photo: NAT @gio-o.com
Nguyễn Thị Hải
thiên táng
Cách chiếc giường ba kilomet
Bên lề đường
Một bình minh ủ dột
Giấc mộng của tôi
Bị bầy sẻ hàng trăm con xâu xé
Bọn chúng đang tiến hành cuộc thiên táng
Giấc mộng huy hoàng còn ấm sực con tim tôi
u tối
Vào thời
khắc nào đó
Mệt mỏi, u tối
Tôi ngỡ hóa thành con gà
Lù rù ốm yếu trong vườn
Đau khổ không kể xiết
Hoảng hốt không kể xiết
Dẫu chỉ trong khoảnh khắc
mà thôi
nhà sư
Leo từng bậc cấp lên núi
Trên đỉnh núi có ngôi am nhỏ
Trong am có vị sư già
Cười tự nhiên khoe răng rụng
Tự hỏi
Mình gặp được Người hay Phật?
kiến kim
Tôi nuôi một lũ kiến kim
Trong gian phòng trọ thời sinh viên
Tới bữa
Tôi thả xuống những hạt
cơm
Cả bọn công kênh về tổ
Những hạt cơm trắng muốt
Từ từ mất hút dưới gầm
giường tối thui
Đêm đêm
Tôi mơ nằm trên những hạt
cơm tỏa sáng lấp lánh
Soi tỏ cuộc đời lầm lụi
của lũ kiến kim
Có lẽ tôi vừa ăn cơm vừa
đọc Hồng Lâu Mộng
Nên trong mơ hạt cơm nghèo biến
thành đèn lồng phủ đệ vàng son
Lũ kiến kim biến thành nhân quần
bé mọn
Chạy lăng xăng trong một
khoanh vườn
bà nội
Luôn sợ hãi bóng đêm và cái chết
Sợ linh hồn người chết
rủ đi theo
Bà gài ở chân giường con dao sắc
Hễ bất an là chém chửi ào ào
Giữa đêm sâu hay dậy hút thuốc
lào
Rít điếu kêu rồi phả
hơi sặc sụa
Lầm bầm bảo tao hãy còn đây
nhá
Tao thức ngồi canh sự sống
của tao
Tóc cạo sát đầu, tay nhức
chân đau
Răng rụng hết, da chùng thịt
rút
Ôi bà tôi sao hãi hùng cái chết
Trong lúc ông tôi đã mất lâu rồi
Uổng thịt xôi khấn nguyện
trước phật trời
Uổng áo chùng thâm, uổng vòng tràng hạt
Uổng kệ kinh tụng vô thường
bát ngát
Dao sắc đêm đêm vẫn giơ
chém quỷ vô thường
Bà một mình cô độc dị
thường
Trận chiến hư vô không đồng
minh trợ giúp
Con cháu gần bên vờ như không biết
Cười cợt sau lưng rằng
già lẫn mặc kệ bà
Chỉ có ông tôi hôm nào trong điềm
mộng
Nhắn nhủ bà ông đứng ở
bên sông
Ngày nào bà đến chuyến sang
Đò xa bến lạ có ông đợi
bà
Nguyễn Thị Hải
Sài Gòn 2016
http://www.gio-o.com/NguyenThiHaiHoaNguc
© gio-o.com 2016