NGUYỄN QUANG HIỆN 

 

ngày xưa

có một thành phố

 

Ngày xưa có một lần tôi đi vào một thành phố các hoạt động bỗng ngừng lại chết ngắc như trong một tấm h́nh, không một tiếng động không một cử động nhỏ ngay cả tiếng bước tôi đi và hơi thở tôi rất khẽ.

Tôi không thể nào không cất tiếng hỏi thế giới ấy làm bằng ǵ bằng nỗi buồn chảy thành giọt trắng hay cuộc chạy việt dă qua ngày tháng vui chơi, cuộc vui chơi c̣n sầu muộn vô ích như một tiếng động ngắn.

Tôi hỏi sự mệt nhọc là điều kiện măn nguyện hay hạnh phúc mỏng manh là vật chính yếu đă làm nên hiện tại.

Khi tôi hỏi thành phố không một tiếng vọng lại chỉ thấy cuộc sống nở ra rồi héo úa rồi nở ra, như buổi sáng rồi buổi chiều bóng tối và ánh đèn vàng rền rĩ những dây xích sắt.

Ngày xưa có một người sống nhẫn nại và im lặng với t́nh cảm như con sông êm, tôi không biết sự măn nguyện ấy đă xảy ra như thế nào, họ đă qua những ngày quư báu những đồ quư báu biến đâu mất và họ phải t́m lại trên đường phố trên mặt bàn trên giường nằm trong đêm tối trong quán nước.

Như thế ngày tháng của họ đă vùi sâu tôi không biết họ đă hưởng hạnh phúc như thế nào bằng cách nào.

Ngày xưa có một lần tôi đi hỏi một người già sống ngàn năm trong thạch động về ư nghĩa của đời sống một người. Tôi gạn hỏi và được trả lời rằng hăy về hỏi người yêu, làm sao tôi t́m được một người có mảnh t́nh chung muôn đời để tôi ngồi ca hát những đêm thanh b́nh bay buổi hội hè.

Ngày xưa có một lần nàng tiên hiền từ nói với tôi một câu chuyện lạ và bảo hăy suy nghĩ về nước mắt của kẻ quyền uy vô hạn đi gơ các cửa lớn đ̣i phần ăn các cánh cửa đều khép kín.

Ngày xưa có một lần tôi khuyên các em nhỏ đi bước chân đều đặn, tiếng vọng từ bên kia cuộc sống có ǵ quyến rũ.

Ôi thành phố ấy là thành phố bây giờ tôi đang sống một thế kỷ hai thế kỷ sau, những người sau này chẳng bao giờ thừa th́ giờ hỏi tôi là ai và chiếm hữu được ǵ trong thời gian vô địch. Ôi thời gian vô địch dù cấu xé tự sát vui chơi quên lăng thời gian vẫn vô địch, hỡi thời gian vô địch hỡi người t́nh muôn đời của tôi ơi có phải trí tuệ như lưỡi dao mỏng trước trái núi.

Có tiếng ai kêu như tiếng nói rất êm cho tôi được nh́n một lần khuôn mặt tôi thương yêu vô cùng.

 

Tập san VĂN số 86 ngày 15 tháng 7 năm 1967

 

 

thành phố hồi sinh

 

Lúc anh vừa ra khỏi

các quán hàng hoa mời mọc

mùa hè hát ngao trẻ dại vô tội

vừng trán đồng bằng hơi thở trang nghiêm

tiếng reo ḥ mọi người giải tán trở về nhà

thôi đă đủ những lời ca ngợi sự phi thường

(những người ấy đă chết

như những ô gạch vuông lề phố)

bây giờ thành phố dần dần hồi sinh

Những tiếng than đóng kín vào ngơ cụt

và mặt trăng gọi tên người t́nh.

 

Khi anh vừa ra khỏi

những đống lá khô họp chợ

có nhiều người đi yên ḷng hạnh phúc qua rồi

chúng ta làm lễ hoàn thành công tŕnh mới dựng

cùng ôm nhau nước mắt tràn đầy

các đoàn người từ xa kéo đến

lần lượt kéo lên đài hợp xướng

hăy để một phút yên lặng

như tử thần ra chào mọi người rồi biến đi

hăy im lặng và nói: tôi bằng ḷng lắm

rồi kể cho nhau nghe câu chuyện t́nh tuổi trẻ

con đường rộng thênh thang đầy gió

tôi đă qua đây một lần.

 

II

 

Lúc ấy anh ra khỏi

tất cả mọi người đă từng đam mê

như những pho tượng lặng nh́n công viên

kể chuyện lúc phố phường tàn phá

chúng ta kéo nhau đến xem mặt của tên phản bội

rồi trở về nghe sự thật của những vị anh hùng

một ngày buổi trưa đứng sững

cùng hát vang tự ca ngợi ḿnh

mùa đông lạnh lẽo có tiếng gọi th́ thầm

một bước tiến lên tháng ngày dài ân ái

những thân cây sắp hàng đèn dài t́nh sử

lớp sóng xô cao buổi chiều quyến rũ

chào kỷ niệm? những nhánh hoa mầu hồng

những lời đón nhau vào cửa t́nh cảm

hăy rót thêm rượu cho nhạc t́nh say

nh́n phía sau bi kịch bỗng b́nh minh nổi gió

cô gái ấy bắt đầu hiểu về t́nh yêu

như nàng đă cầu xin đêm nào

 

Lúc ấy anh ra khỏi

chao ôi! ánh sáng tự do

rồi những khuôn mặt hận thù

kêu gào chiến tranh trả t́nh nhân đạo

xưởng máy mọc lên dọc đường về thành phố

các công nhân và giáo sư đều nói về đời ḿnh

(h́nh phạt cũng bổ xung dù có tội)

dân chúng hoan nghênh hội nghị thành công

tin vào cánh tay mang về no ấm

chặn hết các ngơ vào xưng tội

tội nhân về khám đường ca tự do đă đến

các nẻo đường chật những gươm đao

người mẹ khóc con về b́nh yên

bước lầm lũi vào ban đêm ngủ kín

có những buổi trưa say nắng đường dài

nhịp trống hội hè bảy ngọn đồi trùng điệp

các cửa ngơ heo may lá cây rủ bóng

hăy bước đi, bên kia là nước ngọt

đường trở về chúng ta mang yên vui trên vai áo

bây giờ là tháng Tám, bạn tôi ơi !

những tiếng động cơ đầy giấc ngủ ngon

chúng ta nguyện ra đi để gặp lại

kéo nhau vào rừng lấy gỗ làm lại nhà

ai dám dành quyền phán đoán tương lai.

 

Khi anh vừa ra khỏi

ôi là hạnh phúc tự do

mọi người cất tiếng rất xa lạ hoan hô

hoan hô công tŕnh mới hoàn thành !

hoan hô tương lai !

những lời hát b́nh minh trong mạch máu

giấc mơ t́nh dài lũ hoa chất đống

người người nh́n nhau muốn nói

rồi ôm nhau khóc thiết tha

hoan hô ánh sáng ban ngày

chúng tôi đă nh́n thấy mặt nhau qua đêm dài tăm tối

cô trinh nữ nước mắt chạy quanh

trao tay cho người t́nh nắm

bây giờ là tháng Tám bạn tôi ơi !

khi anh vừa ra khỏi

cả thành phố hồi sinh.

 

(8-1962)

 

 

sự lăng quên mầu xanh

 

MỞ ĐẦU

          Một chút mầu vàng non những cây hóa lúc này

          Một chút cát đọng và viên sỏi nhỏ trong ly nước

          Một chút đớn  đau cuối vũng lầy

          Chiếc xe sơn hai mầu đă trở lại

          Và một chút nắng trong suốt qua tim.

 

 

CHO NHAU

          Cho nhau những phút giây tiếc nối

          Cho nhau con đường về các người vô tư

          Cho nhau nỗi chết trong quầng mắt

          Cho nhau niềm vui ngây thơ có thật

 

          Cho nhau bàn tay gầy xanh

          Kẽ nứt của thời cưa dộng đất

          Với vườn mát cây xanh rêu

          Cho nhau vết thời gian lúc này

          Các lối bánh xe ngă ngục

          Cho nhau tuổi vùng non cao

          Và miền biển xanh gió lộng



MỘT LỜI NÓI VỀ T̀NH YÊU

          Qua chuyến xe chạy dài

          Các dàn hoa đều im nguyên

          Nhạc khúc trữ t́nh đẹp măi

          Này những cánh hoa rơi xuống

          Mặt cỏ mang đầy vết đi qua

          Cho anh được nói một lời

          Một lời rất nhỏ về t́nh yêu

          Một lời nói về t́nh yêu

          Hôm qua hôm nay mặt đất sống đều cuộc tuần hoàn

          Các chân trời thấp xuống thấp xuống măi

          Một lời nói về t́nh yêu

          Kết thành ngôn ngữ mới.

 

 

KẾT TỪ

          Cho nhau thành phố ánh đèn đem bật sáng

          Buổi tối về hơi thở khoan thai

          Các cột đèn công viên t́nh tự

          Cho nhau sự lăng quên xanh mướt

          Chúng ta giă từ nhé giă từ.

 

Nguyễn Quang Hiện

 

 

       Nguyễn Quang Hiện sinh năm 1938  tại  Hải Dương. Di cư vào Sài G̣n năm 1955 học Trung học Chu văn An.  Học đại học Luật Khoa. Phụ tá Tổng Giám Đốc Nha Ngân Sách Ngoại Vin.  Du học về kinh tế  tại The Hague  Hoà lan.

Năm 1975 bị tù cải tạo 3 năm tại Trảng lớn, Tây ninh.  Vượt biên tới Songkha Thái Lan.  Sang Mỹ năm 1979.  Định cư taị Maryland  học vi tính và làm việc trong ngành đó cho tới khi về hưu năm 2007.

Trước năm 1975 đă có sáng tác văn thơ đăng trên các tạp chí  VĂN, VẤN ĐỀ …

 Gió O nhận được một tuyển tập sáng tác của nhà văn Nguyễn Quang Hiện do tác giả và nhà thơ Nguyễn Thanh Châu gửi đến. Được biết hiện có thân hữu đang thu xếp cho in tuyển tập này tại hải ngoại. gio-o.com sẽ giới thiệu một số sáng tác xuất sắc gồm: văn, thơ, tản mạn, của nhà văn Nguyễn Quang Hiện đă xuất hiện trước 1975  trên các tạp chí văn chương uy tín ấy, trong nhiều kỳ. (11.2014)

 

http://www.gio-o.com/Chung/NguyenQuangHien1Tho.htm

 

http://www.gio-o.com/Chung/NguyenQuangHien2Tho.htm

 

 

            © gio-o.com 2014