Xuân Dó 2016



GEORGE  SAUNDERS

nhà

Đào Trung Đạo

dịch và giới thiệu

 

truyện ngắn

 

George Saunders được những nhà văn nổi tiếng như Thomas Pynchon, David Foster Wallace (trước khi từ trần), Jonathan Franzen, Jennifer Egan…cũng như những người điểm sách và người đọc coi là một nhà văn viết truyện ngắn hàng đầu của Mỹ hiện nay. Là tác giả của sáu tập truyện ngắn George Saunders nối tiếp truyền thống những nhà văn viết truyện ngắn thời danh trước đây như Donald Bartheme, Kurt Vonnegut và ngay cả Mark Twain cổ điển…Truyện ngắn của George Saunders tuy có giọng điệu u mặc riễu cợt thông minh nhưng cũng tràn đầy cảm xúc thương yêu con người. Ông hiện đang giảng dạy môn sáng tác ở đại học Syracuse, New York. Tập truyện ngắn Tenth of December/Ngày thứ Mười của tháng Chạp (2013) gồm 10 truyện và Home/Nhà là truyện thứ tám trong tập này. Toàn thể những truyện trong tập có sự nối kết tuy gián tiếp và với những chủ đề khác nhau nhưng khiến cho người đọc bị lôi cuốn, khó có thể đọc truyện này mà bỏ qua truyện kia, như thể đang đọc một cuốn tiểu thuyết về con người và đời sống Mỹ hôm nay. (ĐTĐ)        

                                  

1.

Cũng như hồi xưa, tôi bước qua cái lạch khô phía sau căn nhà và gơ nhẹ trên cửa kính nhà bếp.

   “Vào đi, cưng,” Má nói.

   Trong nhà là những chồng báo trên ḷ nướng và những chồng tạp chí trên bực thang và một nùi mắc áo tḥ ra khỏi cái ḷ đă hư. Tất cả cái đó cũng thường thôi. Cái mới là: một vệt nước đọng khô h́nh cái đầu một con mèo ở phía trên cái tủ lạnh và tấm thảm cũ kỹ màu vàng cam cuốn lên nửa chừng.

   “Vẫn chẳng thấy mụ dọn dẹp nhà cửa chó chết đâu cả,” Má nói.

   Tôi nh́n bà khôi hài.

   “ ‘Chó chết?’ ” Tôi nói.

   “Đồ chó chết,” bà nói. “Tụi nó trong hồ sơ của má ở sở.”

   Quả thật Má có một cái miệng hay chửi thề. Và nay đang làm việc ở một nhà thờ.

   Chúng tôi đứng đó ngó nhau.

   Rồi một trự bước th́nh th́nh từ cầu thang xuống: lớn tuổi hơn hẳn Má, vỏn vẹn chỉ mặc cái quần xà lỏn và đi giầy leo núi và đội một cái mũ dạ, búi tóc dài tḥng lủng lẳng sau lưng.

   “Ai dzậy?” ông ta nói.

   “Con trai tôi,” Má thẹn thùng nói. “Mikey, đây là Harris.”

   “Ǵ là điều tệ hại nhất cậu từng làm ở bển?” Harris nói.

   “Cái ǵ đă xảy ra cho Alberto?” Tôi nói.

   “Alberto vượt ngục rồi,” Má nói.

   “Alberto dễ bị lộ lắm,” Harris nói.

   “Tôi chẳng để bụng điều ǵ về ông ấy cả,” Má nói.

   “Tôi giận thằng khốn ấy lắm,” Harris nói. “Kể cả việc nó c̣n nợ tôi mười đồng.”

   “Harris không làm chủ được cái miệng hay chửi thề của ông ấy,” Má nói.

   “Bà ấy chỉ văng tục v́ công việc,” Harris giảng giải.

   “Harris không đi làm,” Má nói.

   “Phải rồi, nếu tôi đi làm, th́ đó sẽ không phải là cái nơi dạy bảo tôi có thể nói năng ra sao,” Harris nói. “Đó sẽ là một nơi để mặc tôi thích nói thế nào th́ nói,” Harris nói. “Một nơi chấp nhận tôi như tôi là thế. Đó chính là thứ nơi tôi muốn làm việc.”

   “Chẳng có mấy nơi như thế cả,” Má nói.

   “Những nơi để mặc tôi nói như tôi thích?” Harris nói. “Hay những nơi chấp nhận tôi như là tôi?”

   “Những nơi ông mà muốn làm việc ấy à,” Má nói.

   “Nó muốn ở đây bao lâu?” Harris nói.

   “Bao lâu nó muốn,” Má nói.

   “Nhà bố là nhà con,” Harris nói với tôi.

   “Đâu phải là nhà của ông,” Má nói.

   “Ít ra hăy cho thằng nhỏ ăn ǵ đi,” Harris nói.

   “Tôi sẽ cho nó ăn nhưng đó không phải là ư kiến của ông,” Má nói, và xua chúng tôi khỏi bếp.

   “Người phụ nữ tuyệt vời,” Harris nói. “Tao đă nhắm nhe bà ấy bao nhiêu năm. Thế rồi Alberto chia tay. Tao thật không hiểu được tại sao. Anh có một người phụ nữ tuyệt vời trong đời anh, khi bà ta bịnh, là chia tay sao?”

   “Má bịnh sao?” Tôi nói.

   “Bà ấy không nói cho cậu biết hả?” ông ta nói.

   Ông ta nhăn mặt, nắm tay lại thành nắm đấm, rồi đặt úp trên đầu.

   “Bướu,” ông ta nói. “Nhưng con không nghe bố nói vậy đấy nhé.”

   Má giờ đang ca trong bếp.

   “Hy vọng ít ra là bà ấy đang làm thịt lát ba chỉ  xông khói,” Harris nói vọng ra. “Một thằng con về thăm nhà xứng đáng được ăn thịt ba chỉ xông khói ướp lạnh.”

   “Tại sao ông không cút khỏi chuyện này đi? Má réo lại. “Ông chỉ vừa mới gặp nó thôi mà.”

   “Tôi thương nó như con trai của tôi,” Harris nói.

   “Một câu phán thật nực cười,” Má nói. “Ông ghét con trai ông mà.”

   “Tôi ghét cả hai đứa con trai tôi,” Harris nói.

   “Và ông cũng sẽ ghét luôn con gái ông nếu như ông gặp mặt nó,” Má nói.

   Harris rạng rỡ hẳn ra, như thể cảm động v́ Má hiểu ông ta đủ để biết được rằng ông ta sẽ không khỏi ghét bỏ bất kỳ đứa trẻ nào ông là cha.

   Má đi vào pḥng với mấy lát thịt xông khói và trứng [chiên đánh tơi] trên một cái đĩa.

   “Rất có thể có cả tóc trong đó,” bà nói. “Dạo sau này h́nh như tôi có báo hiệu rụng tóc.”

   “Chắc chắn là mừng bà,” Harris nói.

   “Không dưng ai báo hiệu mà không có chuyện ǵ!” Má nói. “Đừng có mà nhận vơ. Vào trong đó và rửa chén đĩa đi. Như thế tốt hơn.”

   “Tôi không thể rửa chén đĩa và bà biết vậy mà,” Harris nói. “V́ bệnh ngứa của tôi.”

   “Ông ta bị ngứa nước,” Má nói. “Hỏi ông ta xem tại sao ông ta không thể xấy đồ.”

   “V́ cái lưng tôi,” Harris nói.

   “Ông ấy là Chúa tể Nếu,” Má nói. “Ông ấy không là Chúa tể Thực sự Làm.”

   “Ngay khi nó rời khỏi đây tôi sẽ cho bà coi tôi là chúa tể ǵ,” Harris nói.

   “Ồ, Harris, quá đáng rồi, thật tởm quá.” Má nói.

   Harris dơ cả hai tay lên khỏi đầu vẻ như: Kẻ chiến thắng và vẫn là kẻ vô địch.

   “Chúng ta sẽ ring ông ta vào pḥng của ông ấy,” Má nói.

 

2.

Trên giường ngủ của tôi là một cái mũ săn và bộ đồ hóa trang dịp Halloween với cái mặt nạ ma quỉ đính sẵn.

   “Đấy là cái tù và của Harris,” Má nói.

   “Má,” tôi nói. “Harris đă nói với con rồi.”

   Tôi nắm bàn tay tôi thành nắm đấm, đặt trên đầu.

   Bà nh́n trâng tôi.

   “Hay có thể con không hiểu ông ta đúng,” tôi nói. “Bướu? Ông ấy nói rằng mẹ có một cái –”

   “Hoặc có thể ông ấy là một tên nói dối bẻm mép,” bà nói. “Ông ta luôn loan truyền bịa đặt chuyện điên khùng về Má. Như thể đó là thú vui của ông ấy. Ông ta nói với người đưa thư rằng Má có một cái chân giả. Ông ta nói với Eileen ở tiệm bán đồ ăn rằng một trong hai con mắt của Má là bằng thủy tinh. Ông ta nói với cái thằng ở tiệm bán dụng cụ rằng Má có cặp môi xám xịt và bọt mép xùi đầy miệng mỗi khi giận dữ.  Giờ th́ ông ta đang luôn luôn đẩy mẹ ra khỏi đây.”

   Để chứng tỏ bà khỏe mạnh ra sao, Má làm một cú nhảy tới nhảy lui.

   Harris đang bước rầm rầm trên lầu.

   “Má sẽ không nói ǵ về việc con nói với má về cái bướu đâu,” Má nói. “Con cũng đừng có nói rằng Má nói rằng ông ta là một tên nói dối.”

   Giờ th́ điều này bắt đầu dường như giống như hồi trước đây.

   “Má,” tôi nói, “Renee và Ryan hiện đang sống ở đâu?”

   “Ố ồ,” Má nói.

   “Tụi nó có một căn nhà ngon lành ở bên ấy,” Harris nói vậy. “Khá lắm.”

   “Má không chắc đó là một ư kiến hay nhất,” Má nói.

   “Mẹ cậu nghĩ rằng Ryan là một thằng hung hăn đánh người,” Harris nói.

   “Ryan là một đứa đánh người,” Má nói. “Má luôn có thể nói ngay được đứa nào là kẻ hay đánh người khác”

   “Nó đánh người ta hả?” tôi nói. “Nó có đánh con Renee không?”

   “Con không nghe Má nói thế đấy nhé,” Má nói.

   “Tốt hơn nó đừng có bắt đầu đánh đứa bé,” Harris nói. “Nhóc Martney thật tuyệt. Nhóc tuyệt xinh sắn.”

   “Dù cho cái tên ǵ mà quái lạ vậy?” Má nói. “Tao bảo Renee thế. Tao nói thế đấy.”

   “Đó là một cái tên con trai hay con gái?” Harris nói.

   “Ông nói vớ vẩn về cái ǵ vậy? Má nói. “Ông đă thấy nó rồi mà. Ông đă ẵm nó mà.”

   “Trông giống như một con tí hon,” Harris nói.

   “Nhưng là một tí hon gái hay trai?” Má nói. “Thấy không. Ông ta thật sự chẳng biết đâu.”

   “Ờ, nó mặc đồ xanh lá mạ,” Harris nói. “Thế nên điều đó chẳng giúp ǵ tôi.”

   “Nghĩ đi,” Má nói. Chúng ta đă mua cái ǵ đấy?”

   “Hẳn bà nghĩ rằng do đó tôi có thể biết con trai hay con gái,” Harris nói. “Đó là một đứa cháu nội khủng của tôi.”

   “Không phải cháu nội của ông,” Má nói. “Tụi tao mua một cái tàu.”

   “Một cái tàu có thể là cho con trai hay con gái,” Harris nói. “Đừng có mà thiên kiến. Một đứa con gái có thể thích một cái tàu. Cũng như một đứa con trai có thể thích búp bê. Hay một cái nịt vú.”

   “Ừ, nhưng tụi tao không mua một con búp bê hay một cái nịt vú,” Má nói. “Tụi tao mua một cái tàu.”

   Tôi xuống dưới nhà, lấy cuốn điện thoại niên giám. Renee và Ryan ở đường Lincoln. 27 Lincoln.

 

3.

27 Lincoln nằm ở phần đất vàng của khu buôn bán.

   Nh́n cái nhà tôi không thể tin vào mắt ḿnh. Không thể tin mắt ḿnh đă nh́n thấy những cái tháp.

   Cái cổng sau làm bằng gỗ tùng và mở ra thật êm, như thể bản lề chạy bằng hơi.

   Không thể tưởng ra cái sân.

   Tôi ngồi chồm hổm ở mấy bụi cây kế bên căn hậu sảnh tường lưới. Bên trong, mấy người đang nói chuyện: Renee, Ryan, cha mẹ Ryan, có lẽ vậy. Cha mẹ Ryan có giọng nói sang sảng/tự tin dường như được chế tạo từ những giọng nói ít sang sảng/tự tin hơn trước đây bằng những phương tiện tiền bạc.

   “Cho bố biết con sẽ làm ǵ về Lon Brewster,” cha Ryan nói. “Nhưng mà Lon đă bước ra và cứu cha thoát khỏi đám đá lởm chởm khi xe cha bị x́ lốp.”

   “Trong cái không khí nóng sôi sùng sục tệ hại ấy,” mẹ Ryan nói.

   “Và không một lời than phiền nào cả,” cha Ryan nói. “Một người hoàn toàn đáng mến.”

   “Đáng mến gần bằng – hay như anh đă nói với tôi vậy – vợ chồng Flemmings,” bà ta nói.

   “Và vợ chồng Flemmings dễ mến khủng khiếp,” ông ta nói.

   “Và điều tốt lành họ làm!” bà ta nói. “Họ bay một cái máy bay chở đầy nhóc con nít về đây.”

   “Con nít Nga,” ông nói. “Với môi bị sứt.”

   “Ngay khi bọn trẻ con tới đây, chúng liền được xua vào những pḥng mổ khác nhau khắp nước,” bà ta nói. “Và ai là người trả tiền?”

   “Vợ chồng nhà Flemmings chứ ai nữa,” ông ta nói.

   “Có phải họ c̣n dành ra một số tiền cho việc học đại học phải không?” bà ta nói. “Cho bọn trẻ Nga đó?”

   “Bọn con nít này đă từ là những kẻ khuyết tật trong một quốc gia đang suy sụp đến việc được sống trong một xứ sở vĩ đại nhất trên thế giới,” ông ta nói. “Và ai là kẻ làm việc đó? Một đoàn thể hiêp hội chăng? Chính quyền chăng?”

   “Một cặp vợ chồng tư nhân,” bà ta nói.

   “Một cặp vợ chồng thực sự có tầm nh́n xa,” ông ta nói.

   Có một quăng ngưng nói chuyện ngưỡng mộ dài.

   “Dù chẳng bao giờ ông biết được rằng ông ta nói năng với vợ gay gắt như thế nào đâu,” bà nói.

   “Ừm, nhưng bà ấy cũng có thể gay gắt khủng khiếp với ông ấy chứ,” ông ta nói.

   “Đôi khi đó chỉ là việc ông ấy gay gắt với vợ và bà ấy liền gay gắt lại thôi,” bà ta nói.

   “Cũng giống như gà hay trứng với nhau,” ông ta nói.

   “Chỉ với sự gay gắt thôi,” bà ta nói.

   “Tuy vậy, bà không thể nào không yêu quí vợ chồng Flemmings,” ông ta nói.

   “Chúng mỉnh cũng phải tuyệt vời như vậy chứ,” bà ta nói. “Lần cuối cùng bọn ḿnh cứu đứa bé Nga là hồi nào nhỉ?”

   “Ừm, chúng ḿnh được lắm,” ông ta nói. “Chúng ta không thể chi tiền để chở bằng máy bay một chùm con nít Nga qua đây, nhưng tôi nghĩ, trong cách có giới hạn của riêng chúng ta, chúng ta được lắm.”

   “Chúng ta không thể nào chở máy bay một đứa bé Nga,” bà ta nói. “Ngay cả một đứa bé Canada với một cái môi sứt cũng vượt quá phương tiện của chúng ta.”

   “Có lẽ chúng ta có thể lái xe lên đó và lănh một đứa,” ông ta nói. “Nhưng sau đó rồi sao? Chúng ta không thể cung cấp tiền bạc cho việc giải phẫn và không chi nổi đại học. Như vậy đứa trẻ rồi chỉ ngồi đây, ở Mỹ thay v́ ở Canada, vẫn với vấn đề cái môi.”

   “Chúng ta có nói cho các con biết chưa?” bà ta nói. “Chúng ta đang thêm năm cửa tiệm. Năm cửa tiệm quanh vùng ba thành phố châu nhau. Mỗi cửa tiệm với một cái máy nước.”

   “Tuyệt quá, Má,” Ryan nói.

   “Thật là quá tuyệt vời,” Renee nói.

   “Và có thể, nếu năm tiệm này ăn nên làm ra, chúng ta có thể mở thêm ba hay bốn tiệm khác và, vào lúc đó, xét lại toàn bộ vụ Nga sứt môi,” cha Ryan nói.

   “Cha mẹ tiếp tục gây ngạc nhiên,” Ryan nói.

   Renee bước ra ngoài cùng với em bé.

   “Con ra ngoài cùng với em bé nhé,” cô ta nói.

 

4.

Đứa bé đă bắt đầu quậy phá. Renee ngó xề ra hơn, bớt hăng hái. Cũng nhợt nhạt hơn trông giống như có người quét một lớp ánh sáng mờ lên trên mặt và tóc cô ta.

   Đứa bé quả thực trông giống một đứa bé tí tẹo.

   Choắt con nh́n một con chim, chỉ trỏ con chim.

   “Chim,” Renee nói.

   Choắt con nh́n cái hồ bơi to đùng của cha mẹ.

   “Để bơi,” Renee nói. “Nhưng chưa thể đâu. Chưa đâu, phải không?”

   Choắt con nh́n bầu trời.

   “Mây,” Renee nói. “Mây làm mưa.”

   Trông có vẻ như đứa bé đ̣i, với cặp mắt của nó. Lẹ lên, bảo cho cậu biết tất cả đồ cứt này là ǵ, để tớ có thể nắm vững t́nh h́nh, mở vài tiệm,

   Đứa bé nh́n tôi.

   Renee gần như đánh rớt đứa bé.

   “Mike, Mikey, cứt thánh,” cô ta nói.

   Rồi cô ta dường như chợt nhớ một điều ǵ đó và vội vàng chạy trở lại cái cổng.

   “Rye đâu?” cô ta gọi. “Rye-King? Anh có thể đến chăm con cưng được không?”

   Ryan bồng lấy đứa bé.

   “Love you,” tôi nghe hắn nói.

   “Love you more,” cô ta nói.

   Rồi cô ta trở lại, không có đứa bé.

   “Tui gọi anh ta là Rye-King,” cô ta nói, thẹn thùng.

   “Anh có nghe thấy,” tôi nói.

   “Mikey,” cô ta nói. “Nghe thấy thật không?”

   “Anh vào nhà được không?” tôi nói.

   “Bữa nay không được,” cô ta nói. “Mai đi. Không, thứ Năm. Thứ Tư cha mẹ anh ta rời khỏi đây. Qua chơi thứ Năm, chúng ḿnh sẽ bàn chuyện.”

   “Bàn chuyện ǵ?” tôi nói.

   “Xem anh có thể vào trong nhà được không,” cô ta nói.

   “Anh không thấy điều đó là một vấn đề,” tôi nói.

   “Không hả?” cô ta nói. “Giờ th́ thấy rồi?”

   “Ryan có vẻ dễ thương,” tôi nói.

   “Trời đất,” cô ta nói. Đúng thực là một một con người dễ thương nhất em chưa từng biết.”

   “Ngoại trừ khi hắn đánh đập,” tôi nói.

   “Khi ǵ?” cô ta nói.

   “Má bảo anh vậy,” tôi nói.

   “Bảo anh cái ǵ?” cô ta nói. “Rằng Ryan đánh đập? Đánh đập tôi? Má nói thế?”

   “Đừng có mách Má anh nói vậy,” tôi nói, hơi hoảng một chút, như thưở xưa.

   “Má mất trí rồi,” cô ta nói. “Má điên rồi. Má có thể nào nói thế sao?. Anh có biết kẻ nào sẽ bị đập không? Má. Do tôi.”

   “Sao em không viết thư cho anh về Má?” tôi nói.

   “Về Má cái ǵ?” Cô ta nói một cách ngờ vực.

   “Bả bịnh phải không?” tôi nói.

   “Bả nói cho anh biết thế?” cô ta nói.

   Tôi chụm bàn tay thành một nắm đấm và đưa úp lên đầu.

   “Đó là cái ǵ?” cô ta nói.

   “Một cái bướu đúng không?” tôi nói.

   “Má chẳng có một cái bướu nào cả,” cô ta nói. “Bả có một quả tim khốn kiếp. Ai bảo anh bả có một cái bướu?”

   “Harris,” tôi nói.

   “Ồ, Harris, y boong,” cô ta nói.

   Trong nhà đứa bé bắt đầu khóc.

   “Đi đi,” Renee nói. “Thứ Năm tụi ḿnh sẽ nói chuyện. Nhưng trước hết.”

   Cô ta cầm mặt tôi trong tay cô và xoay đầu tôi để tôi nh́n thấy Ryan trong khung cửa sổ đang hâm một b́nh sữa ở cái chậu rửa chén bát.

   “Trông thế có giống một kẻ đánh đập người không?” cô ta nói.

   “Không,” tôi nói.

   Và không giống thật. Hoàn toàn không.

   “Chúa ơi,” tôi nói. Quanh đây có ai nói ra sự thật không?”

   “Em nói,” cô ta nói. “Anh nói.”

   Tôi nh́n cô ta và trong một phút thấy cô ta vẫn như đứa trẻ lên tám và tôi lên mười và chúng tôi đang trốn trong chuồng chó trong khi Má và Cha và Cô Toni, cong lưng, quét cái sân trong.

   “Mikey,” cô ta nói. “Em cần biết. Có phải anh đă làm chuyện ấy không?”

   Tôi né mặt tôi khỏi tay cô ta, quay người, bước đi.

   “Đi gặp chính vợ mày đi, thằng điên!” cô ta hét to theo tôi. “Đi gặp những đứa con của chính mày

 đi.”

 

       5.

Má đang đứng trên sân cỏ trước nhà, la lối một tên mập lùn tịt. Harris thấp thoáng phía sau, chốc chốc lại đập hay đá một vật ǵ đó để cho thấy ông ta đáng sợ như thế nào khi ông ta nổi điên.

   “Đây là con trai tôi!” Má nói. “Nó trong quân đội. Vừa về thăm nhà. Và đấy có phải là cách anh đối xử với chúng tôi không?”

   “Tôi biết ơn về sự phục vụ của cậu,” người đàn ông nói với tôi

   Harris đá cái thùng rác bằng kim khí.

   “Xin bà bảo ông ta thôi đừng có làm thế nữa được không?” người đàn ông nói.

   “Hắn không có thể kiểm soát tôi được khi tôi giận,” Harris nói. “Chẳng ai cả.”

   “Ông có nghĩ rằng tôi thích thế không?” người đàn ông nói. “Bà ấy không trả tiền nhà bốn tháng rồi.”

   “Ba,” Má nói.

   “Đó có phải là cách anh cư xử một người anh hùng của gia đ́nh?” Harris nói. Cậu ấy chiến đấu ở bên đó và anh ở đây lạm dụng mẹ cậu ta?”

   “Này ông bạn, xin lỗi, tôi không lạm dụng,” người đàn ông nói. “Đây là việc lấy lại nhà. Nếu bà ta trả tiền bà thuê nhà và tôi đuổi nhà, th́ đó mới là lạm dụng.”

   “Và tôi th́ hiện làm việc cho một cái nhà thờ chó chết!” Má la to.

   Người đàn ông, dù lùn tịt và mập ú, liều kĩnh một cách đáng nể. Ông ta đi vào trong nhà và đi ra khuân theo một cái máy truyền h́nh với vẻ mặt không mấy thích thú, như thể đó là cái máy truyền h́nh của ông ta và ông ta đành đặt trên sân.

   “Không được,” tôi nói.

   “Tôi đánh giá cao việc phục vụ của anh,” ông ta nói.

   Tôi túm ông ta bằng cách chụp lấy áo ông. Dạo này tôi giỏi việc tóm cổ người khác bằng áo họ mặc, nh́n thẳng vào mắt họ, nói thẳng.

   “Nhà này là nhà của ai?” tôi nói.

   “Của tôi,” ông ta nói.

   Tôi để chân phía sau lưng ông ta, vật ông xuống cỏ.

   “Nhẹ tay thôi,” Harris nói.

   “Đó là nhẹ tay rồi đấy,” tôi nói và mang cái truyền h́nh vào trong nhà.

  

       6.

Tối hôm đó một nhân viên thuộc văn pḥng Cảnh sát trưởng tới nhà cùng với mấy người phu dọn nhà, họ dọn trống đồ đạc trong nhà đem để ra ngoài sân cỏ.

   Tôi thấy họ tới và tôi đi ra khỏi nhà bằng cổng sau và quan sát sự việc từ High Street, ngồi trong cái cḥi phía sau căn nhà gia đ́nh Nestons.

   Má ở ngoài đó, tay ôm đầu, đi luồn vào luồn ra đống đồ đồng nát của bà. Trông thật vừa thống thiết vừa không. Tôi có ư nói, khi Má cảm thấy cái ǵ đó một cách sâu xa, đó là cái Má làm: cử chỉ thống thiết cường điệu (melodrama.) Điều này phải chăng làm cho nó, tôi đoán vậy, không c̣n là cường điệu?  

   Một cái ǵ đó đă xảy ra với tôi chẳng bao lâu sau này ở chỗ một dự tính có thể bắt đầu chảy trực tiếp xuống tay và chân tôi. Khi điều đó xảy ra, tôi biết tin tưởng nó.  Mặt tôi sẽ nóng bừng lên và tôi sẽ cảm thấy kiểu như, Làm đi, làm, làm.

   Đa phần nó rất được việc cho tôi.

   Dự tính hiện đang chảy xuống giờ đây là: túm lấy Má, đẩy bà vào trong nhà, bắt bà ngồi xuống, lùng Harris, bắt ông ta ngồi xuống, châm lửa căn nhà, hay ít nhất làm những cử động đầu tiên của việc đốt căn nhà, làm cho hai người phải chú ư, làm cho hai người hành động đúng với tuổi tác họ.

   Tôi chạy bay xuống đồi, đẩy Má vào trong nhà, đặt bà ngồi trên bực cầu thang, túm lấy Harris bằng áo của ông ta, đặt một chân tôi phía sau ông, vật ông xuống sàn nhà. Rồi cầm một que diêm đến tấm thảm ở trên lầu và, một khi tấm thảm bắt đầu cháy, đưa một ngón tay lên, như thể có ư nói, Im Phắc, sức mạnh của kinh nghiệm đen tối mới đây chạy xuyên qua tôi. Cả hai người đều quá sợ hăi nên hoàn toàn không nói được, điều này làm tôi cảm thấy một thứ xấu hổ v́ biết rằng sẽ chẳng chữa chạy ǵ được bằng cách nói xin lỗi, và ở đó chỉ c̣n có một thứ phải làm là: ra khỏi đó, lấy thêm sự xấu hổ.

   Tôi dập tắt cái thảm cháy và đi lên phố Gleason, nơi Joy và mấy đứa bé đang sống với thằng Khốn nạn.

 

7.

       Thật là một cú giáng mạnh vào đầu: căn nhà của tụi nó c̣n sang trọng hơn cả nhà của Renee.

   Căn nhà tối om. Có ba xe hơi đậu ở sân vào nhà chứa xe. Điều này có nghĩa tất cả tụi nó đă đi ngủ.

   Tôi đứng nghĩ ngợi về chuyện này một chút.

   Rồi đi trở lại khu buôn bán và bước vào một cửa tiệm. Tôi đoán chừng rằng đó là một cửa tiệm. Dù tôi không thể nói họ bán ǵ. Trên cái quầy hàng màu vàng được chiếu sáng từ bên trong là những nhăn ghi giá tiền màu xanh dày. Tôi chọn một món. Trên món này là chữ “MiiVOX-MAX.”

   “Cái này là cái ǵ?” tôi nói.

   “Hơn cả cái nó dùng để làm ǵ, đó là điều tôi có thể nói,” tên bán hàng này nói.

   “Dùng làm ǵ?” tôi nói.

   “Thực ra,” nó nói, “đây có lẽ là thứ thích hợp hơn cả cho anh.”

   Nó đưa cho tôi một cái nhăn y hệt nhưng có ghi chữ  Mii-VOXMIN.

   Một tên khác đi tới với ly cà phê expresso và bánh cookies.

   Tôi đặt nhăn Mii-VOXMIN xuống và chọn nhăn MiiVOX-MAX.”

   “Nhiêu?” tôi nói.

   “Anh định nói là bao nhiêu tiền?” nó nói.

   “Giá trị không?” tôi nói.

   “À, có phải anh hỏi đó có phải là dữ liệu kho hàng hay thông tin thứ bậc phạm vi?” nó nói. Câu trả lời cho điều này là: đúng và không.”

   Hai tay bán hàng thật dễ thương. Trên mặt chúng chẳng có biểu lộ ǵ. Khi tôi nói chúng là những tên bán hàng, tôi có ư nói chúng cũng cỡ tuổi tôi.

  “Tao xa xứ lâu rồi,” tôi nói.

   “Chào mừng anh trở lại,” tên thứ nhất nói.

   “Anh ở đâu bên bển?” tên thứ nh́ nói.

   “Nơi có chiến tranh?” tôi nói, với cái giọng nhục mạ nhất tôi có thể thốt ra. “Có thể các bạn có nghe nói về cuộc chiến này?”

   “Tôi có nghe,” tên thứ nhất nói một cách kính trọng. “Xin cám ơn anh về sự phục vụ của anh.”

   “Cuộc chiến tranh nào?” tên thứ nh́ nói. “Có hai cuộc chiến tranh phải không?”

   “Có phải họ vừa mới hủy bỏ một?” tên thứ nhất nói.

   “Người anh em họ tôi ở bển,” tên thứ nh́ nói. “Ở một trong hai cuộc chiến tranh. Ít nhất tôi nghĩ là anh ta ở đó. Tôi biết anh ta buộc phải đi. Chúng ta chẳng bao giờ ở gần đấy cả.”

   “Dù vậy, xin cám ơn,” tên thứ nhất nói, và ch́a tay hắn ra, và tôi bắt tay hắn.

   “Tôi không tán thành,” tên thứ nh́ nói. “Nhưng tôi biết điều đó anh chẳng coi là quan trọng.”

   “Ừm,” tôi nói. “Cũng có chứ.”

   “Mày đă không tán thành hay đang không tán thành?” tên thứ nhất nói với tên thứ nh́.

   “Cả hai,” tên thứ nh́ nói. “Mặc dù nó vẫn đang tiếp tục phải không?”

   “Cuộc chiến nào?” tên thứ nhất nói.

   “Có phải cuộc chiến anh đă có mặt vẫn tiếp diễn?” tên thứ nh́ hỏi tôi. 

   “Đúng,” tôi nói.

   “Khá hơn hay tệ hơn, anh nghĩ sao?” tên thứ nhất nói. “Như thể, trong cái nh́n của anh, chúng ta sẽ thắng? Ô, tôi đang làm cái ǵ hè? Thật tôi chẳng quan tâm, đó là điều thật tức cười về chuyện này!”

   “Mặc dù vậy,” tên thứ nh́ nói, và ch́a bàn tay hắn ra, và tôi bắt tay.

   Hai đứa thật dễ thương và chấp nhận và không nghi ngờ  –  với tôi chúng là như vậy – nghĩ thế tôi bước ra khỏi tiệm và khi đang cách tiệm khoảng một quăng xa trước khi tôi nhận ra ḿnh vẫn cầm trên tay MiiVOX-MAX. Tôi đến dưới ngọn đèn đường và nh́n xem nó là cái ǵ. Nó giống như một cái nhăn giá bằng nhựa. Giống như, nếu bạn muốn MiiVOX-MAX, bạn trao cái nhăn giá đó, và ai đó đi và lấy MiiVOX-MAX cho bạn, chẳng cần biết cái đó là ǵ đi nữa.

 

8.

Thằng Khốn ra mở cửa.

   Tên đúng thực của nó là Evan. Chúng tôi đă cùng nhau đi đến trường. Tôi có một kư ức mờ nhạt về nó trong cái măo Da đỏ, chạy phi xuống hành lang.

   “Mike,” nó nói.

   “Tao vào nhà được không?” tôi nói.

   “Tao nghĩ rằng tao phải nói không cho về việc này,” nó nói.

   “Tao muốn gặp sấp nhỏ,” tôi nói.

   “Quá nửa đêm rồi,” nó nói.

    Tôi biết chắc là nó nói láo. Cửa tiệm liệu vẫn c̣n mở sau nửa đêm sao? Tuy nhiên, trăng đă lên cao và có một cái ǵ đó âm ẩm và buồn bă trong không khí chừng như đang nói rằng, phải rồi, không c̣n sớm đâu.

   “Mai được không?” tôi nói.

   “Như thế có tiện cho mày không?” nó nói. “Sau khi tao đi làm về?”

   Tôi thấy là chúng tôi chơi tṛ hữu lư.  Một đằng chúng tôi đă chơi tṛ hữu lư bằng lối nói như một câu hỏi.

   “Quăng sáu giờ được không?” tôi nói.

   “Sáu giờ có tiện cho mày không?” nó nói.

   Cái phần kỳ cục là tôi đă chẳng bao giờ thực nh́n thấy hai đứa nó với nhau. Con vợ trong kia trên giường nó rất có thể là hoàn toàn một kẻ nào khác.

   “Tao biết rằng việc này chẳng dễ dàng ǵ,” nó nói.

   “Mày chửi tao,” tôi nói.

   “Tao không đồng ư một cách đáng kính với cái đó,” nó nói.

   “Nghi ngờ ǵ nữa,” tôi nói.

   “Tao không chửi mày và cô ấy cũng không,” nó nói. “Đó là một hoàn cảnh gay cấn đối với mọi người liên hệ.”

   “Gay cấn nhiều hơn đối với một số người hơn là đối với những kẻ khác.” Tôi nói. “Mày chỉ có thể cho tao bấy nhiêu đó?”

   “Chúng ta có chân thực không?” nó nói. “Hay là đùa rỡn quanh sự xung đột?”

   “Chân thực,” tôi nói, và khuôn mặt nó đă cho thấy điều đó, trong một phút, làm cho tôi lại thích hắn.

   “Thật khó cho tao bởi tao cảm thấy như một cục cứ…,” nó nói. “Khó cho cô ta bởi cô ấy cảm thấy như một cục cứ…Khó cho tụi tao bởi trong khi cảm thấy như cứ… tụi tao cũng cảm thấy hết thảy những thứ khác là như thế, điều này, tao đoan chắc với mày, đă và hiện là có thực như bất kỳ cái ǵ, một sự may mắn hoàn toàn, nếu như tao có thể nói về điều đó theo cách như vậy.”

   Đến lúc đó, tôi bắt đầu cảm thấy ḿnh như một thằng ngu, như thể tôi đang bị một bọn đè xuống để một đứa khác có thể đi tới và đặt nắm đấm thép lên đít tôi trong khi giảng giải rằng việc đặt nắm đấm của nó lên đít tôi chưa hẳn là chọn lựa đầu tiên của nó và thực sự khiến nó cảm thấy bị xung đột.

   “Sáu giờ,” tôi nói.

   “Sáu giờ được lắm,” nó nói. “Thật may là giờ giấc làm việc của tao du di.”

   “Mày không cần có mặt ở đây,” tôi nói.

   “Nếu mày là tao và tao là mày, liệu mày có thể cảm thấy mày có thể cần có mặt ở đây chứ?” nó nói.

   Một cái xe hơi là xe Saab và cái kia là xe Escalade và cái thứ ba là cái Saab mới hơn, với hai cái ghế cho con nít trong đó và một thằng hề nhồi bông tôi không thường thấy.

   Ba cái xe hơi cho hai người lớn, tôi nghĩ. Một xứ sở ǵ kỳ lạ vậy. Vợ tôi và thằng chồng mới của cô ta thật đúng là một cặp vợ chồng ích kỷ chó má. Tôi có thể thấy rằng, theo năm tháng, những đứa bé tí con tôi sẽ chầm chậm biến thành những đứa bé ích kỷ chó má, rồi thành những đứa bé lững chững, những đứa trẻ con, những thiếu niên, và những người lớn ích kỷ chó má, c̣n tôi suốt trong thời gian đó lẩn lút quanh quất như một ông chú dơ dáy đáng nghi nào đó.

   Cái phần của thành phố này có rất nhiều lâu đài. Bên trong một trong những ṭa nhà ấy là một cặp đang ôm nhau. Bên trong một căn khác một bà có gần như ức triệu những cái nhà Giáng sinh tí hon bày trên bàn, như thể bà ấy đang làm kiểm kê. Phía bên kia sông những ṭa lâu đài nhỏ hơn. C̣n phần thành phố của chúng tôi nhà cửa trông giống như những cái lều. Bên trong một căn lều quê mùa là năm đứa trẻ đứng hoàn toàn bất động trên chỗ tựa lưng của một cái trường kỷ. Rồi cả năm đứa cùng nhảy xuống và những con chó của chúng nó cững lên.

 

9.

Căn nhà của Má trống tuếch. Má và Harris đang ngồi trên sàn nhà trong pḥng khách, gọi điện thoại, cố t́m một nơi nào đó để đến ở.

   “Mấy giờ rồi?” tôi nói.

   Má ngẩng lên nh́n nơi trước đây treo cái đồng hồ.

   “Cái đồng hồ để chỗ ở lối đi,” bà nói.

   Tôi đi ra. Cái đồng hồ nằm dưới một cái áo choàng. Mười giờ. Evan đă bịp tôi. Tôi định quay trở lại, đ̣i thăm bọn nhỏ, nhưng cho đến lúc tôi tới đó hẳn phải mười một giờ và nó sẽ có cớ tốt là đă muộn rồi.

   Ông sheriff đi vào nhà.

   “Đừng có đứng lên,” ông ta bảo Má.

   Má đứng lên.

   “Đứng lên,” ông ta bảo tôi.

   Tôi vẫn cứ ngồi.

   “Có phải anh là người quăng Ông Klees xuống đất không?” ông sheriff nói.

   “Nó mới từ mặt trận trở về,” Má nói.

   “Cám ơn về sự phục vụ của anh,” ông sheriff nói. “Liệu tôi có thể bảo anh từ nay trở đi thôi đừng quăng người ta xuống đất được không?”

   “Nó cũng đă ném tôi xuống đất đấy,” Harris nói.

   “Ư là tôi không muốn chạy ṿng ṿng đi bắt mấy cựu quân nhân,” ông sheriff nói. “Bản thân tôi cũng là một cựu quân nhân. Vậy nếu anh giúp tôi, bằng cách không quăng bất kỳ ai xuống đất nữa, tôi sẽ giúp anh. Bằng cách không bắt anh. Được không?”

   “Nó cũng định đốt rụi căn nhà,” Má nói.

   “Tôi sẽ chẳng đề nghị đốt rụi bất cứ cái ǵ,” ông sheriff nói.

   “Nó sẽ không tự chủ được,” Má nói. “Ư tôi muốn nói thế, cứ nh́n nó xem.”

   Ông sheriff chưa bao giờ gặp tôi trước đây, nhưng dường như việc nh́n nhận rằng ông ta không có cơ sở để thẩm định trông tôi ra sao sẽ là một sự bối rối nghề nghiệp.

   “Anh ta quả thực trông có vẻ mệt mỏi,” ông sheriff nói.

   “Vậy mà khỏe lắm đấy,” Harris nói. “Quăng tôi xuống cái một.”

   “Mai mấy người đi đâu?” ông sheriff nói.

   “Gợi ư?” Má nói.

   “Một người bạn, một thân nhân?” ông sheriff nói.

   “Nhà Renee,” tôi nói.

   “Nếu không xong, th́ cái nhà tạm trú ở đường Fristen?” ông sheriff nói.

   “Một việc tôi sẽ không làm là đến ở nhà con Renee,” Má nói. “Đứa nào trong cái nhà đó đều quá cao cấp và vĩ đại cả. Chúng đă cho rằng bọn tôi là đồ thấp kém.”

   “Ờ, mà chúng ta thấp kém thật,” Harris nói. “So với chúng.”

   “Điều khác nữa là tôi sẽ không tới bất kỳ nhà tạm chú chết tiệt nào,” Má nói. “Ở những nhà tạm trú họ có cua.”

   “Khi chúng ḿnh bắt đầu hẹn ḥ nhau tôi lấy cua ở cái nhà tạm trú đó.”

   “Tôi xin lỗi điều đó xảy ra,” ông sheriff nói. Mọi thứ giật lùi tồi tệ và bị lộn ngược.”

    “Ư tôi nói,” Má nói. “Tôi th́ làm việc cho một nhà thờ và con trai tôi là một anh hùng. Với một cái Huy chương Ngôi Sao Bạc. Đă kéo một tên thủy quân lục chiến ra ngoài bằng cái cẳng chó chết. Chúng tôi có cái thư. Và giờ đây tôi đang ở đâu? Ngoài đường phố.”

   Ông sheriff lặng thinh và đang đợi để bỏ đi bằng lối cửa ra vào và trở lại với bất cứ thứ ǵ là có thực đối với ông ta.

   “Kiếm nơi nào đó mà ở, các bạn,” ông ta vừa cố vấn một cách tài t́nh vừa bỏ đi.

   Harris và tôi lôi hai tấm nệm vào lại trong nhà. Hai tấm nệm vẫn c̣n tấm trải và chăn ở trên và mọi thứ. Nhưng tấm trải trên nệm của hai người có những vết cỏ bẩn ở một cạnh và những cái gối sặc mùi bùn.

   Thế là chúng tôi qua một đêm dài trong căn nhà trống không.

 

10.

Vào buổi sáng Mà gọi điện thoại cho mấy bà má quen biết chẳng hạn một bà mẹ c̣n trẻ, nhưng một bà th́ gây lộn đánh nhau và một bà khác th́ bị ung thư và một bà thứ ba có cặp con sinh đôi vừa được chẩn bệnh là trầm cảm thất thường.

   Khi đă hoàn hồn Harris lại can trường.

   “Vậy cái vụ ṭa án quân sự,” ông ta nói. “Đó có phải là điều tệ hại nhất mày từng làm không? Hay c̣n điều ǵ tệ hại khác, mày làm nhưng không bị tóm?”

   “Họ xóa tội cho nó về vụ đó rồi,” Má nói một cách cộc lốc.

   “Ừm, họ đă xóa tội cho tôi về vụ phá cửa và vào nhà khi đó rồi,” Harris nói.

   “Dù sao, c̣n bất kỳ chuyện nào khác của mày th́ ra sao rồi?” Má nói.

   “Có thể nó muốn nói,” Harris nói. “Để cho chút không khí vào đó đi. Tốt cho linh hồn.”

   “Hăy nh́n mặt nó đi, Har,” Má nói.

   Harris nh́n vào mặt tôi.

   “Xin lỗi tôi đă nhắc đến chuyện đó,” ông ta nói.

   Rồi ông sheriff trở lại. Ông ta bắt tôi và Harris kéo những tấm nệm ra ngoài. Đứng trên cổng chúng tôi quan sát ông ta khóa cái cửa ra vào.

   “Mười tám năm nay mi đă là cái nhà yêu dấu của ta,” Má nói. Có lẽ bắt chước một người Sioux nào đó trong một cuốn phim.

   “Các người có định gọi một cái xe van đến đây không,” ông sheriff nói.

   “Con trai tôi phục vụ trong chiến tranh,” Má nói. “Và nh́n xem ông đang đối xử với tôi như thế nào.”

   “Tôi là một với người đă ở đây hôm qua,” ông sheriff nói, và với cùng một lư do đóng khung mặt ông với những bàn tay của ông.

   “Nhớ ra tôi không? Bà đă nói điều ấy rồi. Tôi đă cám ơn anh ta về sự phục vụ của anh ta. Gọi một cái xe van đi. Hay để cho những món đồ tập tàng của bà sẽ bị bỏ thùng rác.”

   “Ra mà xem người ta đối xử với một bà làm việc ở một nhà thờ như thế đấy,” Má nói.

   Má và Harris lục lọi trong đống phế thải của họ, t́m thấy một cái va li, nhét quần áo đầy vào đó.

   Rồi chúng tôi lái xe đến nhà Renee.

   Cảm nghĩ của tôi là, Ồ, sẽ thật là tức cười đây.

 

       11.

       Dù có hay không. Đó chỉ mà một trong những cảm nghĩ của tôi thôi.

   Một cảm nghĩ khác là, Ồ, Má, con nhớ hồi Má c̣n trẻ và cuốn tóc thành bện và con hẳn sẽ chết mất nếu thấy mẹ ch́m lỉm.

   Một cảm nghĩ nữa là, cái thằng điên thằng khùng này, tối qua mày tố giác tao. Cớ sao vậy?

   Một cảm nghĩ nữa là, Mom, Mommy, để con qú gối trước má và nói với má con và Smelton và Ricky G. đă làm ǵ ở Al-Raz [một vùng thuộc Iraq nơi xảy ra những trận đánh ác liệt giữa quân Mỹ và phiến quân], và rồi má vuốt tóc con và nói với con rằng bất kỳ ai cũng làm đúng như thế mà thôi.

   Vừa khi chúng tôi đi ngang Roll Creek Bridge tôi có thể thấy được Má cảm nghĩ ǵ, Thôi hăy để con Rennee không nh́n nhận tôi, tôi sẽ trả lại cái điện thoại chết tiệt để trên một cái khay.

   Nhưng rồi, tứng từng tưng, vào lúc chúng tôi đă đi được một đỗi và không khí đă từ lạnh trên sông lại trở thành b́nh thường, mặt bà cũng thay đổi: Ô, Chúa ơi, nếu con Renee không nh́n nhận tôi trước mặt cha mẹ thằng Ryan và chúng lại cho tôi là rác rưởi, tôi sẽ chết, tôi chỉ có chết thôi.

  

       12.

Renee đă không nh́n nhận bà trước mặt cha mẹ Ryan, họ cũng đă coi bà là đồ rác rưởi.

   Nhưng bà đă không chết.

   Bạn phải nh́n mặt bọn chúng như thế nào khi chúng tôi bước vào nhà.

   Renee trông đau khổ. Ryan trông đau khổ. Mẹ và cha Ryan cố hết sức để trông không đau khổ nên lật đật đánh đổ vật dụng. Một cái b́nh rớt xuống khi cha Ryan chúi người về phía trước cố sao trông cho có vẻ vui vẻ/chào đón. Mẹ Ryan lảo đảo  va vào một bức tranh và kết cuộc ôm cái tranh trong hai cánh tay mặc áo len đỏ khoanh lại.

   “Có phải em bé đây không?” tôi nói.

   Má lại khích động tôi.

   “Mày nghĩ nó là cái ǵ?” bà nói. “Tẻo teo không nói được?”

   “Đây là Martney, đúng vậy,” Renee nói, ch́a đứa bé cho tôi.

   Ryan đằng hắng, đưa mắt nh́n Renee, cái nh́n như thể bảo, tôi nghĩ, chúng ta đă thảo luận chuyện này rồi mà, Quí Tử của tụi ḿnh đấy.

   Renee đổi hướng đứa bé, ngoắt đưa lên cao, nó giữ đứa bé lên cao vừa đủ, thật gần tới cái đèn treo trên trần nhà và điều này sẽ hủy đi sự cần thiết để tôi ôm nó.

   Làm tổn thương.

   “Đ.M. mày,” tôi nói. “Mày nghĩ tao sẽ làm cái ǵ?”

   “Xin đừng có chửi thề trong nhà chúng tôi,” Ryan nói.

   “Xin đừng có bảo con trai tôi không được làm ǵ,” Má nói. “Nó chinh chiến và đủ thứ.”

   “Xin cám ơn về sự phục vụ của cậu,” cha Ryan nói.

   “Chúng tôi có thể dễ dàng đến một khách sạn,” mẹ Ryan nói.

   “Cha mẹ không đến một khách sạn nào cả, Mom,” Ryan nói. “Họ có thể đến khách sạn ở.”

   “Chúng tôi sẽ không đến một khách sạn nào cả,” Má nói.

   “Má có thể dễ dàng đến ở khách sạn, Má. Má thích một khách sạn tốt mà,” Renee nói. “Nhất là khi tụi con trả tiền.”

   Ngay cả Harris cũng bồn chồn.   

   “Một cái khách sạn nghe thật dễ thương,” ông ta nói. Đă lâu lắm từ khi tôi ngả lưng ở một nơi đẹp đẽ kiểu như một cái khách sạn.”

   “Mày gửi chính mẹ của mày đi, kẻ làm việc cho một nhà thờ, cùng với thằng anh mày, một anh hùng Huy Chương Bạc vừa từ vùng chiến trở về thăm nhà, đến một khách sạn rẻ tiền phải không?” Má nói.

   “Đúng vậy,” Renee nói.

   “Ít nhất anh có thể bế em bé chứ?” tôi nói.

   “Không được khi tôi đang canh chừng,” Ryan nói.

   “Jane và tôi muốn quí vị biết rằng chúng tôi đă ủng hộ, và hiện vẫn đang ủng hộ, sứ mệnh của cậu,” cha Ryan nói.

   “Rất nhiều người không biết các đồng đội cậu đă xây bao nhiêu trường học bên đó,” mẹ Ryan nói.

   “Người đời chú tâm trên sự tiêu cực,” cha Ryan nói.

   “Cái câu thành ngữ nào ấy nhỉ?” mẹ Ryan nói. “Làm một cái ǵ đó hay một cái khác, trước hết phải phá bỏ đi thật nhiều thứ này hay thứ khác?”

   “Em nghĩ anh ấy có thể bế em bé,” Renee nói. “Ư tôi nói, chúng tôi đang đứng ngay đây.”

   Ryan nháy mắt, lắc đầu.

   Đứa bé quằn quại, như thể nó cũng tin rằng số phận của nó đă được quyết định.

   Biết rằng tất cả những người này đều nghĩ rằng tôi sẽ làm hại đứa bé làm cho tôi tưởng tượng đang làm hại đứa bé. Có phải tưởng tượng làm hại đứa bé có nghĩa rằng tôi có thể sẽ làm hại đứa bé không? Tôi có muốn làm hại đứa bé không? Không đâu, Chúa ơi. Thế nhưng: Có phải sự kiện là tôi không có ư định làm hại đứa bé có nghĩa là có thể tôi sẽ không, khi nhất định đ̣i sẽ làm hại đứa bé? Trong quá khứ gần, có phải tôi đă có cái kinh nghiệm về chuyện không có ư định thực hiện kế hoạch Hành động A, thế rồi đột nhiên thấy chính ḿnh ở ngay giữa việc thực hiện kế hoạch Hành động A?

   “Tôi không muốn bế đứa bé,” tôi nói.

   “Tôi cám ơn điều này,” Ryan nói.

   “Tôi muốn bế cái b́nh này,” tôi nói, và nhấc một cái b́nh lên và bế cái b́nh như bế một đứa trẻ, với nước chanh tràn ra khỏi b́nh, và, khi nước chanh đang tràn đầy trên cái sàn bằng gỗ quí một cách dễ thương, tôi dọng cái b́nh xuống.

   “Các người thực sự làm tổn thương t́nh cảm của tôi!” tôi nói.

   Rồi bỏ ra ngoài trên lối đi, buớc nhanh.

 

       13.

Rồi quày trở lại cái tiệm đó.

   Hai thằng nhóc khác ở đó, trẻ hơn hai tên trước đây. Có thể chúng là học tṛ trung học. Tôi đưa cái nhăn MiiVOX-MAX.

   “Ô, chết mẹ rồi,” một đứa nói. “Tụi ḿnh không rơ cái này nằm ở đâu.”

   “Tụi ḿnh đang định gọi họ đem đến,” thằng kia nói, đem cà phê expresso và cookies tới.

   “Nó có đắt không?” tôi nói.

   “Ha, trời đất,” thằng thứ nhất nói, và lấy một thứ vải đặc biệt ǵ đó từ dưới quầy và lau sạch bụi trên cái nhăn rồi đặt lại trên quầy kính.

   “Nó là cái ǵ vậy?” tôi nói.

   “Nó hơn là cái dùng để làm ǵ, là điều bây giờ tôi có thể nói,” thằng thứ nhất nói.

   “Nó dùng làm ǵ?” tôi nói.

   “Cái này có thể đúng cho anh hơn,” nó nói và đưa cho tôi cái nhăn MiiVOX-MIN.

   “Tao không ở trong nước đă khá lâu rồi,” tôi nói.

   “Tụi tôi cũng vậy,” thằng thứ nh́ nói.

   “Chúng tôi vừa xuất ngũ,” thằng thứ nhất nói.

   Rồi bọn tôi thay nhau nói chúng tôi đă ở nơi nào.

   Hóa ra tôi và thằng thứ nhất đúng ra đă cùng ở một nơi.

   “Này, như vậy cậu đă ở Al-Raz?” tôi nói.

   “Tôi hoàn toàn ở Al-Raz,” tên thứ nhất nói.

   “Tôi thực chẳng bao giờ sa lầy vào cái đống cứ…đó. Tôi thừa nhận như thế,” thằng thứ nh́ nói. “Mặc dù một lần tôi đă cán lên một con chó khi lái một cái xe cần cẩu.”

   Tôi hỏi thằng thứ nhất xem nó có c̣n nhớ con dê nhỏ, bức tường lỗ chỗ, thằng bé chập chững biết đi khóc lóc, cái cổng ṿng xậm màu, những con bồ câu đột nhiên nổ tung từ dưới cái mái ch́a xám loang lổ không.

    “Tôi không ở gần nơi đó,” nó nói. “Tôi ở gần bên con sông hơn và cái tầu lật úp và cái gia đ́nh nhỏ bé mọi người đẫm máu cứ hiện ra ở khắp nơi bạn nh́n vào đúng thế không?”

   Tôi biết chính xác nơi nó đă có mặt. Thật không thể tưởng tượng nổi có biết bao nhiêu lần, trước và sau vụ những con bồ câu nổ tung, tôi đă thấy bóng dáng, trên đường chân trời, phía dưới con sông, của những khuôn mặt đẫm máu đang van xin hay đang qú gối hay đang chạy trốn.

   “Dầu vậy cuối cùng con chó đó đă có cái kết thúc được lắm,” thằng thứ nh́ nói. “Nó sống và có vậy thôi. Vào thời gian tôi rời nơi đó, nó như muốn trèo lên ngồi bên tôi trong cái xe cẩu.”

   Một gia đ́nh chín người Mỹ Da đỏ đi vào, và tên thứ nh́ đi về phía họ với cốc cà phê expresso và cookies.

   “Al-Raz, chà chà,” tôi nói, theo cách phát hiện.

   “Tôi hả?” tên thứ nhất nói. “Al-Raz là ngày tệ hại nhất của toàn thể vụ này.”

   “Đúng, với tôi nữa, chính xác,” tôi nói.

   “Tôi ngu xuẩn hủy hoại thời vàng son ở Al-Raz,” nó nói.

   Đột nhiên tôi thấy ḿnh không thể thở được.

   “Nhỏ Melvin hả?” nó nói. “Lănh ngay một mớ mảnh đạn ngay bụng dưới.” Cũng v́ tôi. V́ tôi đă chờ quá lâu để đến lượt được tiếp. Đang có cái như thể một cuộc hội họp phụ nữ diễn ra ngay gần đây phải không? Khoảng gần mười lăm cô nàng trong cái góc tiệm này. Và những đứa con nít đi với họ nữa. Nên tôi chờ. Quá tệ cho Melvin. Cho cái bụng dưới của Melvin.

   Giờ th́ hắn đang chờ tôi nói về việc ngu xuẩn tôi có thể đă làm.

   Tôi đặt cái nhăn MiiVOX-MIN xuống, nhặt lên, đặt nó xuống.

   “Dù ǵ Melvin cũng okay,” nó nói, và vỗ vỗ hai ngón tay trên chính bụng dưới của nó. “Nó ở nhà, anh biết không, theo học cao học. H́nh như nó khá lắm.”

   “Vui khi nghe vậy,” tôi nói. “Rất có thể đôi khi nó trèo lên ngồi bên cậu trong cái xe cần cẩu.”

   “Xin lỗi,” hắn nói.

   Tôi nh́n cái đồng hồ trên tường. Cái đồng hồ dường như không có kim chỉ nào cả. Đó chỉ là một mẫu h́nh màu vàng và trắng chuyển động.

   “Cậu biết mấy giờ rồi không?” tôi nói.

   Tên này nh́n lên cái đồng hồ.

   “Sáu,” hắn nói.       

 

14.

Khi ra ngoài phố tôi t́m một cái điện thoại trả tiền và gọi Renee.

   “Anh xin lỗi,” tôi nói. “Xin lỗi về cái b́nh ấy.”

   “Ừ, mà,” nó nói trong cái giọng không-sang trọng. “Thế anh có sẽ mua cho em một cái mới không?”

   Tôi có thể nghe thấy nó đang thử làm ḥa.

   “Không,” tôi nói. “Anh sẽ không làm vậy.”

   “Mikey, anh đang ở đâu? nó nói.

   “Chẳng ở đâu cả,” tôi nói.

   “Anh sẽ đi đâu bây giờ?” nó nói.

   “Về nhà,” tôi nói và gác máy.

 

15.

Đi lên đường Gleason, tôi có cái cảm tưởng đó. Tay và chân tôi không biết một cách chính xác chúng muốn ǵ, nhưng chúng đang có xu hướng đi về phía trước: xông qua bất kỳ cái ǵ/bất cứ người nào cản trở ḿnh, đi vào trong, bắt đầu phá hoại các thứ đồ cục cứ…bằng cách quăng chúng quanh đó, la lớn bất kỳ cái ǵ trong đầu bạn, để xem rồi cái ǵ xảy ra.

   Tôi như thể ở trên một thứ xấu hổ trượt tuốt. Bạn biết tôi định nói ǵ không? Có một lần, thời c̣n đi học, một tay thuê tôi dọn sạch váng bùn khỏi cái ao của hắn. Bạn đâm thủng váng với một cái bừa cào, rồi móc quẳng nó lên. Có một lúc, đầu cái cào của tôi bay vào trong đống váng bùn. Khi tôi đến để lấy lại cái đầu cào, th́ có đến hàng triệu con nhái, đă chết và c̣n sống, ở đủ độ tuổi khi chúng đă có những cái bụng chương ph́nh như những bà nhỏ có bầu. Con đă chết và con đang ngắc ngoải  có chung điểm này: những cái bụng mỏng tanh màu trắng của chúng đă bị xé toang bởi cái cào bỗng nhiên rơi ập trên chúng từ trên cao. Sự khác biệt là: con ngắc ngoải là những con ngọ ngoạy điên cuồng sợ hăi.

   Tôi đă cố cứu sống vài con, nhưng chúng mỏng manh quá nên tất cả cái ǵ tôi làm bằng cách nhấc chúng lên lại là sự hành hạ chúng tệ hại hơn.

   Có thể một người nào đó hẳn sẽ nói với kẻ mướn tôi rằng, “Ố ồ, tôi phải ngừng lại ngay, tôi cảm thấy xấu xa cho việc giết chết bao nhiêu là nhái.” Nhưng tôi đă không thể. Nên tôi tiếp tục cào và quăng bừa cào lên.

   Với mỗi cú quăng cào, tôi nghĩ, tôi đang làm thêm nhiều cái bụng chảy đẫm máu.

   Sự kiện tôi tiếp tục cào-quăng đă bắt đầu làm tôi tức giận những con nhái.

   Tôi như thể hoặc: (A) Tôi là một thằng khủng khiếp đang hiểu rơ ḿnh đang làm đi làm lại cái việc thối tha này, hay (B) việc này không đến nỗi thối tha lắm, thực vậy, cũng chỉ là b́nh thường thôi, và cái cách xác định v́ nó là b́nh thường nên cứ măi măi tiếp tục làm.

   Nhiều năm sau đó, ở Al-Raz, đó đă là một cảm nghĩ quen thuộc.

   Đây là căn nhà.

   Đây là căn nhà nơi họ nấu nướng, cười vui, và làm t́nh. Đây là căn nhà mà, trong tương lai, khi tên tôi được nhắc tới, sẽ làm cho tất cả mọi người im lặng, và Joy hẳn sẽ nói chẳng hạn như, “Dù Evan không, không phải là cha thực của các con, mẹ và Bố Evan cảm thấy các con không cần gần gũi Bố Mike nhiều làm ǵ, bởi cái mẹ và Bố Evan thực sự quan tâm là hai đứa con lớn lên mạnh và khỏe, và đôi khi các mẹ và các bố cần tạo một bầu không khí đặc biệt trong đó việc ấy có thể xảy ra.”

   Tôi thấy ba cái xe hơi trong lối đi vào nhà chứa xe. Cả ba xe có nghĩa: tất cả mọi người ở nhà. Tôi có muốn tất cả mọi người ở nhà không? Có. Tôi muốn tất cả mọi người, kể cả những em bé, để thấy và tham dự và buồn bă về cái đă xảy đến cho tôi.

   Nhưng thay v́ chỉ có ba cái xe trong lối vào nhà xe lại có tới năm cái.

   Evan đứng ở cổng, như lẽ ra. Cũng đứng ở cổng c̣n có: Joy cộng thêm hai người tản bộ. Cộng thêm Má.

   Thêm Harris.

   Thêm Ryan.

   Renee rảo bước thật vụng về đi lên lối vào nhà xe, nối đuôi bởi mẹ Ryan, đang ấn một cái khăn lau mặt trên trán bà, vả cha Ryan, đi sau chót v́ một chân bị khập khễnh trước đây tôi đă không để ư.

   Các ngươi hả? Tôi nghĩ. Bọn rỡn mặt hả?  Tất cả bọn khốn Thượng đế gửi tới để ngăn cản tao phải không? Đấy là một cuộc bạo loạn. Trông cười nôn lên được. Các ngươi sẽ ngăn ta bằng cái ǵ? Bằng ṿng vây của các ngươi? Những cái quần jeans nhăn hiệu Target? Những năm các ngươi sống nhờ sự màu mỡ của đất nước? Sự tin tưởng của các ngươi rằng bất cứ cái ǵ và mọi thứ có thể được sửa chữa bằng nói, nói, ăng ẳng bất tận, nói có hy vọng?

   Những đường ṿng quanh của thảm họa sẽ tới mở rộng bao gồm những cái chết của mọi người có mặt.

   Mặt tôi nóng bừng lên và tôi nghĩ, Tới đi, tới, tới.

   Má cố gắng và thất bại không thể nhổm người lên từ cái ghế đu đặt ở cổng. Ryan giúp bà đứng lên bằng cách đỡ cùi chỏ bà một cách thật lịch sự.

   Thế rồi bất chợt một cái ǵ đó dịu lại trong tôi, có thể v́ khi nh́n thấy Má yếu quá, và tôi cúi đầu và lội thật ngoan ngoăn lẫn vào trong đám đông những-người-chẳng-hay-biết-ǵ ấy, trong đầu nghĩ: Được thôi, được thôi, các ngươi gửi tôi đi, nay đem tôi trở lại. Hăy t́m ra cách nào đó để đem tôi về, bọn khốn, hay các ngươi chỉ là một lũ chết dẫm đáng thương hại nhất mà thế giới chẳng bao giờ biết.

 

*Trong truyện George Saunders dùng khá nhiều thành ngữ và từ ngữ “slang” thông dụng đối với người Mỹ nhưng có thể “lạ tai” đối với người Việt. Người dịch cố gắng phần nào giữ lại cách nói này và khi thấy quá “tục” hoặc bỏ bớt hoặc cố t́m cách chuyển sang cách nói tiếng Việt. (ĐTĐ)

2016

 

Đào Trung Đạo

 

http://www.gio-o.com/DaoTrungDao.html

 

© gio-o.com 2016