Trường Thu Đông
tuyên ngôn của thi sỹ
khi trái tim lên tiếng
niềm sợ hăi không c̣n
tôi không c̣n sợ hăi
tôi không cần giấu che
tôi chẳng thèm van lạy
đám tượng rỗng, hồn què
tôi sinh ra để làm thi sỹ
để suốt đời sống với thơ tôi
(ôi tiếng gọi loài người tŕu mến
ôi tiếng ca vạn vật tuyệt vời)
tôi sinh ra để làm thi sỹ
để thơ tôi đứng thẳng con người
(có trái tim vô cùng yêu quư
tôi nâng niu như những nụ cười)
khi trái tim lên tiếng
niềm sợ hăi không c̣n
đọc thơ tôi anh thấy
đâu đó lời ví von
nhưng đâu phải khó hiểu
như sự thật trá h́nh
thơ tôi viết (để người vào đọc
để bạn bè thơ thẩn dạo chơi
để người yêu đôi khi bắt gặp
chính ḿnh trong một đoạn thơ rời )
thơ của tên tự xưng thi sỹ
nếu có ngông ( cũng rất thật t́nh )
bởi ít nhất những điều hắn nghĩ
hắn nói ngay, chẳng núp chẳng ŕnh
bởi ít nhất những điều hắn nghĩ
hắn viết mà không thẹn với lương tâm
thơ tôi đứng một đời lẫm liệt
là con đường nối những trái tim
là nhát búa phá tan xiềng xích
buột linh hồn chặt với đêm đen
là trái núi nghiền tan oan nghiệt
bôi cuộc đời u tối hơn than
thơ tôi đó trái tim tươi trẻ
những nụ cười khinh mạn hôm nay
những bước chân đạp lên thần tượng
của lũ người cuồng tín dựng ngai
khi trái tim lên tiếng
niềm sợ hăi không c̣n
thơ tôi đó là tôi dễ hiểu
chọn thần linh là trái tim ḿnh
chọn nụ cười làm vững ḷng tin
và yêu thương một cách thật t́nh
anh có thể nói thơ tôi trùng lắp
( nhưng tim tôi cảm thấy chưa vừa )
khi thù hận đă xây cao ngất
mà thương yêu chỉ là đám sao thưa
tôi sẽ măi chôn trái tim chân thật
vào giữa ḷng gian dối, lọc lừa
tôi sẽ gọi từng tên thân mật
( không kèm theo tiếng thép chạn rợn người )
khi trái tim lên tiếng
niềm sợ hăi không c̣n
thơ của tên tự xưng thi sỹ
thấy quỷ, thần một lũ như nhau
(cùng một phường thật vô liêm sĩ !
thơ sẽ là nhát búa, bổ nhào
tôi cũng mang trái tim
như bao nhiêu người khác
tôi cũng có t́nh yêu
ở trong t́nh đồng loại
nhưng chắc chắn tôi thiếu :
- một tinh thần lụn bại
chấp nhận làm nô lệ
cho bất cứ một ai !
tôi muôn đời, vẫn thiếu
những vần thơ biết qú !
tháng 5- 1976
chiến khu của thi sỹ
nơi thi sỹ trú đóng
bọn bạo quyền hoảng kinh
xoá tan tành cuồng vọng
cùng súng đạn bất minh !
nơi thi sỹ trú đóng
chờ một giờ hành binh
cũng thật là thơ mộng
dù giữa chốn pháp đ́nh
nơi thi sỹ trú đóng
bạo lực : bầy đáng khinh
chúng mang tâm chó sói
kéo thơ đến pháp trường
thơ vẫn không thể chết
ở giữa ḷng đám đông
thơ vẫn không thể chết
ở giữa một tâm hồn
nơi thi sỹ trú đóng
độc tài đành chịu thua
dù không cần lũy rộng
chẳng cần đào hào sâu
chiến khu của thi sỹ
không thể vào được đâu !
khi kẻ thù thô bỉ
tham vọng cuồng trong đầu
chiến khu của thi sỹ
không vũ khí tối tân
chẳng hề xin “chi viện”
từ những ḷng dă man
chiến khu của thi sỹ
im ĺm và mênh mông
chứa đầy tràn ư tưởng
làm ấm lại cơi ḷng
bạo lực đành thúc thủ
giữa mênh mông im ĺm
thi sỹ buông tiếng nói
là vũ khí vỡ tim
mỗi Tiếng Nói thi sỹ
đánh ngă gục bạo quyền
chiến khu của thi sỹ
là một chốn nên thơ
thơ trong THƠ – thật thế
nơi chính đáng để đời
chiến khu của thi sỹ
nơi chống lại Bạo quyền
nơi chống lại Gian trá
hoá giải mọi gông xiềng
nơi phủ nhận Độc tôn
không chấp nhận Độc quyền
(nên trong chiến khu đó
không ai là “Đại ca” )
mà có thể buổi sớm
cơn gió nhẹ qua thềm
hay buổi chiều nắng quái
mon men vào mái hiên
khi cơi ḷng đau đớn
hay chút khoái lạc riêng . . .
khổ ải hay hạnh phúc
riêng ḷng hay đám đông
bước vào chiến khu đó
đều có quyền hành binh . . .
một nơi của cô đơn
đỉnh cao hay hố thẳm
tư tưởng của tâm hồn
hào hùng như máu thắm
chiến khu của thi sỹ
dung nạp hết mọi người
không phân ranh kỳ thị
nước mắt hay nụ cười. . .
chiến khu của thi sỹ
T́nh Yêu của Con Người
không dối gian quỷ quyệt
núp “chủ thuyết, chiêu bài…”
yêu sống như cây cỏ
chọn đất lành nở hoa
ở trong chiến khu đó
T́nh Yêu thật vô vàn
và muôn năm sáng tỏ
như mối t́nh Trầu Cau
chiến khu của thi sỹ
vùng đất của Tự Do
chấp nhận mọi đối lập
cho CON NGƯỜI thăng hoa
Tự do người cứ chọn
nước mắt hay nụ cười . . .
Tự do thật đơn giản
Người cứ thốt Tiếng Người
chiến khu của thi sỹ
Sự Thật được tôn thờ
mọi mưu toan gian dối
mọi “trá nguỵ con người”
là hành vi bỉ ổi
của chính bọn Bạo quyền
thi sỹ chọn sự thật
làm ánh sáng soi đời
dẫu thân thi sỹ mất
ánh sáng vẫn chói ngời .
Trích vài khúc nhát ngừng … cuối tập
thơ:
… Chiến khu của Thi sỹ , ... cuối bài không ghi ngày tháng năm sáng tác, tác giả (hắn) cũng không thể nào nhớ bài thơ đó, đến đấy là chấm dứt hay chưa?
Chỉ nhớ khi viết Con đường Thi sỹ , một bản viết tay duy nhất , ngày tháng ấy hắn c̣n độc thân nhưng đă thấm đ̣n – “đi kinh tế mới” - đành đưa cho một người bạn thiết thân giữ hộ.
Bây giờ, người bạn thiết thân đó đă về với hư vô…
Đă hơn bao nhiêu năm kể từ khi bắt đầu viết bài đầu tiên cho tập thơ nầy, đến nay có chăng cũng chỉ c̣n là một khối kỷ niệm của riêng hắn …
Hết.
đọc phần 1: 5 mănh ván rời tặng con tim
đọc phần 2: sự thật văn chương
đọc phần 3: nguời đó chính là chiến hữu
Trường Thu Đông
(Trường Thu Đông là bút hiệu tôi gửi tặng tác giả một tập thơ tôi đang giữ trong ổ cứng. Tập thơ xuất thần! Thơ của một hồn thơ tài hoa cực kỳ lăng mạn Nam Kỳ bị lịch sử trấn lột và hiếp sạch vốn mạch. Tác giả đă gửi đến tôi nhưng sau gửi thư lại nói chưa muốn đăng lên gio-o. Tôi giữ tập thơ này bao nhiêu năm, cứ thỉnh thỏang mở ra đọc là nổi cơn ngứa ngáy muốn cho công bố. Hôm nay tôi thử bắt đầu đưa lên gio-o com bằng một bút hiệu khác với tên tác giả gửi đến. Tập thơ được sáng tác vào năm 1976. Lê Thị Huệ)
© gio-o.com 2014