Trường Thu Đông
5 mãnh ván rời tặng con tim
1.
hầm mộ nổi, hầm mộ nổi
dự cảm hoài những hạt lệ xanh
bầy chó sói tuần tra mỗi tối
máu đã đầy những dãy hành lang
những hạt lệ vỡ trong hốc mắt
uất hận đầy môi giữ chặt răng
trên lồng ngực những đường dao cắt
( vết cào sâu của lũ chó săn )
hầm mộ nổi, hầm mộ nổi
thấy tên mình ẩn hiện giữa hàng bia
sợ hãi đốn hạ dần tình nghĩa
mỗi sớm mai là mỗi chia lìa
2.
làm sao sống khi biết mình đang chết ?
khi mộ bia đang nổi từng giờ
sợ hãi đã bốn bề phong toả
nghi kỵ đào những huyệt bơ vơ
những trái tim biết mình đang thở
bật sôi lên vì những im lìm
máu đã quyết xa rời bóng tối
uất hận đầy trong mỗi ngăn tim
tim đang thở và đang muốn sống
sống tự do chân thật với đời
nhưng " vết thương tự do " rát bỏng
tim nhịp đau những giọt bồi hồi
những khuôn mặt đanh như đá tảng
xây dầy thêm ( giữ lấy mộ mình )
khi trái tim như lên cơn sốt
đá tảng là dấu vết nguỵ trang
3.
máu từ tim máu lên hốc mắt
biến lệ xanh thành đá giữ hồn
máu từ tim máu dồn lên óc
nuôi niềm tin : - vượt khỏi mộ ngồi
máu từ tim máu nuôi tay siết
báo hiệu giờ dứt khoát ra tay
những mãnh ván từ tim ghép lại
chở linh hồn ra khỏi mộ đen
( cả trẻ thơ, thai nhi trong bụng )
quyết tìm sang bờ bến con người
quyết tìm đến nơi còn sự sống
còn tự do trong mỗi linh hồn
còn thương yêu giang hai tay rộng
lau khô dần những hạt lệ xanh
4.
thuyền trưởng là con tim
con thuyền là hy vọng
rời bến lắm mộ đen
hướng tới miền sự sống
hành khách cũng chính là thuỷ thủ
cả đời người vượt biển một lần
cả đời người đem thân đánh đổi
chết bên kia, không sống bên nầy
ôi, những thuỷ thủ đáng yêu
mang kinh nghiệm sống trong hầm mộ
chiếc la bàn cũ kỹ dẫn đường
bản đồ (là cuốn sách giáo khoa
dành cho những học trò đến lớp )
đưa đời mình đến chốn yêu thương
những thuỷ thủ năm châu ngưỡng vọng
anh hùng ca viết giữa đại dương
tim nhân loại tìm đâu cho rộng ?
trên tuyền kia, nhân loại cũng nhường !
thuyền ra khơi đêm khuya
bến tới là tự do
tình yêu là bãi đậu
đổi chết lấy nụ cười
hơn sống ngồi ngậm miệng –
ra khơi, ra khơi
trùng dương là bạn hữu
đưa người đến với người
5.
hầm mộ nổi, thuyền len khe nứt
thuyền mong manh, hoài bão vượt trời
bảy ngày đêm thuyền qua địa ngục
vượt trên ngàn cây số hải hành
tôi mừng rỡ vui căng lồng ngực
địa ngục nầy chị bỏ sau lưng
chị đã đến bến bờ mong ước
( cùng thai nhi mang nặng trong lòng )
thuyền một chiếc chở bao thế hệ
hoài bão mong giữ trái tim hồng
anh hùng ca những người vượt bể
đem trái tim thay ván đóng thuyền
người ở lại , ngực kề dao nhọn
( hầm mộ ngày một tối đen hơn )
người ở lại giữa lòng địa ngục
chọn trái tim : bãi chiến cuối cùng
mỗi trái tim là mũi tên đồng
lao đến đích : tự do , nhân ái
mỗi trái tim tự nhủ với lòng
tự do chết hơn tủi hèn để sống !
01.6.1976
( Tặng chiếc thuyền, gồm 11 người Việt Nam vượt biển tìm sống tự do. Đến được Nam Dương. Trong đó có 4 trẻ em và một đàn bà đang mang thai. Tin BBC )
tịnh khẩu
khi sống là cái chết muộn màng
và sương mù bay quanh vầng trán
khi bước tới bằng bước trở lui
thì mùa mưa chính là nắng hạn
tên mãi võ khoe đường gươm vụng
ảnh tượng làm bùa vật giữ nhà
giữa mùa xuân lá xanh sầu rụng
thì loài thú nói chung tiếng người
khi lớp học là chốn đấu trường
( thầy chào thua trước lúc so găng
và trò như ghế bàn buồn bã )
sách vở là một trò lố lăng !
khi loài thú đi qua sa mạc
tưởng diễn hành giữa chốn phố đông
thì trái tim chính là bầu bạn
của những điều giấu kỹ trong lòng.
19.5.1976
Trường Thu Đông
(Trường Thu Đông là bút hiệu tôi gửi tặng tác giả một tập thơ tôi đang giữ trong ổ cứng. Tập thơ xuất thần! Thơ của một hồn thơ tài hoa cực kỳ lãng mạn Nam Kỳ bị lịch sử trấn lột và hiếp sạch vốn mạch. Tác giả đã gửi đến tôi nhưng sau gửi thư lại nói chưa muốn đăng lên gio-o. Tôi giữ tập thơ này bao nhiêu năm, cứ thỉnh thỏang mở ra đọc là nổi cơn ngứa ngáy muốn cho công bố. Hôm nay tôi thử bắt đầu đưa lên gio-o com bằng một bút hiệu khác với tên tác giả gửi đến. Tập thơ được sáng tác vào năm 1976. Lê Thị Huệ)
© gio-o.com 2014