ
gió chân kiềng bụi mủn
phiêu phiêu
ly nước lọc khô ran                          con kiến lạc đàn
bò quẩn quanh miệng ly còn vết môi người mệnh bạc
55.
lất phất ngày nghiêng trầm vạt áo
hồn gói trong phiên địa chấn
bỡ ngỡ lời tiên tri nỗi ăn năn
     cánh tay gió gọi tà dương
     bởi chừng mực thiên nhiên
     từng giọt sương ngất ngây từng đọt lá
     bữa mai uống đời sặc sụa
     mở mở lòng ngực thanh tân cuối mùa mộng mị
     trên thập giá chỉ còn lại dấu đinh
     Chúa bỏ đi về                                    đâủ
     ở giữa tòa sen Phật nằm ngủ vùi
     chiếc bụng Ngài tròn như                     như quả địa cầu!
     mũi tên thời gian cắm ngập hồng tâm
     những tiếng Amen và Nam Mô đồng loạt rụng xuống!
     rụng                                                                      xuống
56.
còn lại bài Thiền Kinh Nhật Tụng

Tận Khúc Khải Huyền                    trộn lẫn
:
dậu đổ bìm leo niềm phế phủ
ngực giấy bời tan kiến thức câm
tay xua thiên địa lần giao kết
trên mốc thời gian                    giọt máu bầm

tẩu tán ơn đời trong tiếng khóc
trái sầu đâu rụng ngõ oan ương
nỗi niềm sông lạch ai thao thức
mà biển phù vân bỗng rẫy ruồng

lá ơi! Mầm đá mềm như thịt
giữa thịt cời xương                        đắng rợn người!
dấu chân máu đỏ hằn trên đá
máu túa!                               hồi sinh bấy cuộc chơị

57.
ủ nghiêm. Sóng cỏ khơi lòng đất
nhịp đất mù xoay cơn tỉnh, mê
khản tiếng gọi hoài tên kiếp khác
mà sao                        chưa hết cuộc đi, về?

cà cuống rụng đuôi điềm tán tận
suốt lời cốt tử bỗng vô duyên
xòe năm ngón gió                     kỳ sai hẹn
cung bậc rầm ran vẫn thản nhiên

ờ ớ hư                        hao hồn phách cũ
bột làm bánh thánh chừng lên men
tợp rượu can qua màu cố cựu
uống với thần linh hay kẻ điên?
58.
sâm chia thương hồn ai rụng xuống
rụng xuống đi tìm                phách                   ở đâủ
ở trong mộ huyệt tanh mùi tủỷ
hay ở trầm kha đáy biển sâủ

hốt hốt kiến bò quanh miệng chén
bò quên thiên địa tròn trái cam
múi cam ngọt lịm ong quên mật
xá tội mười phương quên chỗ nằm!!!!

giò lan thất lạc hơi sương bám
cognac ươm mùi đế Hốc Môn
vẽ lại một lần nơi tạm trú
lỡ có duyên
                                         thì sẽ ghé thăm
59.
quanh quất niết bàn không ngõ tới
quẩn quanh địa ngục chẳng đường ra
thì ai
                          nuốt lưỡi                 câu kinh cũ?
đọc ở khi
                                             cần gọi quỷ ma

bước xuống
                                   cùng nhau trong tiếng khóc
nên lúc quay lưng
                                    phải mỉm cười
điếu thuốc đốt tê đầu lưỡi đắng
chừng nếm trần gian đủ
                                          ngọt,                           bùi

những nấm mồ trơ                               không chết cỏ
nấm mồ nhả khói chạy băng băng
dưới mái phố buồn chim đứng khóc
bàn tay khô
                                          trổ đóa ngọc lan
60.
thước cỏ nhốt người nơi rú rậm
vú đàn bà thơm sữa thiên nhiên
lũ chips qua đời vì bệnh dịch
từng máy computer
                                      từng cách chết riêng

treo ngược trái tim chờ cải hối
tạn mặt lầm
                               than phút tái sinh
trao giải Nobel giùm kẻ chết
tiếng cuồng reo                         chống đối hòa bình

tiếng ếch mệt nhoài trong giếng cạn
cóc nghiến răng                            trời chẳng đổ mưa
mùa nắng vang vang lầm ngực giấy
chữ                     nghĩa
                                              nhiều khi cũng rất thừa
61.
mang dép mỏng ra ngoài đầu ngõ
hỏi đường xe bus đến nhà quen
nhà quen không ở trên xe bus!
nhà lạ vân du khắp cõi miền

mở mắt tìm mòn không thấy bóng,
hình hài         | iiii |           vẫn mãi lẻ loi suông!
há miệng gào khan            không phát tiếng
bỗng ngơ ࠠ?          mộng : thực              đã chung đường

sống ở trần gian là             hít              thở
tắm truồng rồi             cũng mặc quần vô!
hổ ngươi ( ??? ), chuyện của ngàn năm trước!
mặc quần bởi sợ ( !!!! )          gió          vi            vu
62.
ngày vỡ chiêm bao hừng hực lửa
mây cõng người              qua núi ngủ đêm
ai về thở dòng sông thơ dại
chở biển cười soi dấu đá mềm

ngập ngập bàn chân bờ tuyết đọng
rừng maple xanh đỏ thu qua
đứng đái bên đường nghe gió thổi
lòng như lành lạnh chút quan hà

xanh trong đen mọc vàng du thủ
cạn đời mật lúa cũng hom hem
nhụy trăng kèn cựa người qua núi
hỏi mãi đường gai                 ở lối mòn

tuần tự bàn chân hằn vách đá
so kè chưa đủ ngón              hơn            thua
phủi tay bỗng thấy sao mà nhẹ!
trái đất còn treo                 chỗ rất thừa |                    |
63.
tí tách mưa hôn cành lá nõn
lá hôn mưa đắm đuối trân mình
cuộc giao hợp làm im gió bão
mỗi mặt trời nở một bình minh

hồn     phách        hú gọi nhau chấp chới
ngật          ngừ               sông biển ngược dòngrên
dấu chân vách đá khô tờ máu
mấy lớp rêu xanh                       một nỗi niềm!

thế kỷ quay đầu không đếm bước
xóa giờ         sinh          tử              giữa mê hoan

ngón tay chỉ suốt cùng tâm thức
chạm nhẹ vào THƠ một tiếng HOÀNG
64.
ấm gió thúc
fresh air xịt bầm toilet
mùi
hương đồng cỏ nội

trăng hừng hực lửa
giấc muội đen
đèn nhập nhòa bức tử                   oan khiên
hẹn
an táng buổi mai vào giấc sớm

chòm sao hiệp sĩ cụt đuôi
bầy ngựa lòng tong ruổi vó dập dình
lóc cóc móng đinh
giày cao gót đàn bà đâm suốt cuống tim
kẻ lụy tình

bới lại lòng ưu tiệp
trải từ ái vào mượt mà lũ ăn xin
ngọn lao nhân bản phóng ra rồi
cán lao còn động một chòm tơ lụa đỏ
làm trang sức cho chút TÌNH NGƯỜI
cạn hiếm
65.
kính thưa quý ngài
đã đến giờ trình diễn của âm binh!!!
xin cho mượn sân khấu và ánh sáng
son phấn và y trang
kèn trống và đàn
cùng những chiếc màn nhung đủ màu xanh đỏ
trắng vàng
riêng chiếc màn nhung đen
chắc chắn phải dành cho hồi cuối
xin cho một vòng tròn nguyệt bạch ngay giữa tiền trường
nhân vật chính độc cước đang chơi phần độc thoại
ô hô và ai tai | !!!! |
(có nhiều diễn viên chẳng cần tiếng vỗ tay)
66.
lần hối nhục nghiễm nhiên thương tổn
trầm trọng kiên cường đối mặt nỗi vui tươi hạnh phúc
hạnh phúc ! hạnh phúc hai chữ vô nghĩa lý chập chờn trước
                                                            mặt con người
đường chạy đuổi dài vô tận và vô số hiểm nguy
     ngày bất trắc đêm trở nhịp cầm
     bức rức tiếng kêu chim mất giọng
     lầm lủi buồm giăng

    đèn khêu rỗi trầm ngâm
    ly nước lọc thấm giọng lúc tàn khuya
    lưỡi rát mùi da thuộc
    lũ thú hoang tự thiến
    chọn nhất thiết vào tương lai trắng | - - - |
67.
hỏi ngập ngừng nỗi phôi pha
cột nước góc phố người hỏa tinh
gã hắc y băng qua đường trong không gian vàng
kỷ niệm hụt hơi bài hát xẩm
lời tiên tri trên cột báo lá cải hiển linh
cây đèn thần tỏa khói phòng tắm hơi
dập dềnh...
sương bơi bơi sương bơi | ơi ơi ơi | !!!

giọt mưa đầu tiên nhỏ xuống trần gian
đứt nhòa đuôi như một giọt nước mắt lẻ
con nòng nọc hóa thân
vạt nắng bãi ngời bung lơi
trái uất ức nổ hai triệu nghìn hạt bụi
mù lưới nhện góc hầm trí nhớ quẩn
à ơi | iiiiiiiiii | !!!!
68.
ôi lặng lẽ niêm phong ngày chủ nhật cây gió cuốn rèm phong lưụ Thời hoang mạc bàn chải đánh răng trong túi quần jean mười năm mười lăm năm cơn mộng bềnh bồng bằng hữu qua truông không lời trối mọn.

con dán trụ hình kênh nỗi nhớ. Thả chiều rơi biền biệt khôn nguôị Lóng lánh mời ai tuổi cũng như tên chẳng biết không quen. Cậy mùa đông què quặt đớn hèn thương lá nõn trơ xương. Cơn đồng thiếp xập xình chiêng trống mùi nến mùi hương trầm mùi nước mắt mùi máu... | uuu | làm sao có được mùi    nụ    cười???            | ???? |        làm sao làm sao mời Thượng Đế nhập niết bàn??? làm sao làm sao nghe Thượng Đế thốt lời ăn năn.

chân chính tuyên đọc lời tiên tri phiền muộn bàn tay tự trầm nỗi ăn năn không ngừng nghỉ. Vết cứa dầu vúmthâm người dàn bà dấu mặt tận hưởng cơn bạo hành của giờ phút mộng du - - - cục nước đá tan trong cửa mình giờ lâm tử.         A ha!
69.
từng sợi ánh sáng tích tụ nắng
chòm sao neo chân người
nắng chui vào bụng từng ngụm
ngửa mặt ngước lên trời
những đôi găng tay những bà mẹ
cất trong tủ áo mùa đông
liếp cửa mắt cá chết
mài kỷ niệm bằng lưỡi dao găm
thuở xanh rêu lầm thơ dại
ngụm nước mưa ngửa mặt ngước lên trời
(thời của ngửa mặt ngước lên trời)
trong căn phòng đó không có màu úa của sắc lá
sao vẫn là mùa thu                 ?
70.
tiếng cú rời đêm muộn
mấy tầng sao loạng choạng kêu rên
thuở đất                     ngẩng về tim
đời uất khuất   |                      |
gọi cầm canh
về phía tĩnh vật buồn
ở bàn tay còn chút cộng sinh
bời bã mắt vô hồn
tin sao những điều đã cũ
chùm bóng ngũ sắc ngợp đêm sương
chia phôi lời phế biệt
khúc dạo bài bi ca
nung nấc                   niềm tán tận không hiểu kịp
chỗ sinh phần chừa cỏ mọc ngõ
|  RA                                           |
|                                        VÀO  |
nghẹn                  sao tầng loạng choạng
phút quên còn để lại hết ruột gan
và                                 máu ./.
71.
rạng mặt thiên nhiên
hai hàng cột điện gục đầu
sám hối
rừng xe gầm gừ
nhả khói
những tiếng còi lạc giọng vào tương lai
con người quay lưng
bước tới hư vô
bỏ lại địa cầu bầm dập hoang vu
còn trơ lẻ cây gòn móc nhỏ
nổ trắng bông mù quá khứ
trên những bàn tay những lằn chỉ
tay rớm máu
đường trí đạo            |          đường mệnh đạo            |
đường tâm đạo         |                      nhập một
gù dấu đinh
và những bàn chân
trơ ngón ngo ngoe tìm chỗ đứng
ơi———----------------------------------ai!
72.
thả đờ đẫn dòng sông trước mặt
mở bình minh đỏng đảnh chim bay
mở rộng lòng                     mở rộng dòng sông
nụ hôn nhắm mắt
phóng định mệnh ra ngoài cõi nhớ            như ngọn lao ẩn tích
từng đôi tình nhân rủ nhau cùng đốt những lá thư tình
huyên náo
từng lời nói dội bom vào cân não
đã chùng
hưởng ứng nỗi hưng phấn phá hoại
căng căng trong mạch máu
điếu cigar cầu kinh một mình
trên đầu lửa ngấm
chiếc gạt tàn buồn bã mửa tro thâm
73.
mỗi trái tim mọc một mặt trời
mỗi sự chết hân hoan tìm sự sống
trong căn phòng không có màu úa của sắc lá
sao vẫn là mùa thu
nghiêng?
cùng gió tạt những điều khuất tất
chuyện oan ương người chẳng kể cho người
riêng?
ngày chở lộng màu đêm
thao thức ngoài cõi nhớ
khoảng ung thư còn những quan tâm
chiêm chiếp chim thèm nắng mới
nghẹn ngào hát khúc nghiêm trang
không                                          tận
74.
bằng thệ thức hiên ngang
ngôn ngữ bật máu                    ấn chứng cuộc thánh chiến
      con người nhắm mắt khi thở
      nên sẽ mở mắt khi chết
ân sủng cuối cùng cho nhau đã không còn
những giọt nước từ hai đồng tử cứng
      lần chạm trán phân vân
      tiết tấu oan khiên khóc nấc cơn thèm,
      óng ánh cường toan tầng nước lũ
      thở hồn nhiên một chút vô can
      mở tham lam những trang đời
      truất phế bọn thần tượng rỗng
      ghép tim vào thân mật anh em
75.
phút chạm trán nỗi quan hoài rỗng
nhịp đập thừa của trái tim
và phút hụt hơi sống
nhịp hẫng của trái tim

đời quá ngắn cho tuổi trẻ
và quá dài cho tuổi già

bởi chiếc lưỡi mọc bên ngoài bộ não
nên nụ hôn chỉ hướng tới tương lai
hiện tại ảo giác

loài sâu mượn tên người
cắn nát cành nho hóa bướm
rần rật lửa tằm cháy đỏ cơn vui
mất về |                 | thân lựu tím
bên tường [ ggg ] nhà bầy gái thiên hương
cong lưng ong nhảy lên mùa chong chóng
nhẹp ướt mùi trăng thuở tơ non
ngây ngấy khép hờ môi cắn chỉ

chiêm ngưỡng đêm một mình (!!!)             ở cô đơn.
76.
còn hơi thở thất thanh               bẵng khuất
náo động tiềm thức phai
(dậu mồng tơi bìm bịp khóc            !      )
u hoài
cơn thệ trắng
mùa nấc cụt những nửa đêm
hỏi ai nghẹn niềm oan ức [ !c !c !c ]

cõng trên lưng ngày tháng tương lai
ngoảnh mặt làm sao nhìn được gió
thổi ngược                       trời oán cải
lấp lửng cùng chim trở lại rừng mưa

có lúc rộn ràng mơn tiếng              khóc
thương                                    xưa

thời của mẹ tà dương
và những điều xương máu
                                                        đã
77.
bóng cây ngủ lòng yên
màu lá úa chờn vờn ký ức                !muộn!
bóng người thao thức trăm năm

trên vách bích nham
tròng mắt đứng trổ pháo bông
nổ tung trời tuyết giá
tiếng hạc kêu       bằn bặt        dư âm
nguồn suối tung tăng
                                          lòng địa ngục
cà lưng bối thủy
mở đươ
ng xe tứ mã gõ xôn xao
bừng vó câu chập choạng bôn đào

ra khỏi tầng
                              sống
                                                   chết
ban phép lành cho nhân loại tái sinh
78.
nghiệm báng bổ đồng tiền hai mặt
màu kính đen che hết dối gian
(hay ẩn dấu điều bí mật)

hơi thở trầm trọng như hơi thơ
hồn lan quế đậu chân người

từ vực tim ngời
người vác lên đời cây thập giá
                                                    |      gẫy      |
trồng ngang nhiên dưới cội bồ đề

dấu vết riêng để lại ở tro than
79.
cách mặt đêm tiếng cười
xa lộ trên đầu rác rưởi
lũ chó hoang chạy trốn mặt trời
cất tiếng tru nguyền rủa ánh sáng

(bởi bóng tối là lẽ sống sau cùng [!!!]          )
của những loài                         <  hoang  >

tương tự bóng rèm khuất mặt
mắt kéo mây lầm lỡ trận oan ưng
những điều hứa hốt nhiên bèo bọt
80.
lửa phần thư đã tắt
nhịp hồn nhiên còn tiếng vỗ tay

cầm cự nỗi trống vắng              người
tiếng bánh xe nuốt mặt đường vội
miết vào hư không

ngực đá tảng hằn dấu cánh hoa khô
hộp thư quá khứ đầy ắp rừng bưu thiếp úa
cơn hung mãnh òa vỡ thổi tung máu và bụi
tăm xỉa răng cắm đầu nến xiên khoai
ơi                                                            ai !!!!
81.
những bức vách ngăn đời riêng
những cánh cửa đóng
mặt giấy ẩn phục niềm hoảng loạn hân hoan
mà sầu khổ là điểm trang
cho cuộc đời trắng


bằng chiếc đầu nghi hoặc
trôi bềnh bồng trên cơn hồng thủy sau cùng
chiếc búa tầm sét quẫy lộn mừng thiên tai
giữ nhịp cho bài kệ trối của nhân loại

bầy dán sống trên lưng nhà khủng long
bình yên nhấm những miếng cheese thừa –
của các siêu thị từ hỏa tinh

thế kỷ dự báo lần khai hội
rừng chuối hỗn nhiên xanh
82.
trầm tích buồn lũ rối
khẳng định điều không có thực
mộ thức hiên ngang
chán chê niềm phẫn hận miên man
căn cứ vào lầm lỡ mới
lời trần tình thống thiết                  chẳng ai tin!
mặt nạ đeo quen
                                 quên dần bản lai diện mục

soi gương nhìn cố cựu
thoắt thương tâm mình chẳng nhận ra mình
trỏ ngón tay vào tâm thức
thấy gì ngoài cái hư không???

cái hư không mà vẫn nơ            ﴲần          ai         !!!
83.
không còn những phiên tòa
không còn những nhà lao
không còn những pháp trường

nhân loại mỗi người là một tội nhân

mỗi tội nhân tự hành hạ chính mình
rồi khóc và nguyền rủa Thượng Đế

Thượng Đế tiếp tục chạy trốn lịch sử

(bởi đó, lịch sử nhân loại luôn
                                                    vắng bóng Thượng Đế)

con người thường ngó ngoái lịch sử
                                              để chết chìm trong quá khứ

xin đem li.ch-sử-quá-khứ lên bàn mổ
làm một cuộc phân thây

(này là gan ruột - này là chân tay)
từ đấy, nhân loại thi nhau làm cách mạng
cho hiện tại

và làm lịch sử cho tương laị
84.
vầng trăng chửa hoang vàng vọt đêm tàn
sao mai ngỡ ngàng làm chứng
giọt sương giọt máu ngọt lựng phút khô khát
con chim vàng anh cắn cọng gai đen trên đầu núi cháy
bay về Đông thả rớt trên biển xanh

tàn phế lời chúc tụng cầm canh
loài mối đùn mộ bia trưởng sinh
đòi làm nhân loại mới

bầu trời xanh nứt những cụm mây gân máu
đàn bà đem trải tóc làm chỗ nằm cho những cuộc ái ân
cùng thần thánh và quỷ ma

cơn hoan lạc đầy những tiếng hú và tiếng khóc vang xa
loài người bắt chước loài trâu xỏ mũi đeo khoen

và tập tành ăn cỏ
85.
mấy bụm mưa ngày lũ
tưới vào tim đòi lại bão giông
chiếc lá bồ đề bay mải miết ở hư không
rụng xuống dòng sông một buổi chiều rất úa

và ở đó ở đó                      ở đó
chỗ của bên kia bờ hiểu biết
những kẻ giác ngộ cùng tụ tập cười nói vô duyên
Lão Tử Khổng Tử Chúa Phật và những Ngài Điên
bàn cờ bệ đá mê man ruồi đậu
giọt mật ong khô cung điệu thản nhiên
con suối bất động muôn đời
dưới những tầng mây ngũ sắc
những tầng mây không bao giờ chuyển động
những tầng mây
của Niết Bàn và Thiên Đàng

dưới chín tầng Địa Ngục
sông núi cựa mình than khóc            và hoàn lạc
gió làm giông bão               và cuồng mê
cỏ cây hoa lá xanh tươi rồi úa rũ
mọi vật khi chậm lúc nhanh như hơi thở trần gian
làm nên sự sống

đó là sự sống
VÔ BIÊN
86.
biển chở nắng nghẹn ngào
cát chở người nức nở
sóng biển và sóng cát

tắp tắp con hải âu cuối cùng                trở lại
mang theo sương mù
và những hạt mưa rời
khuất mặt                           gió

môi khô chở nắng tìm ký ức
bùi ngùi những lời thơ rụng
(thi ca          thi ca           thi ca)
mãi mãi thơ vẫn làm cuộc hòa giải
giữa con người và cuộc đời
giữa biển và cát

chỉ còn lại núi và bình nguyên
trở mình từng cơn trong nỗi lẻ loi
87.
múc đổ vào đêm một muỗng ngày
mở bàn tay nhìn lại định mệnh
từng cặp người treo lơ lửng
                                      trên một sợi dây cáp dài hun hút

bóng đèn mặt trời nghiêng
đọt dừa thở chấp chới lời chào
từng cặp người trôi cơn chiêm bao

từng cặp người              từng cặp
từng cặp đàn ông và đàn bà
nắng và gió
gần và xa
88.
     có những điều lịch sử cần ghi nhận
     là đường chân trời vẫn bao quanh chúng ta

     bao quanh bao quanh con người
     bao quanh bốn bề không một phút ngơi

     và chưa một con người nào
     dù đi suốt cuộc đời                     của hắn
     đã tới được chân trời ấy


có một điều
mà lịch sử chẳng thể quên
là tiếng kêu của trẻ thơ                 trẻ thơ
cực kỳ đáng được lưu tâm
bởi tương lai nhân loại nhất định nằm trong những tiếng kêu nàỵ tiếng kêu của máu xương da thịt chúng ta!
89.
trũng mắt thừa trơ hàng cây
mây cưỡng chế dục vọng
cầu che mưa nước tụ cuối chân đồi

những kẻ không nhà
và nụ cười quỷ ma

miếu thờ trinh nữ tươm máu thiêng
lời cầu nguyện quẩn quanh thành con số rắn
bất chấp thời khắc. Thở
hơi thở cùn lấp lửng nguôi ngoai

Chúa     Phật     và những quyền phép        vị lai
chỉ còn là câu chuyện kể
quỷ     ma     cùng những kẻ không nhà
chia nhau      đêm      ngày
với khói hương vật tế

phụng hiến lần mò khập khiễng
những bước tuần tự thiêng liêng
tưởng chừng điều      hư      thật

Chùa không đủ Phật
Phật hóa thân chẳng kịp đến khắp Chùa

Nhà Thờ thiếu Chúa
Chúa làm sao thị hiện giữa mùa mưa           ?

triệu Chùa              không
bước chân sen của Phật nở một lần

triệu Nhà Thờ                      chẳng
chịu dưới ơn phép lành của Chúa

Thượng Đế Là Ai                ?
còn nhận diện từ quá khứ
vị lai
hàng hàng bóng điện nổ dòn đường phố nửa đêm
nhạc Jazz khởi đi từ tiếng trống
trống da người hay trống đồng xuyên tim
tìm
90.
hành trang người về quá khứ là nỗi ám ảnh của tương laị người luôn trốn chạy tương lai bằng cách ẩn chui vào quá khứ, như con đà điểu vùi đầu vào trong cát tìm chút an toàn tuyệt vọng

! bước tầm vong           ! đàn ông chui vào đàn bà để tìm lại chính mình! cuối cùng là một nỗi lặng thinh thinh lặng mênh mông của sa mạc và xương rồng của bất công và thống hối của tội lỗi và vong thân ————- !!!!!

                của thánh thần và ma quỷ

dấu chân bí tích đấng Giác Ngộ sơ tâm để quên trên triền núi cũ. máu nhỏ đầu núi đen hoa ưu đàm nở lúc sao rụng trăng tàn và cỏ thở râm ran lời dế gáy                !
91.
cỏ nâu cứa mặt người
ngày cứu chuộc kim chỉ giây chỉ phút chỉ giờ đứng mặt nước
hồ cá chết mở toang
                                           nền trời dốc ngược
núi thổ huyết tràn đồng bằng
và những vì sao ho lao
run bần bật trong             | đáy tim |

gió kính vỡ cắt vụn thời gian
trong không gian nhuốm đỏ
còn chăng một chỗ để tìm          ???         !!!
92.
đàn voi băng qua lục địa xám
để lại dấu chân cho bầy sư tử cùng đường
những trận mài răng                 lăng lệ
bấy loài nai còn ngậm cọng gai non

lướt khướt                  cánh đại bàng gom bão loạn
rừng về đâu               ???
từng cọng                 lá cô đơn        !!!

chia biệt hết
hận thù mum múp ư.ng.
tiếng dế trong mồ hoang
tờ sao rụng âm vang                   | phế tích |

lũng chuyển im                vào một tầng cao
ngất ngất
93.
cầu chứng lại                 những điều rốt nghĩ
khai đàn lên!                 khai đàn lên!
dậy lửa-phần-thư

Thơ đã đi về Bắc Cực
lạnh như băng hào hớt gió tanh tanh
biển lửa khởi xanh từ Rừng-Cô-Quạnh

Lửa-Phần-Thư
đốt những trang Thơ

những trang Thơ cháy bừng soi đường cho nhân sinh
Thơ hẳn nhiên là ngôn ngữ hiển linh

triệu dòng sông nghiêng đầu về Biển Điên
Biển Điên.
94.
Mặt Trời và Mặt Trăng cùng mọc từ phương Đông
chỉ khác một điều                     là:

Mặt Trời mọc lên và Mặt Trăng
mọc xuống
( Mặt Trời bay lên và Mặt Trăng bay xuống) !!!

- Chú Thích:
( xin đừng nói Mặt Trời bay lên và Mặt Trăng rụng xuống )

rụng xuống ??? Vì Sao ???

vì sao trăng rụng xuống cầu ( ?!?!?! )
nghĩa lý này phải hỏi những                     Vì Sao

những ngàn sao lấp lánh của Đêm
và những ngàn sao tuyệt tích của Ngày

hãy múc đổ vào Ngày một muỗng Đêm |                 |

trên những tầng cao ốc có tiếng kêu cứu
Chicago Sears Tower
Manhattan Newyork Empire State Building
Malaysia Kula Lumpur Petronas Tower
I và II
vân vân và vân vân
những tiếng kêu thảng thốt vang                 ngân
tiếng kêu cứu của những con người
                                                           cố trèo lên quá cao
và giờ đây không biết cách nào
bò xuống thấp
cùng tiếng kêu của những linh hồn
ẩn khuất                                bơ vơ
95.
chiếc cọc nhọn cắm vào trí nhớ
làm dấu buổi hồi sinh
những đóa hoa nở trong nhà kín
những mảnh mặt trời lấm lem

sau cơn hồng thủy con người trồng lại tương lai
phân bón là niềm tin đã mất
và nỗi hoài nghi chất ngất

mầm khuynh diệp nứt xanh độ lượng
ươm mùi gió nghiêm trang
mầm tương lai còn ở chỗ hoang mang
trước những tín điều
Mới                                 Cũ

lũ thiêu thân ngần ngại lối              đi             về
nơi từng cột điện của từng đường phố trên trái đất
loài ve tụ quanh dài giọng râm ran
và loài cà cuống rụng đuôi
tự trầm trong hố mắt của loài dơi xám
96.
bao điều dự báo được viết trên trời xanh
đã bị khuất sau những đám mây
Đỏ và Đen
kết tụ bởi hơi thở của đám nhân loại mạt hạng
từ trái đất bốc lên

đàn tế rềnh rang kiểu cách
chuông trống bồi hồi sao đuổi kịp bước thiên tai               ?
(chuông kính coong và trống đồng - - -
                            trống da người và chuông thu không)
bởi đó ngày tắt thở
chỉ còn hơi thở của Thơ trầm thống
phút
TRONG                                NGOÀI

của một lần
SỐNG                                     CHẾT
97.
     rừng gội gió kiên gan thời tĩnh vật
     đá nhập nhòa lửa rú
     bầy cóc ký sinh trên cửa thời gian
     tiếng gọi mưa uềnh oang
     nát lòng cỏ dại
     điều hèn mọn dấu giữa bàn tay
     lửng màu vàng rực hoa hướng dương

     mời vạn đại nhân gian
     áo Chân Như cùng cởi vất lên bờ
     rủ nhau bơi về miền vô độ

     bài thuyết giảng như một mũi tên
     bị tống khỏi dây cung               thoáng ngập ngừng
     giữa hồng tâm và mười phương thiên lý

     đừng xoa an phút rời thế kỷ
     muộn màng bấy thiên thâu
     gần gụi hỏi lâm chung thuở tái hồi
     nghiệm căng da cần triển hạn
98,
cột điện phanh thây chờ gió ngậm
đếm tuổi bình minh nỗi quan hoài
khuất lấp tầng núi điếc chập chùng
trên con đường đi tới
tới                                đâu             ???

ngõ biệt chôn ngầm thương tích
nói sao những điều cảm thông
bầy ngôn ngữ đã phai phôi          ?

tái lập loài âm thanh mũm mĩm
chuẩn trang vào bến tâm hư
vẫn hụt hơi ở phút phân bày
tờ giao kết rách mất phần ngày tháng
nhặt mấy ca dao che trước ngực
chút an toàn vẫn ở tay ngoài
ngón bóp cò súng không chịu ngủ
chặt mấy lần. Quên. Lại mọc dài
99.
mở kiều diễm lần nhắm mắt
cơn phẫn hận trả cạn đời
vẽ trái tim thành một hình vuông
bốn góc chứa bốn lần oanh liệt

thắp đèn
đêm thẳm mù trôi
hỏi bóng
không tìm thấy bóng
mới hay                   >>>>>
lắm người lâu nay đ㠗———
ng ngoài cái bóng của mình                 !!!

( những kẻ tự hào thông minh                   <<<<<
suốt đời chỉ đứng trong cái bóng
của những con người khác )
100.
trả về mưa những đụn cát bồi
trả về chim những hạt mầm hiện tại
cầu gió chơ vơ
chiếc giầy người mệnh bạc
lưỡi dao nhỏ cắm trên thành cầu
                             giữa dòng chữ khắc tên ai        ?

đã hỏi những vì sao
về dự báo thiên tai
kiến thức mù thi gan đòi tận tuyệt
nhánh mắt nghiêng tầm thố lộ
mùa hạn khô nứt mặt nhân gian               !!!

nhánh mắt thủy tinh vướng giọt sương tan
những ly rượu đỏ bầm trên tay người
toát mồ hôi lạnh
ngập ngừng lời thú tội thì thầm
những tiếng rên                        van
101.
hà hơi vào rét buốt
mắt đèn                                   đêm
vô số mắt đèn đỏ vàng xanh tím
run rẩy chớp lòe không gian căng

mắt đèn và bóng tối
nhào lộn đầy không gian
những tòa cao ốc khiêu vũ cùng những căn nhà hoang
và vỉa hè

trên chiếc ghế trạm bus
gã cùng tử nằm co chân ngủ

trăm ngàn sợi dây điện vung vẩy với gió
và những cánh tay
từ cửa sổ những tầng cao ốc

( có những tầng cao ốc không cửa sổ
nhốt im nhàu mặt kính đóng băng )

con tàu già rời bỏ đại dương
trôi hớt hãi vào lòng lục địa
102.
giờ thủy táng chim
xác hải âu và xác đà điểu chạm trán
ở triều nước xoáy
biêng biếc,
buồm cánh cam ngả bóng chiều câm

lần lựa điều hơn lẽ thiệt
con kiến bò cong nỗi vong thân
tắt ngấm vầng hào quang cũ kỹ
thuở ban sơ

hãy cầm máu bằng sự yên lặng lớn
của cơn thiên đầu thống tiền căn
bản ngã chân thực
là bản ngã vượt thời gian

khi ý chí và dục vọng đình chỉ cuộc giao tranh
CON NGƯỜI bắt đầu yêu mê SỰ CÔ ĐỘC
của chính mình
vì đó là SỰ CÔ ĐỘC LỚN
103.
khi rừng hoang nhường chỗ cho ruộng đồng
khi đô thị mọc cao hơn đồi núi
lúc đó,
nhân loại bắt đầu
chui vào những giới luật của chính mình
nỗi bất hòa không chỗ biện minh
giữa đẹp                         và xấu
giữa xương                     và máu
giữa thịt                            và da
giữa đàn ông                 và đàn bà
giữa bản năng và trí tuệ
giữa CON NGƯỜI            và             THƯỢNG ĐẾ

giữa THƯỢNG ĐẾ và THƯỢNG ĐẾ
ở ngay chính TRONG MỖI CON NGƯỜI
104.
sóng dữ dâng từ cuống họng
cứng nghẽn lòng bao dung
trái tim thoát nhiệt ra đôi mắt rực
hai bàn tay vỗ bùng
Thiên                  Địa

máu túa cầm canh
giải oan lòng kiêu bạc
nắng cỏ nghiêng mù bụi chiến trường
cần cơn mưa lũ
tẩy rửa gần xa mặt đất mặt người

tiếng mèo khóc ngập ngọng
hang chuột thời phân tranh
mũi dáo nhọn cứa lưng
buồm hổ phách
105.
hà hơi uống cạn lòng biển thẳm
nỗi cô đơn rộng suốt trần gian
trong trái tim bạt ngàn gió
những điều sám hối không dưng
thao thức tiếng đàn cò

ngầy ngật trăng cẩm thạch
dậy men đêm trên những bậc thang ngoài
hốt hốt bấy điều răn sấm sét
tiếng còi tàu não người thét                   gọi
tháng
năm
mắt chớp buốt khăn còn
ở lại ăn năn muộn.
106.
miệng cá bầm cắn lưỡi câu xanh
dề lục bình ngủ quên ôm tờ bông súng tím

những đóa sen mọc trang nghiêm
không nhất thiết có lời biện bạch
cá ngất ngư
và lưỡi câu quằn
cùng ngất ngư
giữa tim sông lời hứa được an bày

hơi thở ẩm mùa quên
những điều để nhớ thập thò không rõ mặt
thôi      !         Chẳng thà ——-
đá nát vàng tan
(     và gạch vỡ       )
những viên gạch xây bao nhiêu lâu
cho căn hầm trí nhớ
kèn cựa rời lời chúc tụng can qua
của đi và ở.
107.
tờ di cảo mục mặc nhiên úa
cất đời riêng mấy chỗ            an            nguy

vác túi thời gian chạy từ thống khổ
không gian còn bất biến quan san

bời bã ngầm ân hận lỡ
lồng ngực mở
nguồi thở hư không
trái tim mất tích còn dấu vết

bấy thuở chìm nổi
tìm nguồn cội lần tim rụng lân la

với những điều cốt nhục
cầu qua truông dù để lại linh hồn
bước             thấp              cao
bước té nhào tắm gội tràn êm ái
sao quên                    ???
108.
     chữ là lá
     thổi lá về những tầng mây
    
     khép hờ hững lòng thanh thản mắt
     chắt chiu điều      vinh      nhục
     chẳng hề cân

     sao là nhục     ?     sao là vinh     ?
     sao là sao ở chỗ phân vân

     nghĩa là cành là thân cổ thụ gian truân
     hiểu được nghĩa không nhất thiết cần đọc chữ
     nghĩa là hoa kéo quằn lá chữ
     hoa nở rồi
     lá rụng về                         không
     còn lại vô số điều                                           củng cố
109.
hoa ban trắng nở lầm sớm tối
mừng mùa khai hội

tắm dưới vòi sen
trời đất nhá nhem
trôi sầu lục địa
thử hỏi điều            hơn                 thiệt
mầm mống tương lai trồng chỗ quan tâm

khuếch trương quyền lực Người giữa thế gian
điều chỉnh bao dục vọng ở tính thể Người
là còn lại cái              Không                Người !!!

chiếc nỏ thần bất chấp điều hiềm khích
dấu trang lịch sử một lời nguyền
của lũ phù thủy luyện phép đen
nuôi âm binh và trồng ngải nói

“ nói những gì không nói được ”
của tương lai ???
110.
thở rốt ráo từng phút sống
mặt đời trắng chừa dấu chân đảm lược
lần ngẫu nhiên mất nhịp
chẳng hòa điệu cùng những mơ ước nhòa phai

người mất trí dốc cạn túi
đánh tận đời canh bạc lớn
canh bạc cuối
tiếng bạc khua lời rao chẳng ai mua
tiếng bạc thừa

còn lại cô liêu niềm uất hận
chưa bưa
mãi vẫn chậm phút mưu toan
cất nốt tín điều           mới           cũ
vào đáy tim khô
và nhắc nhở chính mình
về sự biết ơn và biết bao dung
111.
giấc ngủ mông muội tiềm phục thức
dằng dặc trong từng mỗi con người
khế hiệp cùng nỗi quạnh hiu truyền kiếp
cùng ngợi ca sự yếu hèn
sống lẻ loi và chết nhỏ nhoi

kẻ du cư tìm lại con đường cũ
dẫn về căn nhà tổ phụ mất dấu
cỏ hoang lấp bờ suối chôn nhau
khe đá đổi màu rêu

bởi đó
người gọi MẸ từng cơn ở những lần hấp hối
sợi râu bạc rụng về phương trời vắng

máu cầm canh
sai nhịp trái tim nguồi
112.
sao tát cạn dòng sông tâm tưởng
mở triều nghiêng mấy bận xôn xao
con cá nhảy bờ ao
mắc cạn thuở tình cong miệng ngáp

cuộc mặc cả bỗng chừng gấp gáp
bởi thời gian trót lỡ trôi qua
mờ vầng trán nguy nga
mà một nếp nhăn là thước đo không triển hạn

ban đồng ca đổi giọng
kẻ trước người sau chẳng kịp tăm hơi
cuộc rượt đuổi tiếp diễn không ngừng nghỉ                      ???
113.
lá ngửa mặt chờ mưa chan
bụi mưa trên lá phơi phới chờ nắng bình minh
xuyên suốt tung hê xới mầm diệp lục

con sâu đo ngược lên cành khổ
bỏ lại trong bọng cây chiếc kén tả tơi
con sâu vô nghì sâu ơi !
nhắc thuở tình xôn xao trên lá mới

ngân nga lá rụng thương vay
nhắc bấy chuyện kẻ thầm khóc mướn

rút ruột tầm vu trả về định mệnh
định mệnh trong bàn tay người
( con người cầm định mệnh trong bàn tay của mình )

mỗi người tự bóp nát định mệnh của mình
                                                   trong bàn tay nắm
mỗi người tự mở bàn tay của mình
                                thả định mệnh bay về xa thẳm
114.
cùng cực những điều răn
là lời sám hối của người đi trước
chiếc túi trên lưng                    cất những gì nhặt được
phân phát cho người và
giữ ơn phước cho mình
cơn trốt cuốn tất tả vùng lặng thinh
bao vò rượu tương tư thần trí loạn

đeo tấm bảng nhân danh trước ngực
( dấu lá bùa hộ mạng sau lưng )
cuộc chơi chẳng cần phải kẻ chịu chơi
( và hầu như kẻ chơi chịu mới là người đươc cuộc )

trong ý thức của bầy tuẫn đạo
ai chết sau mới là người hiển thánh
ừ ! cái chết ồn ào
( một cái chết chẳng ra làm sao ! )
115.
loài rắn còn trinh thụ thai ngoài trí tưởng
trên đồi khô nằm cuộn phút lâm bồn
hoa ban                     trắng nở bông gòn
ngọn đồi cũ thất tung đường sạn đạo

trồng bong bóng tím
ngày trung thu trăng nở nụ trang nghiêm
lầm bầm con dế gáy muộn phiền
( trong hang rắn        |         con dế ngày thơ dại | )
con dế thần thông bách chiến
cắn nát tim nến trong chiếc lồng đèn cá chép
( con cá chép chẳng bao giờ
                                                 vượt được ngọn sóng buồn )
116.
thòng chiếc dây từ bến niết bàn
Phật nắm đầu dây                chơi trò kéo rối
Chúa nghiễm nhiên cầm bát thiên đàng     |     dốc ngược     |
rồi phóng xuống trần gian
những chiếc phi thuyền bằng giấy
được xếp bởi các thiên thần

trên đầu lưỡi cân phân
những câu kinh có lần thiếu chữ

nhắc lại bao điều sáo cũ
chừng yên tâm về cõi tái sinh
long trọng ráp bóng vào hình
bóng của ai           ?          và hình cũng chẳng của mình       !
còn lại cái chi cho lần chứng thực ???
117.
trầm tự khúc hoang mang phế biệt
góc chiến trường còn dấu máu thơm
nhân loại đồng ca trong cống rãnh
ai ngắt câu
                          bằng tiếng khóc cười
loài chuột rầm rộ phô trương
lũ nhân chứng mù chừng đổi giọng

giữ chút lòng kiêu bạc
                                             thê lương
trồng tượng Người trên cánh đồng cỏ cháy
mắt chửng trùng trùng bóng tối
khúc thổ ngơi lạc điệu buổi tái hồi
trên từng đầu ngón tay nhỏ máu

xuyên thấu lòng ăn năn một ngọn dao mài
từng giờ trên mõm trái khô lâu
118.
đời xanh                     tím lòng áo đỏ
sao ngỡ ngàng niềm tin
chầm chập gút sợi dây thắt cổ
khiêng cưỡng gửi thần vòng

đá trao duyên nhầm lửa núi
nham thạch trở mình chốn thinh không
bay hút ra khỏi điều ước lệ

mở túi càn khôn bầy kiệt xuất
chiếc thang dây đứt nửa chừng
rụng xuống trần gian sự kiên nhẫn
và lòng tham lam
tằng tịu cùng lũ quỳ hoa mất hướng

hướng mặt trời hay hướng cửa trái tim
khô
cạn
119.
cầu ngó áp mặt nước
soi bóng người qua chỗ thiên thâu
lệ thầm ai đọng ở đáy tim
ngày suông như cơn mộng
đã treo thừa trước mặt                   sau lưng

cun cút lần nấc thang dây
từng bước hụt lên miền giác ngộ
" ở đó là niết bàn
ở đó là địa ngục
cánh cửa này ai cũng phải đi qua "
cho nên
miền giác ngộ đâu nhất thiết
là niết bàn hay địa ngục

cởi niềm riêng để lại cuộc chơi chung
120.
cuộc chơi chung mấy khi hài hòa khế hiệp
vòng tròn quay con chuột trắng trợt nhào
tiếng vỗ tay rầm rộ
cùng lượt tiếng than van
“đá ngửa lòng đau
                                 mặt thị phi”
ai uổng lòng đau chim mất giọng         ?

chim mất giọng
đời mất tiếng hát trong vòm cây
cây mất lá xanh trên cành khẳng
ngón tay mất rồi nhịp gõ ngữ ngôn

trường giang chở con tàu không kịp biển
sóng đẩy nhô đầu lũ kình ngư
con thuyền dạt con tàu điên
mấp may môi cười trong phút                  chết
là sống rồi một chút vô biên
trí tuệ
121.
xếp lại nếp nhăn trí tuệ
cất thấp cao theo độ ngắn dài
cất biền biệt thơ ngây
cùng lương tri và các thứ...

CHÂN
THIỆN
MỸ

để phân biệt mùi thơm
của đàn bà và trinh nữ
đàn bà có tình yêu
và trinh nữ có một chiếc màn sương che phủ
chiếc màn làm thành trì bảo vệ tương lai
chiếc màn không quá khứ

122 : CỬA TỬ SINH

mỗi con người đứng trước cánh cửa của mình.
với niềm tuyệt vọng                  hân hoan
lắm khi,
hai con người đứng đối diện nhau trước cùng cánh cửa
làm một bức ngăn.

                           và họ không bao giờ thấy nhau

người đứng bên này cánh cửa
mơ bên kia cánh cửa là niết bàn
hay địa ngục
( còn tùy ở từng mỗi con người )

                                 sống chết như thần trí loãng
                                         hãy mở cánh cửa
                                              """ TÔI """


                                        chiêm nghiệm cùng
                                                     MÁU
                                                     THỊT
                                                     TỦY
                                                  XƯƠNG
                                                     ........
                                            và rất rất nhiều
                                         những phần còn lại


                                                  ở ngoài

                                                """ TÔI """

mở vô hồi cánh cửa
khủng khiếp làm sao nhận diện
MÌNH

trong vòng
TỬ
SINH

cuộc tương kiến có phần khẩn thiết


CÁNH CỬA mở rồi                  mở rồi
mở rồi những hồi chuông đã bay đi
theo cánh con chim hải âu cuối cùng
bỏ lại cột buồm rụi trên biển xanh
và bầy kình ngư mất tích

biển xanh biển xanh biển xanh
biển thẳm

và BIỂN ĐIÊN


123: PHỤ LỤC

mánh lới cuối cùng của một CON NGƯỜI
là làm sao
đánh lừa được CHÍNH MÌNH

mánh lới cuối cùng của một NHÀ THƠ
là làm sao
giết được
CHÍNH MÌNH
mà không cần tự sát

San Jose
11 giờ 39 phút
đêm 26 tháng 9 năm 1997
những ngày cuối cùng
trong căn phòng trọ đường Kinsule

 

Trần Nghi Hoàng