L.L.LAN
THƠ CHO MẸ
Riêng cho bà ngoại, cho dì. Chung cho những mẹ việt nam.
Người ta đã viết nhiều về anh hùng, chiến công, vinh quang…
Những bài thơ nhỏ này — từ chính trái tim của một người mẹ — viết cho nỗi đau của những người mẹ thầm lặng. (L.L.Lan)
1
Cưu mang chín tháng mười ngày
Nuôi con gian khổ năm dài hai mươi
Một cơn gió bụi qua đời
Con đang xuân bỗng gẩy đôi cành hồng
Giấc mơ ôm ấp trong lòng
Chưa ra hoa đã vùi trong bụi vàng
Ngậm ngùi trăng giãi quê hương
Bao nhiêu máu đổ chiến trường về đâu
Mênh mông trong đất mẹ sầu
Nghe trăng pha với máu đào lạnh tanh
2
ba con trai chết chiến trường
mẹ không khóc nữa, lòng vương máu hồng
núi sông thêm mấy anh hùng
riêng cho mẹ có đôi vòng hoa tang
biết đâu tìm chỗ con nằm
trên non đất đỏ dưới rừng bùn đen
đem cho con đóa hoa hèn
như thân phận mẹ trong tim loài người
mẹ mong đời nhớ con hoài
cho hoa kia vẫn ngậm cười ngàn thu
3
một rừng sương trắng khăn tang
sáng nay tìm đến sân làng đợi tin
đêm qua ai mất ai còn
ai vui chiến thắng, ai buồn cuộc thua?
Một mình mẹ đứng thẫn thờ
Trong sương thu dưới bóng cờ vàng bay
Nguyện cầu con được toàn thây
Dù không hồn – để cho tay mẹ còn
Một lần lâi được ôm con
Trước khi trả lại cho lòng đất sâu
4
Trong quan tài gổ con nằm
Mắt sâu khép có nhìn lên lá cờ?
Mẹ còn nhớ mắt con xưa
Ngây thơ chưa biết bao giờ giận ai
Lớn lên cầm súng giết người
Làm sao con chẳng nghe đời đau thương
Hôm nay trở lại thiên đường
Hồn con chắc hết còn vương hận thù
Mẹ nhìn lại thấy con xưa
Mắt như dòng nước mưa mùa xuân trong
5
Hoàng hôn về dưới trời buồn
Vườn không, nhà trống mà con chưa về
Đêm đêm tiếng súng nặng nề
Rung cơn ác mộng mùa hè đỏ trăng
Thấy trong địa ngục lửa vàng
Con ngây thơ cháy dần trong oán thù
Mẹ cầm một ngọn đèn lu
Ra không gian khóc trời thu một mình
Ngôi sao hôm cũng thương tình
Rơi theo nước mắt mẹ lên dòng chiều
6
Ngày nào êm ái trong nôi
Trong tay mẹ ẳm trong lời mẹ ru
Đêm nay con ngủ trên bờ
Dòng sông nằm dưới trăng mờ lẻ loi
Mộ con đắp vội dập vùi
Thân con tan nát như đời mẹ đây
Thương bao nhiêu mớ xương gầy
Đã xa vĩnh viễn vòng tay mẹ hiền
Máu hồng bỏ trái tim đen
Có trôi về lại ruột mềm mẹ xưa?
7
Nằm mơ mẹ thấy con cười
Môi như hoa nở dưới trời đạn bom
Lửa đang cháy đỏ xóm làng
Khói lên xám cả trời xanh trên đầu
Một đoàn trai trẻ theo nhau
Cây rừng đổ xuống, gió vào vực sâu
Nét cười con cũng chìm mau
Trong mây khói súng đen chiều vừa rơi
Con tan mất bóng trong đời
Mà trong mộng mẹ nụ cười còn xanh
8
Mặt trời lên sáng quê hương
Dưới mây nằm đó con đường quạnh hiu
Đi qua bao sớm bao chiều
Xe tang chở biết bao nhiêu anh hùng
Đã thành cây cỏ lạnh lùng
Dưới bia đá trắng ghi công một đời
Trong trời hoang vắng con ơi
Trái tim mẹ chỉ ghi ngày con sinh
Xót xa máu thịt chưa quên
Niềm đau mẹ vỡ ngày con ra đời
Hôm nay mẹ mất con rồi
Ghi công? Xin để cho người mai sau
9
Ba năm con vẫn chưa về
Người yêu con đã ra đi theo chồng
Chờ con, còn mẹ bềnh bồng
Như mây trôi chậm trên dòng thời gian
Con theo gió bảo qua rừng
Bay trong chinh chiến lập công cho đời
Giấc mơ bé nhỏ lạc loài
Của con để lại không người chăm nom
Mẹ đi nhặt ánh sao buồn
Nhặt viên đá nhỏ chờ mong một ngày
Con nguyên vẹn trở về đây
Xây cho xong nửa cuộc đời bỏ hoang
10
Chiều nay đưa đám con về
Mẹ chìm trong bóng gian nhà mênh mông
Hình con còn để giữa phòng
Dưới chân có một bình bông ngậm ngùi
Khói hương lạnh lẽo lên trời
Nhưng hồn con chắc còn nơi chốn này
Ngày nào ríu rít chân tay
Con đi như bóng chim ngoài sân mưa
Món đồ chơi cũ bơ vơ
Còn trong tủ nọ bụi mờ nằm im
Tưởng trông thấy mắt nai hiền
Đâu đây ngơ ngác con tìm mẹ xưa
11
Hôm nay con đã đi rồi
Trả xong nợ nước nợ đời cho ai
Còn bao nhiêu tháng năm dài
Những đêm nước mắt những ngày lo âu
Với tình như biển xanh sâu
Như trăng trên núi bạc đầu còn soi
Cho con từ lúc ra đời
Bây giờ con bảo mẹ đòi nơi đâu?
–sợ con trong mộ âu sầu
lại đem bỏ trái tim vào, mẹ cho
12
Thương sao xưa má con hồng
Nụ cười con thắp sáng trưng cuộc đời
Con nằm xinh xắn trong nôi
Bàn tay bé nhỏ che trời chung quanh
Bao năm mẹ vẫn quen nhìn
Theo con như bóng trời xanh trên đầu
Hồn trai nay đã về đâu
Núi sông buồn mấy buổi chiều cho con?
Khóc con mẹ thiếu lệ hờn
Thương con, sao đủ ngàn năm một đời?
13
Nhớ xưa nguyên vẹn hình hài
Mẹ đem con nhỏ ra đời yêu thương
Một ngày đi lập chiến công
Con về để lại bàn chân trong rừng
Đớn đau biết nói sao cùng
Thịt xương tan nát máu hồng về đâu
Trăng lên trên núi rừng cao
Có nhìn ra dấu máu đào mẹ rơi?
Thịt da dù hãy còn đây
Làm sao lắp lại chân này cho con
14
Hỏa châu sáng rực đêm trường
Trong cơn mê lạ bóng trăng rụng rời
Nửa lo nửa sợ bồi hồi
Không gian của mẹ tả tơi ánh vàng
Như sao, mẹ cũng bàng hoàng
Khi nghe tiếng đại bác vang lưng trời
Con còn hay mất con ơi
Trong cơn huyễn mộng phủ đời hôn mê
Ôm cây thánh giá mẹ quỳ
Cầu cho con thoát hiễm nguy đêm này
15
Ngọc ngà xưa mẹ nâng niu
Tới khi đời ném con vào đồng hoang
Từ rơi trong bãi chiến trường
Thân con ngọn cỏ, hồn con lá rừng
Tìm con, nước mắt rưng rưng
Mẹ mong thấy mảnh da hồng ngày xưa
Đã tan tác máu bao giờ
Mất trong lau lách bụi bờ gần xa
Nắm xương trắng giữa sơn hà
Là con của mẹ bây giờ còn đây…
16
Sử xanh viết bởi máu hồng
Nhưng đau thương mẹ viết bằng mực đen
Bảng vàng bia đá ghi tên
Còn da thịt mẹ ghi niềm xót xa
Con không về nữa bao giờ
Đời không trở lại ngày xưa chưa buồn
Ngày con đem đến mùa xuân
Cho tương lai mẹ với làn tóc xanh
Sách vàng phai dưới bụi quên
Con trong tim mẹ ngàn năm không mờ
17
Đăm đăm ngó mảnh trăng hè
Vàng rơi trước ngỏ — con về nữa không?
Tóc dài xỏa ngọn dừa cong
Cây cau đen đứng giữa đồng quạnh hiu
Ánh trăng đã lọt qua lều
Tìm con không thấy, trăng vào lại ra
Ngồi trong bóng tối mẹ chờ
Súng xa vọng lại, con giờ nơi đâu
Trăng khuya như mắt mẹ sầu
Có treo lơ lửng trước đầu súng con?
18
Những hàng bia trắng song song
Bên nhau nằm ngủ trong lòng nghĩa trang
Những hồn trai trẻ hiên ngang
Năm xưa cùng những mộng vàng giống nhau
Liệt oanh giờ đã chôn theo
Mồ riêng lại đắp chung màu cỏ xanh
Mắt đen còn mở trong hình
Có trông thấy nữa để nhìn người yêu
Thướt tha áo lụa trong chiều —
Bay theo gió khói hương nào mỏng manh
19
Huy chương trên nắp quan tài
Long lanh ánh sáng mặt trời mùa xuân
Còn con trong gổ nằm im
Có trông thấy mảnh trời xanh trên đầu?
Màu cờ tươi thắm giây đeo
Chiến công rực rỡ trên cầu vai con
Nhưng hoa hồng nở sau vườn
Làm sao nhìn nữa môi con tươi cười?
Bên kia màn lệ ngậm ngùi
Mẹ trông thấy những mảnh đời nát tan
20
Đạn đồng đâu biết con đau
Một đêm lạnh lẽo đi vào thịt da
Con nằm trên chiến trường xa
Vết thương máu đổ chan hòa cỏ xanh
Nửa đêm gặp mộng không lành
Mẹ nghe rõ trái tim mình bị thương
ấm êm nhung lụa trên giường
xót con gối gió nằm sương chốn nào
ai thương cho giọt máu đào
bơ vơ của mẹ lạc vào đất đen?
21
Nghe con tử trận tiền đồn
Tìm không được xác, đem chôn lá cờ
Tới đồn con lúc trời mưa
Bay nghiêng trên nửa cột cờ cháy đen
Dưới chân lô cốt im lìm
Nằm yên những vỏ đạn câm không hồn
Bạn con cũng chẳng ai còn
Để cho mẹ gặp hỏi han đôi lời
Đầu mây cho tới chân trời
Mẹ nghe có tiếng mưa rơi một mình
22
Tầu con tuần tiểu giang hà
Gặp cơn mưa pháo một giờ chìm sâu
Qua rồi năm, bảy mùa thu
Xác con không thấy, người đâu chưa về
Trái tim mẹ vẫn nặng nề
Nửa thôi hy vọng, nửa nghe đợi chờ
ảnh con không có bàn thờ
đèn nhang đem thắp nấm mồ nào đây?
Chiều nay thấy nước sông đầy
Cành hoa mang tới gởi mây xuôi dòng
23
Đang bay, gẫy cánh đại bàng
Phi cơ con nổ, vỡ tan trong trời
Bụi tro theo gió qua đời
Mẹ không nghe được một lời gió reo
Tên con, quân sữ ghi vào
Chuyện con, người kể trong câu nhạc vàng
Chuyện buồn riêng của mẹ con
Mẹ than thở với linh hồn không gian
Long lanh mấy hạt bụi vàng
Rơi rơi sau bóng tà dương mẹ nhìn
24
Mưa mờ giăng núi cao nguyên
Chiến xa con tiến qua rừng cây xanh
Nửa đêm vào trúng bãi mìn
Con như sắt vụn tan tành thịt xương
Tin về chiến thắng vẻ vang
Bạn con đi giữa nắng vàng thủ đô
Hiên ngang dưới một rừng cờ
–ngôi sao anh dũng người đưa mẹ cầm
Thẫn thờ mắt mẹ xa xăm
Thấy mưa bay giữa trưa vàng nắng xuân
25
Giữa khi chiến cuộc gần tàn
Thì con bị bắt tù binh mang về
Tay chân xiềng xích nặng nề
Con lê lết dưới nắng hè đồng xanh
Nhưng trong ngục tối con nằm
Mẹ mong con sẽ thấy trăng vẫn chờ
Nắng hồng vẫn thắm trời xưa
Mẹ tin con sẽ trở về cùng xuân
Đêm đêm mẹ thắp trong hồn
Ánh trăng xanh để soi đường con đi
26
Khăn tang trắng phủ mái đầu
Tóc xanh quả phụ quỳ sau nến vàng
Long lanh những cặp mắt huyền
Cô nhi mở rộng khói hương lạc vào
Nụ cười phảng phất chiêm bao
Con còn cảm thấy niềm đau đời này?
Những người ở lại hôm nay
Chung nhau chia mối sầu dài mất con
Linh hồn đem gởi núi sông
Thịt xương con để nỗi buồn lại đây
27
Sáng hôm nay nắng thật vàng
Chờ trong gió sớm đoàn quân trở về
Tới đây, mẹ cũng đợi chờ
Tuy lòng vẫn biết con xưa đâu còn
Chiến xa qua lối đường mòn
Cờ bay theo gió vương hồn liệt oanh
Lá trên mầu áo rừng xanh
Rung theo nhịp bước quân hành xa xăm
–cánh tay buông xuống ngỡ ngàng
Bóng con đâu có trong hàng quân đi!
28
Quê hương đẹp nắng thanh bình
Mà con của mẹ không nhìn được chi
Hoa đào đỏ cuối vườn quê
Lá me xanh những đường đi đầu đời
Nằm lâu trong giấc mộng dài
Hồn con có muốn ra ngoài trời xuân?
Để con nhìn lại một lần
Nụ hồng con bỏ sau lưng một thời
Hôm nay đã nở hoa rồi
Cũng tươi thắm ở bên ngoài mộ con
29
Vườn rau chiều nắng chưa tan
Trẻ thơ đùa với bướm vàng trên hoa
Qua rồi chinh chiến ngày xưa
Mồ con cỏ cũng xanh từ bao năm
Nhưng trong mắt mẹ âm thầm
Mây thương nhớ vẫn giăng buồn hồn thu
Sầu theo ngày tháng dần khô
Mưa thay nước mắt bây giờ khóc con
Lòng như nấm mộ con nằm
Mẹ chôn mãi một cành xuân gẩy rồi
30
Lạc loài bên những mộ hoang
Đã tươi thắm nụ hoa vàng đầu xuân
Chiến tranh theo gió xa dần
Trời xanh có cánh diều căng phập phồng
Từ con nợ nước đền xong
Vườn quê mây trắng tóc buồn mẹ nghiêng
Một mình nuôi cháu gian nan
Mười năm đời kéo dài thêm nhọc nhằn
Tay gầy ủ cánh chim non
Mẹ nuôi đã lớn nỗi buồn mồ côi
31
Sau lưng cuộc chiến hoang tàn
Nền xưa nhà đã rêu xanh bao giờ
Trở về lại mái nhà xưa
Thiếu con, vắng cả giấc mơ buồn rầu
Thẫn thờ ngỏ trước vườn sau
Gió đi theo bóng ma nào lẻ loi
Mất con, còn lại một đời
Trống như nhà vắng chờ ai không về
Cuối vườn hoa lựu đỏ hoe
Chẩy bao nhiêu máu không hề thở than
32
Dòng đời lại lặng như thu
Nước êm mây nổi oán thù chìm sâu
Cỏ nhung xanh trải một mầu
Sườn non hoa trắng chưa bao giờ tàn
Nhưng hoa của mẹ đâu còn
Với con xuân cũng đi không trở về
Một thời chinh chiến năm xưa
Đã theo nước mắt mẹ già trôi qua
Tóc sương nghiêng xuống nắng mờ
Tà dương soi nét môi khô đóa cười
33
Mười năm xa cách trở về
Buồn chưa tan hết, mừng chưa kịp đầy
Con không tìm thấy niềm vui
Trên quê hương mẹ lạc loài thân con
Đắng cay mẹ nuốt lệ hờn
Nhìn con lại bước lên đường viễn du
Thuyền con không đến bến bờ
Hồn con có gặp giấc mơ cuối cùng?
Quê hương thiếu mặt trời hồng
Con đi tìm nắng trong lòng đại dương
L.L.LAN
http://www.gio-o.com/AN/LLLan.html