photo: NAT @gio-o.com
Đỗ Quang Vinh
không
Không có ai ở đây
nên đám mây
trên nền trời đứng một ḿnh cô độc
không có ai ở đây
con búp bê nằm khóc
ngọn đồi trọc nghiêng ḿnh
trút bỏ những cái cây chỉ c̣n trơ gốc
để ngày mai một lứa mới mọc lên
Không có ai ở đây
nhà sư già chẳng thèm cạo trọc
con trai nằm dưới biển
ngậm hạt cát thành viên ngọc
Jesus vứt thánh giá giữa đường
thở từng hơi khó nhọc
Không có ai ở đây
những ḍng này chẳng cần người đọc
chỉ phóng lên cao
vượt khỏi muôn dặm tường rào
Không có ai ở đây
nếu ta gửi một lời chào
trăm năm sau nó cũng quay trở lại
đi một ṿng
thong dong không sợ hăi
chốn cao xa
chẳng có ǵ cắt được đường bay
Không có ai ở đây
gió không thổi lá lay
lửa không đượm
làm cỏ khô bốc cháy
Cứ đi
không cần phải chạy
không có ai ở đây
ư niệm tự nó đă tồn tại,
chẳng cần giấy mực để tŕnh bày...
sợ
Những nụ hồng không gai
đơn giản là không thể tồn tại
khi anh nh́n em
phân nửa t́nh yêu được lấp đầy bằng nỗi sợ hăi
sợ một ngày không ai biết
những điều khắc nghiệt nhất xảy ra
Sợ một lúc
không nghe đắng khi uống trà
bia rượu không say
ta sống thật lâu mà không già, cứ trẻ măi
vị ngọt trên đôi môi
một ngày kia bỏ đi không trở lại
cuộc đời so le
sợ lề phải
ghép với lề trái chẳng song song
Và chân ḿnh
nằm giữa chân đám đông
những đôi dép tông cùng màu
những lối sống cùng chung bản sắc
vào những đêm, giấc ngủ đến tất cả lặng phắc
cùng một nhịp thở
ta đo lường nhau mà chẳng bắt được
một bước sóng nào
anh soi dấu chân
trên con đường không ai biết
chỉ để nhận ra
ḿnh là một viễn tượng xa xôi
Những lời nói không nằm ngoài đôi môi
những ṿng tay không nằm ngoài cái khát khao muốn siết chặt
anh ôm lấy ḿnh
nhưng rồi lại bắt được em
Nên măi măi sợ
hương thơm kèm gai nhọn
nếu anh miết em
từ thể xác đến linh hồn, từ gốc đến ngọn
th́ bàn tay cũng loang lỗ
vết máu son...
Đỗ Quang Vinh
Sài G̣n 2016
http://www.gio-o.com/DoQuangVinhHoanHao
©gio-o.com 2016