vẫy gọi

 

Giữa một rừng cánh tay giơ lên
giữa một rừng tên tuổi
giữa một rừng tiếng nói

Tôi đi giữa vô vàn sự vẫy gọi
mà gương mặt nào, cánh tay nào, âm điệu nào cũng lạ lẫm xa xôi

Vạt nắng nằm im
và ḍng sông th́ đang trôi
cánh chim mỏi thả ḿnh chao liệng

Giữa một rừng thanh tiếng

Sự lặng im
tựa viên ngọc ẩn dưới đống suy tàn

Tôi đi giữa thành phố bỏ hoang
từng cụm khói tỏa ra từ nóc các ngôi nhà
mà bên trong đó là những gia đ́nh
quẩn quanh với cuộc sống của ḿnh
họ chẳng biết rằng buổi tà dương đă tới

Họ chẳng hề biết rằng

Vạt ráng chiều đang rời xa tầm với
đêm đang ôm lấy bầu trời
một chút t́nh yêu c̣n sót lại
buông tay rơi
tựa một chiếc lá vàng

Giữa một rừng sắc màu
giữa một rừng h́nh dáng
giữa một rừng thù và bạn

Tôi đi giữa vô vàn sự giới hạn
mà lằn ranh nào cũng nông cạn, vô luân

Đôi mắt của một con thú săn mồi chưa bị thuần
sự tuần hoàn của nắng-mưa
những điều nằm bên ngoài mọi bản tin dự báo

Khi cơn băo cuối cùng tan đi
là lúc lưỡi dao đầu tiên vấy máu

Chào loài người
chào những cuộc chiến tranh
chào kẻ mạnh
phải giả vờ, biến ḿnh thành nạn nhân...



Vầng Mặt Trời trôi qua

và con tim đă lạc sang xứ khác



Trên nền trời

giữa vài vệt mây lững lờ tản mác

một chút ráng chiều

u uẩn những hoang liêu...

 

 

 

âm thanh

 

Điều sẽ đến

khi tất cả bỏ đi

tôi chờ đợi bóng tối ập tới sau hàng mi đă khép

và ánh sáng le lói

bên kia khe cửa hẹp



Cơn mưa ào qua trên căn gác xép

điều ǵ sẽ đến

con mèo liếm láp bộ lông ướt nhẹp

đôi mắt pha lê

ơ hờ soi chiếu những giấc mơ bị vứt vào góc tường lăng quên và vụn vỡ



Điều ǵ sẽ đến

Cô gái che dù đứng chờ bóng h́nh năm nào

tiếng rao năo nề

lăo già nhấm nháp ly trà một ḿnh

bàn cờ không người chơi

bản nhạc không lời thấm nước mưa nhăo nhoẹt

Vài mảnh đời con con

đang thoát ra hay mắc kẹt



Điều sẽ đến

tia sét lóe lên nằm bên kia bến bờ của thực tại

tiếng sấm rền vang

chẳng bao giờ quay trở lại



Điều sẽ đến hôm nay

đến một ngày cũng thành thừa thải



Tôi không nghe tiếng giọt mưa đang bay

chỉ có âm thanh những hạt nước

đánh mất h́nh hài...

 

 

 

tôi và người



Tôi gửi

một bức thư cho lịch sử

một bức thư cho tương lai

nhưng không có ngôn từ nào để nói về những tháng ngày hiện tại



Người gửi

rất nhiều bức thư cho cơi bây giờ

rất nhiều bức thư cho nơi măi măi

cho tất cả mọi vị thần linh đă chiến thắng hoặc là bị đánh bại

nhưng chẳng có cách nào quay lại khoảng khắc đă trôi qua



Và tất cả là thế

chúng ta kể một câu chuyện không có bắt đầu

cố đo cái không có chiều sâu

ngồi thật lâu

nhắm mắt lại và tưởng ḿnh đang nh́n vào nơi trống rỗng



Một ngày tôi nghe người nói về triết lư sống

chẳng có triết lư nào

về cái chết hay sao?



Triết lư về những điều hư hao

triết lư về những đợt sóng sớm muộn ǵ cũng đập vào đâu đó rồi vỡ nát

triết lư về bông hoa đang non tươi

chẳng thể giữ nỗi hương thơm bát ngát



Con người là sa mạc

Ngàn năm sau, gió thổi qua, họ lại vùi Phật dưới cát

Vứt Niết Bàn trên con đường đầy những dấu chân qua



Tôi viết

những ngôn từ để ca ngợi chiếu tà

những ngôn từ để ca ngợi các sớm mai rực rỡ

Nhưng không có ngôn từ đủ để ca ngợi một hơi thở

dù là đầu tiên

hăy miên viễn sau cùng



Người viết

về thân phận đang cố vẫy vùng

về những người thả trôi theo số mệnh

nhưng chẳng có cách nào viết về cái bóng đă bị lăng quên

những xác thân mục rữa âm thầm chẳng một ai biết đến



Sao gọi được cái không tên

trong sự tĩnh lặng giữa những giây phút bơ vơ



Sao mở được cánh cửa qua bên kia

ở nơi chỉ có bức tường cách chia chúng ta với nhau

hai con người xa lạ



Người viết người đang nói thật

c̣n tôi chỉ nói điều giả trá



Nhưng lại chẳng có cách nào

để cân lượng một khắc đă trôi qua...



Đỗ Quang Vinh

 

http://www.gio-o.com/DoQuangVinhKeDuHanh.htm

 

 

 

© gio-o.com 2017