Hoàng
Xuân Sơn/Khánh Ly - Houston 2008
HOÀNG XUÂN SƠN
C Ũ N G C Ầ N C Ó N H A U
phóng bút
Nhân Ảnh xuất bản Tháng Mười 2013
Mặt Hồ Dợn Sóng
(trích đoạn)
Một buổi
chưa tới giờ cao điểm của Quán Văn. Tôi
rủ Nhuệ Giang tản bộ xuống đường
Thủ Khoa Huân ăn tối (chúng tôi vẫn thường
luân phiên chiêu đăi cô em bông hồng răng khễnh như
thế). Cơm nước xong, Nhuệ Giang về trước
lo mở hàng. Tôi tà tà về sau. Đi được hai phần
ba đường bỗng nghe ầm ầm trời long
đất lở. Việt Cộng pháo kích trời ạ! Thật
t́nh lúc ấy tôi không biết ǵ. Không nhớ rơ cái ǵ đă
xăy ra. Chỉ có cảm giác thân h́nh bị nhấc bỗng khỏi
mặt đất ném dội xuống mặt đường
phía sau. Trong chốc lát, tôi lồm cồm ḅ dậy ê ẩm
người. Và biết ḿnh c̣n sống. Chẳng biết Nhuệ
Giang có hề hấn ǵ không? Quay về quán thấy thiên hạ
nhốn nháo. Giang, Toại, Huỳnh, Tuấn . . . đang
lóng ngóng chờ . . . tôi. Hỏi: Có sao không? Đáp: Chắc
không sao. Chỉ bị té hơi nặng. Không thấy máu me
ǵ. Vào trong quán, định hồn nh́n lại mới biết
ḿnh bị thương. Mảnh đạn (nhỏ) của
trái pháo đi quá nhanh xớt một miếng thịt mông của
tôi. Máu chưa kịp chẩy. Chỉ thấy một lỗ
sâu hoắm ḷi trắng xương! Lúc ấy mới thấy
sợ và . . . ngất xỉu -từ ấy trong tôi bừng
. . .nỗi sợ-. Cứ mỗi lần nghe đạn pháo
kích là co rúm người lại!. Chúng bạn hối hả
gọi xe cứu thương. Xe đến cấp kỳ hụ
c̣i chở tôi vào Bệnh viện Đô Thành.
Nguyễn Huỳnh,
Hoàng Xuân Giang chạy bộ theo xe cứu thương, khóc
như ri. (chạy sao lại xe cứu thương!) Tội
nghiệp bạn-tôi-em-tôi nay đà khuất bóng. Mà tôi c̣n
đây thương quá giọt lệ tràn ướt mắt
môi nào. Ôi thương quá đoạn đời nào. Nhớ
tới không khỏi mủi ḷng. Tuấn Toại Lai. Giang
ơi!
Vào tới bệnh
viện, một tai nạn không chờ đợi khác xăy ra:
một viên chức cảnh sát thộp cổ tôi trên giường
bệnh nghi ngờ ḿnh làm chỉ điểm cho vụ pháo
kích! Oan ôi ông địa. Ḿnh thực thà khai báo. Rồi
cũng thôi. Bạn bè sau đó xúi tôi đi kiện. Nhưng
thôi. Kệ. Kiện ai bây giờ. Kiện củ khoai? Chẳng
qua người ta làm phận sự của ḿnh. Thời buổi
loạn ly. . .
Thời gian tôi nằm viện có đông đảo bạn bè viếng thăm. Hoa quả bánh trái ê hề và tấm ḷng bằng hữu làm ấm ḷng người . . .(ngay) mắc nạn. Bạn bè bên báo giới cũng loan tin vụ pháo kích. Mạ hay tin dữ cũng bươn bả từ Huế vào Sài g̣n thăm con. Tội nghiệp mạ. Mừng mừng tủi tủi. Thương ơi là thương!
Ngô Vương Toại vào thăm nói đùa: Trịnh
Công Sơn dọn nhà mới sạch sẽ tươm tất
quá, moi cũng muốn dọn nhà như toi. Phỉ phui cái miệng
ăn mắm ăn muối nói tầm bậy tầm bạ.
Lời đùa cợt bông lơn mà linh thiêng như thật!
Không lâu sau đó, Ngô Vương Toại nhà ta cũng phải
nhập viện trong một cơn bạo hành thập tử
nhất sinh.
Việt Cọng tổng tấn công Miền Nam, trận Mậu Thân 1968, photo: wikimedia.org
Vết thương không nặng lắm. Tôi được
về nhà sau mươi ngày điều trị. Lại tiếp
tục sinh hoạt với bạn bè. Đó là tất cả
sự tích Sơn Què (tên do Lệ Mai đặt).
Sau buổi tŕnh diễn thành công vang dội ở quán
Văn/ CPS, Trịnh Công Sơn/Khánh Ly tiếp tục ôm
đàn ca hát trong khuôn viên các trường Đại Học
Sàig̣n. Buổi văn nghệ nào cũng thu hút một lượng
khán thính giả sinh viên đáng kể. Ca khúc Trịnh Công
Sơn và đặc biệt Ca Khúc Da Vàng đồng vọng
khắp nơi. Từ học đường, quán xá, thậm
chí nơi quân trường thụ huấn quân sự nhọc
nhằn cũng vang vọng lời ca tiếng nhạc Trịnh
Công Sơn. Đấy là hiện tượng, cũng là biểu
tượng tuổi trẻ hôm nay trước cuộc chiến
tương tàn. Dù quy kết thế nào, Miền Nam Việt
Nam vẫn bảo đảm được một số
quyền tự do tối thiểu, trong đó thiên chức
làm người vẫn luôn được tôn trọng. Những
buổi sinh hoạt mang hơi hướm “phản chiến”
và “bất lợi” của Trịnh Công Sơn, của một
số sáng tác gia trẻ khác vẫn được chính quyền
làm ngơ. Và đó cũng là kẽ hở cho phía bên kia xâm nhập
tuyên truyền vào lănh thổ của Miền Nam Tự Do.
T́nh h́nh chiến sự ngày một căng thẳng. T́nh
trạng hợp lệ quân dịch của cá nhân Trịnh
Công Sơn cũng rất mong manh. Dù được các bạn
bè “ tai to mặt lớn ” che chở, TCS rất sợ phải
di chuyển qua các nút chặn an ninh trong thành phố. Mang một
thứ giấy chứng nhận hợp lệ tạm trong
người cũng có thể bị hốt bất cứ
lúc nào. Trừ trường hợp tản bộ loanh quanh
phố xá, mắt mũi cảnh giác ḍm trước ngó sau
(tà tà không sao cả); mỗi lần ai đèo Trịnh Công
Sơn một quăng đường dài đều phải mở
tầm mắt nh́n xa trông rộng. Để chi? Để
nh́n thấy lố nhố sắc phục cảnh sát/quân
đội th́ chàng xuống xe lỉnh sang hướng khác!
Chả nhẽ cứ tránh né hoài, đă tới lúc Trịnh
Công Sơn theo lời khuyên của gia đ́nh và bạn bè, nhịn
ăn, sụt kư, đi tŕnh diện nhập ngũ và
được cái giấy chứng nhận tạm hoăn dịch
v́ lư do sức khỏe.
Trịnh
Công Sơn /Trịnh Quang Hà, Saigon sau 1975
(Collection - Đinh Cường)
Phải nói là anh Trịnh Công Sơn quen biết “lớn”.
Bè bạn anh trong chính quyền đă hết ḷng che chở
cho anh. Bọn tôi cũng dựa hơi anh đôi lần tháp
tùng vào những cuộc vui lớn tổ chức bên trong phi
trường Tân Sơn Nhất. Một lần đi như
vậy đều có xe an ninh hụ c̣i dẫn đường.
Oai ghê chưa? Và hài hước nữa: an ninh lớn không sợ,
sợ an ninh nhỏ đứng đường. Một lần
tổ chức ở câu lạc bộ Huỳnh Hữu Bạc
có đông đủ anh chị em văn nghệ sĩ tham
gia. Ở đây bọn tôi cũng quen biết và kết thêm
một số bạn mới: Tướng Không Quân Phan Phụng
Tiên, Đại tá Chẩn . . ., nữ tài tử điện
ảnh Kiều Chinh, ca sĩ Không Quân Sĩ Phú, nhà thơ
không quân Kiêm Thêm, kư giả Lê Thiệp, Phan Thanh Tâm v.v. Lần
khác do Tướng Nguyễn Cao Kỳ mời vào câu lạc
bộ Mây Bốn Phương. Kỳ này thu hẹp
hơn. Có nhạc sĩ Phạm Đ́nh Chương, bạn
thân và đồng hương Sơn Tây với tướng
Kỳ và một số ca nhạc sĩ khác. Phe ta có độ
mươi người tham gia, có thêm Khánh Ly, nhà thơ/dịch
giả Chơn Hạnh Trần Xuân Kiêm, nhạc sĩ Miên
Đức Thắng . . . Chủ khách thay nhau ngất ngưỡng
lên bục gỗ ca ngâm vui vẻ và nhập tiệc với
thực đơn ê hề của ngon vật lạ. Lúc
Tướng Không Quân Lưu Kim Cương, một bạn
khá thân của Trịnh Công Sơn tử trận, anh có viết
ca khúc Cho Một Người Nằm Xuống nghe nức
nở cảm động qua tiếng hát chiêu hồn của
Khánh Ly.
Bên trong ngó ngon lành vậy mà bên ngoài Trịnh Công Sơn
vẫn phải tiếp tục né tránh. Để bớt
chường mặt, đă tới lúc tôi phải làm cái màn
Lê Lai tân thời liều ḿnh cứu . . . Trịnh Công
Sơn. Nhờ vào tác người nhỏ nhắn hao hao giống
Trịnh Công Sơn, qua một vài ngón đàn thụ huấn
cấp tốc, tôi xâm ḿnh ôm lục huyền cầm đệm
cho Khánh Ly hát: từ sân trường Kiến Trúc, Đại
Học Khoa Học qua một vài nơi khác sau đó. Dù là
lính mới ṭ te, màn tŕnh diễn bất đắc dĩ chắc
cũng không đến nỗi quá tệ v́ không thấy ai .
. . ném cà chua, trứng thối!
Phát hành trong tháng 10-2013 : C Ũ N G C Ầ N C Ó N H A U
phóng bút của Hoàng Xuân Sơn – Nhân Ảnh xuất bản
viết về thời kỳ sinh hoạt thanh niên sinh viên
từ CPS, Du Ca, Quán Văn (Trịnh Công Sơn/Khánh Ly . . .) tại Sài G̣n (1965/1975)
Sách dày 380 trang, gồm nhiều h́nh ảnh xưa; hiếm
Giá bao gồm cước phí :
Gia
Nă Đại và Hoa Kỳ : 25 Mỹ kim
Ngoài Bắc
Mỹ :
*Mỹ châu, Âu châu : - 35 Mỹ kim
*Á châu, Úc châu : - 40 Mỹ kim
Liên lạc: son_hoang42@yahoo.com
Điện thoại: (450) 689-8291
Chi phiếu & lệnh phiếu xin đề Hoang Xuan Son, gởi về địa chỉ:
813 Etienne-Lavoie
Laval, Quebec H7X-4H8 CANADA
MỤC LỤC
Cảm Tạ
Vào Tập
CHƯƠNG MỘT - Huế, Trói Chân Những Cơn Mưa Buồn
CHƯƠNG HAI - Độ Nắng Trong Mắt Người
CHƯƠNG BA - Từ Ngưỡng Cửa Học Đường Bước Vào CPS/Tà Áo Văn Khoa
CHƯƠNG BỐN - Từ Màu Sương Trên Dốc Đồi Đến Sông Nước Miền Hậu Giang
CHƯƠNG NĂM - Nhân Quần C̣n Ai Nữa Quanh Đây ...
CHƯƠNG SÁU - Những Cư Dân Đặc Biệt
CHƯƠNG BẢY - Từ Nhóm Sinh Viên Văn Hóa Đến Công Trường Thanh Niên
Vùng Giới Tuyến
CHƯƠNG TÁM - Nữ Hoàng Chân Đất
CHƯƠNG CHÍN - Những Kinh Nghiệm Hăi Hùng
CHƯƠNG MƯỜI - Mậu Thân Trong Ḷng Cuộc Chiến
CHƯƠNG MƯỜI MỘT - Đi Giữa Lằn Ranh
CHƯƠNG MƯỜI HAI - Nghe Buồn Ghé Môi Sầu
CHƯƠNG CUỐI - Tạm Thay Lời Kết: Vạn Nẻo Mây Tần
PHẦN VIẾT THÊM
Có Một Ḍng Sông Đă Qua Đời
Bài Ca Những Tế Bào
Ngựa Hồng Đă Mỏi Vó
Chương Sơn
Chân Dung Trịnh Công Sơn
Như Chuyện Thần Tiên
Người Lành
Mùa Lâm Ly
Cuộc Về
Đường Ta Măi Đi
San Diego Nh́n Lại & (Vẫn) Nghiêu Đề
Cái Huông Của Thời Quán Văn
Trịnh Công Sơn Và Những Ngày Văn Khoa
May Đă Có Một Thời Như Vậy Đó
Hoàng Xuân Sơn: Nơi Tôi Sinh Sống Th́ Hát Nhạc Trịnh Cũng Nên Dè Dặt
Quà Thơm Hạnh Ngộ
Lật Trang Ảnh Cũ
http://www.gio-o.com/HoangXuanSon.html
© gio-o.com 2013