N.Quế và Lâm Hảo Dũng

 


Lâm Hảo Dũng

 

Bên Đồi Chư Pao

 

 

Súng dội trời trai thôi cũng nản

Chiến chinh không thấy một ngày mai

Những bông  hoa dại buồn trong gió

Như khóc than thời chôn xác trai

 

Chư Pao ngỡ chết trong ḷng địch

Vẫn có ngày vui dù mong manh

Những chiến binh ngồi nghe đạn réo

Pháo gầm bom nổ rát trời xanh

 

Chư Pao một dăy mồ chôn xác

Những chiến binh dầu đêm cuối thu

Ai muốn qua vùng Tân Phú ngắm

Những hầm than máu chảy về đâu?

 

Chư Pao ai oán hờn trong gió

Mỗi chiếc khăn tăng một tấc đường

Những mồ hôi đổ tan thành đá

Tan nát ḷng ta khách viễn phương

 


ngày trở lại Bồng Sơn

 

Dễ có một ngày ta trở lại

Bồng Sơn xa quá cuối trời xa

Mấy cụm nhà hoang trơ mái xám

Chân đèo Phù Củ nhận không ra

 

Ta đứng bên cầu xe lửa cũ

Quê em c̣n cách một ḍng sông

Nhớ đêm máu chảy người quên khóc

Em có u buồn trong mắt trong?

 

Đă mất rồi quận lỵ Hoài Nhơn

Đời đi lính trận cỏ xanh hồn

Là khi theo gió về trên núi

C̣n gởi sương chiều mộng cuối thôn

 

Em cắn dùm ta những quả sim

Như ngày đói khát lúc hành quân

Đă cho ta biết hoài chân lư

Chẳng có thanh b́nh ở Việt Nam

 


hồn lính chiến

 

Chiều buồn quá thôi ḿnh đi uống rượu

Nếu không khí vui cũng đủ lăng quên đời

Những ghế ngồi của dăm thằng lăng tử

Cũng nồng đưa mùi rượu thuốc ô môi

 

Ta sẽ uống khề khà như đạo sĩ

Đứng nghinh trời mà xem cuộc trăm năm

Hay khảng khái ngang tàng như kiếm sĩ

Vung đường gươm chặt đứt mảnh sao băng

 

Có ai biết trong những hồn lính chiến

Nỗi ngông nghênh bén nhạy rất con người

Chiều đi trốn trên những hàn điện mắc

Vẫn thèm say quên vũ trụ càn khôn

 

Khi kẻ địch đ̣i đấu tranh giai cấp

Đ̣i dâng hoa xưng tặng những anh hùng

Ta chiến đấu v́ yêu từng tấc đất

Giữ màu xanh cây cỏ khỏi tô hồng.


 

ngày xưa ở Kontum


Thành phố buồn run nóc giáo đường
Chiều qua Phương Qúi nắng vương chân
Một mùa đông nữa trên miền núi
Tôi thấy ḷng cay nhớ cố hương
Ḍng Dakbla kia vẫn chảy thầm
Ngược, xuôi đành hỏi gái Kontum
Trăm năm em vẫn qùi bên Chúa
Như hổ gầm vang điệu nhớ rừng
Sương mỏng nhưng nghe đằm thắm lạnh
Ai lên Trung Nghĩa ghé Pơ Krong
Đẹp thay vào những đêm trăng tỏ
Mẹ trước sân nhà dệt ước mong
Konhơring có nằm say ngủ

Như giữa làng quê với phố phường
Như ở Dakto nh́n khói đục

Buôn làng hiu hắt mấy hàng thông
Thời chiến người đi đến những đâu
Đá khô chân núi,cát sông sâu
Mấy mươi năm vẫn chưa lành hẳn
Vết cắn em c̣n rơ máu đau..

 

cảm khái khi về núi

 

Khi bỏ Đèo Nhông về với núi
Ta làm mây ở cuối trời xa
Ngắm đôi hàng tháp Chiêm gầy guộc
Thương mắt em buồn chuốc rượu ta
Là lúc ta mơ hồn Vỏ Tánh
Trên thành lửa đỏ đất Tây Sơn
Hay trong gío sớm mưa trên mộ
Một gái trung trinh Bùi Thị Xuân
Ta biết anh hùng xưa uẩn thác
Lăng Mai xuân Thưởng khói chưa tàn
Chiến tranh mang những người đi trước
Hồn lại đầu thai lộn xuống trần
Bỗng chốc say đời đi đánh trận
Bần nông một thuở Bắc B́nh Vương
Ô hay tráng sĩ trên yên ngựa
Cũng chết mơ hồ bởi Ngọc Hân
Đây những buôn rừng thương ngọn suối
Thương cây làm được chiếc nhà cao
Thương con chim hót trên cành biếc
Thương cái gùi cong nước trĩu bầu
Ta muốn bỏ thành lên ở núi
Sống hoang vu như cỏ cây sầu
Bởi bao tham vọng trên trần thế
Sẽ úa tàn khi bạc mái đầu
Chiến sĩ không nên buồn ră rượi
Cười ngông nghênh nhé súng cầm tay
Muốn như muông thú xin đành hẹn
Một tối mơ màng cốc rượu cay

 


tôi vẫn đi trong hồn dĩ văng

 

Em ghé nhà tôi mua chút đỉnh
Nỗi sầu nguyên vẹn thuở nguyên khai
Tôi có một hồn cây vỏ giấy
Đuổi h́nh quá khứ đến tương lai

Dưới kia thung lũng buồn man dại
Như có hồn ai, phải thổ dân?
Chiều nghiêng lảng đảng nằm bên suối
Gác giáo, tai run thấm giọng đàn

Đất đỏ quanh co đùn gốc mối
Họ dừa đuổi bắt cái mênh mang
Những con vắt nhỏ làm du kích
Lấy máu người khinh bạc dọc ngang

Tôi vẫn đi trong hồn dĩ văng
Cợt đùa nước mắt để làm vui
Trăm năm địa chấn hay hồng thủy
Là những tang thương của đất trời…

Trăm năm tôi vẫn là tôi của
Bụi cỏ hoang vu mọc giữa đời…

 


khi ở trung đoàn 42


vẫn thấy đồng không đùn nấm mộ
cỏ xanh ai phủ dưới chân đồi
dakto xa quá nh́n không thấy
như có ǵ cay ở mắt tôi

sáng nay trên chiếc xe già cỗi
đă vượt đường xa những hố ḿn
những dăy rừng thưa buồn diệu vợi
sống thầm như thuở đợi b́nh yên

ta như lữ khách không nhà cửa
không có hồn ai để lạnh lùng
cố vui hát một bài ca cũ
giọng cũng khan ṃn tay cũng run

chắc mai ồ nhỉ - ngày mai nhỉ?
ta với sương ngàn với gió trăng
chắc em - có lẽ - là em thật
sung sướng trong tay cốc rượu mừng

bởi bao nhiêu trận kinh hồn trước
đều thấy mơ hồ ở Dakto
khi đi là tự xây mồ sẵn
nay suối buồn kia mai đỉnh xa

ta vẫn thênh thang đùa với rượu
uống đi ta sẽ có quê nhà
uống đi chiến thắng vang lừng lắm
ta uống dường như để tiễn ta


Lâm Hảo Dũng




Hàng thứ nhất, nhà thơ Lâm Hảo Dũng (giữa) mặc quân phục choàng vai nhà thơ Nguyễn Bạch Dương, đă mất, (chính giữa, bên mặt) .
Hàng thứ hai, Nhà thơ Nguyễn Phương Loan mặc quân phục , đă hy sinh, (bên ŕa mặt).