Mười Năm 2001 – 2011
nhà văn hàng đầu
của
Văn Chương Hải Ngoại
phỏng vấn
Hồ Đ́nh Nghiêm
thực
hiện: Lê Thị Huệ
Lê Thị Huệ: Viết h́nh như là thúc hối thứ hai. Vẽ là thúc hối thứ nhất, v́ ngày mới lớn Hồ Đ́nh Nghiêm bắt đầu là học trường Mỹ Thuật Huế . Một người bị nghệ thuật xà quầng không dứt được, bây giờ là nhà văn "ngon" của Văn Chương Hải Ngoại . Nhà văn cảm thấy c̣n thiếu thốn điều ǵ và điều ǵ làm cho nhà văn thỏa măn v́ có thể phát biểu điều ḿnh muốn phát biểu, khi được sống ở ng̣ai Việt Nam.
Hồ Đ́nh Nghiêm: Ḿnh học Mỹ thuật chưa xong, ngang năm thứ hai th́ bỏ trốn v́ sự cố Bảy Nhăm. Xất bất chạy tuốt vào được Sài-g̣n, chưa kịp định thần chốn ấy cũng lại bị Phỏng Giái. Đành xang bang lộn ngược lui Huế. (H́ h́, đi với về cũng một nghĩa như nhau! Từ chết tới bị thương e cũng na ná nhau thôi). Giữa đường đứt gánh, ghi danh học tiếp cho biết sự t́nh chứ bấy chầy ḷng đă ơ hờ với hội họa. Ra trường, với tờ quyết định bổ đi làm cán bộ Thông tin văn hóa ngoài Quảng Trị, lương 52 đồng một tháng,(năm 78). Bộ tính cạp đất à? Thôi, vất cây khế lại, t́m đường dông. Hoàng thiên hữu nhăn độ tŕ gắn mác Thuyền nhân. Viết truyện từ dạo ấy, sau hàng rào lưới sắt, giấy bút đều có in logo Hội Hồng thập tự Quốc tế. Viết, do bởi ḷng thù hận của người “Diệt”. Viết, do bởi ḷng bác ái của tha nhân luôn mở rộng ṿng tay. Viết, muốn nói đôi điều cho vơi đi, mà hội họa không đủ sức để can dự tới, phương tiện ấy chẳng thể giải bày, làm nguôi ngoai. Ḿnh dông dài thế chỉ nhằm trả lời: Hai món ấy đến với ḿnh có vẻ như một thỏa thuận miễn cưỡng, như ai kia chia cho ḿnh 13 lá bài với duy chỉ một đường binh. Một ván bài xấu, xóc xáo măi vẫn không thỏa măn. Đôi lúc ḿnh để trí óc chạy rông: Nếu không xảy ra biến cố 1975, ḿnh có là một thằng người tơ lơ mơ như giờ này? Hắn có bị nghệ thuật xà quầng “phá rối”? Hắn sẽ làm ǵ “cho hết nửa đời sau”? Không. Chắc chắn hắn sẽ ch́m ngập vào một cảnh sống khác, ḿnh tin thế. Giờ này, ngay t́nh mà nói, h́nh như ḿnh cũng chả phát biểu được chuyện ǵ cho ra hồn! Có một điều nên tri ân: Nhờ chữ nghĩa, ḿnh đă quen được một số tên tuổi trên văn đàn mà ḿnh luôn mến chuộng. Những đàn anh, những đàn chị. Những bạn văn 5 châu 4 bể. Văn kỳ thanh bất kiến kỳ h́nh. Xin mạn phép hô to: T́nh đồng chí bất diệt!
Lê Thị Huệ: Nhà văn đào chữ từ đâu ? Đào cốt truyện từ đâu ? Để mà viết vậy. V́ h́nh như nhà văn ít đi rời khỏi Montreal? Hỏi câu này không có nghĩa là hàm chứa một kết luận rằng người ít đi là không viết hay đâu đấy.
Hồ Đ́nh Nghiêm: Ḿnh là con kiến ḅ quanh miệng chén và nh́n… cơn băo trong tách trà. Cái ǵ sẽ là giọt nước cuối làm tràn ly? Gay cấn hén? Một trận gió đi băng qua công viên và làm những cái xích đu đong đưa cùng xác lá xoắn tít. Một tiếng cười trong trẻo vẳng lại từ cuối đường của đứa bé khi nhặt được quả bóng. Một giọng khản kêu người mẹ đang bước xa dần và cô con gái mặc quần yếm sẽ khóc nếu chân đi kia không đứng lại. Cơn mưa đổ t́nh cờ làm xua đuổi mọi thứ, nó buông rèm, sắc tối từ tốn xâm chiếm công viên ngập cỏ tợ một nghĩa trang… Có thể đó là thứ h́nh ảnh diễn ra quanh ta mỗi ngày, nó tích tụ vào đầu mỗi khi một ít, hồi nào hết chỗ chứa nó sẽ t́m cách thoát ra. Chưa ra, đành phải cất công mà đào. Tự bới móc, đă đành. Xét thấy chưa đủ, lại phải lén phén đi ḍm lén. Vừa rồi, trên diễn đàn này có hiển thị loạt ảnh “Mẹ điên con điên (đi vào vùng gió cát điên)”. Xem xong, có thể viết được cái chuyện ngắn chứ không đùa. Tin không?
Lê Thị Huệ: Chuyện ngắn của Hồ Đ́nh Nghiêm với những câu như:
Người đàn bà mở nắp nhựa và khởi sự uống.
- Cái nhân vật Trúc ngày xưa bán cà phê bây giờ ra sao?
- Không biết. Anh đă vắng mặt quá lâu với cuộc đời này. (Mất Đất)
Những câu văn nặng kư nâng Hồ Đ́nh Nghiêm lên nhà văn hàng quốc tế, theo nhận xét của tôi. Chỉ v́ các ông các bà độc giả, dịch giả, lẫn phê b́nh gia Việt Nam thiếu bản lĩnh và không sắc sảo đủ để nh́n ra những nhà văn Việt Nam đại tài mà chỉ ra. Một ḿnh Lê Thị Huệ th́ nhằm nḥ ǵ. Nhà văn thỉnh thỏang nên uống một ngụm rượu, vui với lời chúc mừng của Lê Thị Huệ đi, là được rồi. Phải không.
Hồ Đ́nh Nghiêm: Ḿnh thuộc “diện” ốm o xo bại. Thông thường, kẻ nhẹ kí mới dễ nhấc bổng. Nặng kí? Không dám đâu. Nhưng mà “Chỉ một ḿnh Lê Thị Huệ th́ (nhằm nḥ) quá xá đi chứ lị. Thỉnh thoảng ḿnh vẫn uống một ngụm rượu đào, rồi rung đùi nhại đọc một câu dễ thương trong Tam Quốc diễn nghĩa: “Sinh ra ta là cha mẹ ta mà người hiểu ta chính là HUỆ vậy!”
Lê Thị Huệ: Và nói đến văn chương của Hồ Đ́nh Nghiêm không thể không nói đến tính nghịch ngợm. Nghịch ngợm trong nhận xét, nghịch ngợm trong cách xử dụng từ, nghịch ngợm một cách yêu đời và hồn nhiên .... như một nhà văn đại tài. Tôi hơi cường điệu khi xử dụng cụm từ "nhà văn đại tài" . V́ cả hai chúng ta đều cầm bút, có lẽ Hồ Đ́nh Nghiêm cũng biết, nhà văn tài ba th́ làm sao thiếu tính nghịch ngợm. Tài năng càng cao, khả năng nghịch ngợm càng thông ḿnh. Càng tài năng, cách nghịch càng khéo, khéo viết đến độ nhiều khi những nhà phê b́nh mắt ếch cóc nh́n ra được khía cạnh ấy của họ. Nhà văn có nhận xét ǵ về điểm này
Hồ Đ́nh Nghiêm: Nhận xét của ḿnh là đằng ấy nói không sai vào đâu được. Vấn đề là cách nói của đằng ấy dễ làm người khác ngộ nhận. Gây ngộ nhận có khi làm ḿnh vui, đôi khi gieo phiền muộn. Và theo như sự hiểu “thô thiển” của ḿnh, đằng ấy chẳng ke những ngộ nhận. Chả có ông kẹ nào làm đằng ấy chùn bước, ăn nói hơi bị “vô tư”. Ḿnh thích nghịch ngợm, thuở nhỏ ưa sờ vú mẹ, ưa bú tí. Luôn bị nạt nộ, luôn bị bợp tai, luôn bị đá đít… liền cai sữa. Xin chừa. Già đầu như ri đây mà c̣n nghịch th́ e là “châu về hợp phố” mất rồi. Bản tính chăng, có căn tu chăng? Hề hề. Ḿnh thích đọc văn chương Nhật bản vô hậu, bởi đa số các tác giả xứ phù tang đều có lối hành văn rất hợp tạng ḿnh, dí dỏm, thông minh, tinh tế, nhẹ nhơm, ấn tượng… khi viết những trang văn chương ẩm ướt, rốt ráo về dục tính. Nó mang ḿnh tiếp cận một vẻ đẹp ngời sáng, đánh rơi hoàn toàn cái nhầy nhụa xấu xí do bởi những kẻ non tay nghề viết ra. Sau tài ba của Haruki Murakami, giờ đây ḿnh đang “mặn” một Amy Yamada.
Lê Thị Huệ: Nói đùa thế, chứ tôi tin là nhà văn cũng đă được những lời khen thưởng của nhiều người khác . Nhà văn nghĩ thế nào về vai tṛ của các nhà phê b́nh Việt Nam đối với các tác phẩm của nhà văn
Hồ Đ́nh Nghiêm: Ḿnh chưa được (bị) một ai phê b́nh. Nói theo ngôn ngữ đời thường là chưa được lọt vào mắt xanh. Và chả có kẻ nào đá lông nheo cả. Thế có buồn không cơ chứ, hở giời!
T́nh thật mà nói ḿnh không mấy ưa người làm phần việc phê b́nh, họ chủ quan quá, sự chủ quan đôi khi làm cái nh́n lệch xa dụng tâm của tác giả- kẻ bị phê b́nh. Tác giả viết: Tôi ăn bát phở ấy rất ngon… Nhà phê b́nh phán: Lếu láo, cậu đang húp x́ xụp tô bún rơ ràng là thế mà đánh lừa người đọc. Và đă là nhà phê b́nh, vũ khí họ trang bị: ưa khoe vốn kiến thức. Họ ưa viện dẫn ông này ông nọ, bên Tiệp bên Nga bên Hung bên Tây Ban Nha bên Ư bên Đức bên Pháp bên Mỹ… Trường phái này triết thuyết nọ, vô vàn chuyện trọng đại chỉ để phủ chụp vào một tác giả Việt đang chập chững bước vào văn đàn nhược tiểu. Khi đọc những bài phê b́nh, cảm giác của ḿnh thường bị ngộp thở, không dưng họ dẫn ḿnh vào mê lộ và tới tận cùng dấu chấm ḿnh vẫn chưa lai tỉnh. Thực ra th́ họ đă bỏ bộn thời gian để truy cứu tài liệu. Tốn công sức như vậy nhằm đánh đổi được điều ǵ? Thuyết phục người có học thức hơn ḿnh chăng? Ôi, thương cho người bị phẩu thuật mà cũng sợ cho dao kéo nọ biết bao!
Lê Thị Huệ: Nhà văn thường viết được nhất trong bối cảnh nào ? Đánh răng thơm tho xong, ăn mặc sạch và láng, uống một tách cà phê thơm, rồi mới ngồi viết vào bàn viết. Hay thường là sau khi ngủ với bồ tèo xong th́ viết được sung măn hơn bên gối mộng. Hoặc ngồi quán cà phê ồn ào vẫn viết được như thường. Nhà văn kể nghe chơi
Hồ Đ́nh Nghiêm: Kể nghe chơi th́ ḿnh không kể, phải thiệt cơ ḿnh mới nói. Ngủ với bồ tèo xong hả? Điên sao ngồi dzậy dziết dzăn? Thần khí đâu nữa? Sức lực nhà ngươi đâu tá? Và, ḿnh đọc trong báo Tây, kinh nghiệm họ truyền đạt cho khối đứa vô t́nh: Trả bài xong là lỉnh sao? Hết nhiệm vụ rồi sao? Sai lầm! Người bạn t́nh vẫn đang nằm chờ một cánh tay bạn quàng ôm. Hăy hôn vào người ấy, nếu có thể. Hăy nói một điều ǵ đấy, êm ả, nếu có thể.
Rồi, đi đong! Ngồi quán cà phê ồn ào? Chịu thôi, phải tịch lặng, phải đơn côi. Ngồi ở xó bếp, một hai giờ sáng. Và giờ ấy th́ nhớ là chưa thể đánh răng, áo quần lôi thôi người hôi như cú. Vậy đó, nói láo th́ c̣m piu tờ nó cháy ổ cứng. Viết văn, xem ra nản quá hí? Chưa kể, gửi báo mạng “lề phải” họ hổng chịu đăng. Chưa kể, hổng có sỡ hụi để mua cà phê thuốc lá trợ lực. Chưa kể bớt bạn thêm thù. Chưa kể họ hàng thân sơ khi khổng khi không làm “đồng minh tháo chạy”. Lại phải nói thiệt: Oải quá!
Lê Thị Huệ: Với t́nh h́nh cấu trúc của Internet và với t́nh trạng người tiêu thụ càng ngày càng tham gia vào các sinh hoạt phát biểu nhiều hơn, những h́nh thức sáng tác của nghệ thuật như ca nhạc, văn chương, vẽ vời, càng lúc càng bị số đông núm lốc lôi đi, bạn nghĩ thế nào về khả năng của các tác phẩm nghệ thuật và sự viên măn của nó trong t́nh h́nh "nhà nhà ca hát, người người viết như hiện nay"
Hồ Đ́nh Nghiêm: Ḿnh có xem một hai cuốn phim, quên mất tựa đề, bị ám ảnh bởi duy một h́nh ảnh: Một anh chàng đeo kính cận, to bản, gọng đen, tóc rối, râu lún phún, môi ngậm điếu thuốc mà tàn cong chưa chịu rơi xuống. Trên bàn: Một ly nước lọc đă vơi cạn. Một chai rượu rỗng không. Một xấp giấy. Cái gạt tàn thuốc chứa chật chội những đầu lọc cong queo nhăn nhúm. Một bàn máy đánh chữ đen đúa, h́nh như hiệu Olivetti. Một ngọn đèn vàng treo đong đưa trên đầu. Và dưới sàn nhà có vô vàn những tờ giấy đă bị ṿ lại. Tiếng kêu của cái rouleaux đang cuốn nạp tờ giấy mới vào. Những mặt mẫu tự đúc ch́ thay phiên gơ lên đó bằng mười ngón tay đặt để chuẩn xác trên mỗi ô nhựa lơm… Lóc cóc lóc cóc suốt canh khuya. Tiếng chuông báo hiệu đă đi cuối đường, đưa tay gạt cần để sang ḍng. Lóc cóc lóc cóc. Ḿnh xem, mê tơi. Thằng nhà văn, khi đó, tự thân nó, toát ra một hấp lực kỳ lạ. Nó như một con dă tràng đơn côi và ngoài kia, biển khuya đang có sóng lừng lững đi vào bờ. Ḿnh yêu cái h́nh ảnh đó quá. Đừng nói ḿnh quê mùa hủ lậu. Cái đứa ngồi trước màn h́nh máy vi tính chả ra làm sao cả so với cái thằng người dị dạng kia. Nó tiện lợi gấp vạn lần, đồng ư. Nó hiện đại và siêu khủng. Chẳng ai chối căi. Nhưng nó không chỉ phục vụ cho riêng cá nhân nhà văn. Nó phổ cập, nó đại chúng, nó hang cùng ngơ hẻm, nó Pop quá. Bàn máy đánh chữ thô kệch nặng nề vô t́nh bị đẩy về cương vị Rock, một thứ Heavy Metal kén cá chọn canh. Và thú thật, ḿnh mết Rock and Roll, chịu đèn Hard rock cách chi. Pop là karaoke, ai chơi cũng vậy, chả có ǵ ghê gớm. Ḿnh không thích internet lắm, nó xô bồ quá, nó hỗ lốn quá, tạp nhạp quá, là một thứ “Thị tại môn tiền náo”. Nó xúi người ta giấn liều, văn chương dần dà chuyển tải thứ ǵ đấy gần như một bản báo cáo lê thê. Chả có ǵ sàng lọc qua, nó đă an nhiên tự tại nhảy lên lưới lên mạng. Người ta quen đọc thứ thơ văn phi kiểm soát đó, và người ta hoài nghi về ḍng văn học @ kia. So ra, nếu được ấp ủ một cuốn sách trong tay, chúng ta hẳn bắt gặp một nỗi an tâm thầm lặng. Thứ thầm lặng cần thiết, chỉ c̣n Em với ta. Hăy tạm bằng ḷng với câu thơ của tiền nhân: Ta dại ta t́m nơi vắng vẻ!
Lê Thị Huệ: Tôi thích gọi tôi là "Nhà Văn Hải Ngoại". V́ sự ra đời của nó gắn liền với tư thế từ chối chủ nghĩa Cọng Sản của những người ty nạn chính trị ra khỏi Việt Nam năm 1975, từ đó mới có cụm từ "Văn Chương Hải Ngoai . Tôi yêu kỷ niệm về sự chào đời này, nên thích nhận ḿnh là "Nhà Văn Hải Ngoại". Hơn là "Nhà Văn Lưu Vong" (người ta có thể Lưu Vong ở ngay chính trên Quê Hương của họ). Hoặc là "Nhà Văn Di Dân", từ nhà văn "Di Dân" nghe nhà quê quá, đối với tôi. "Di Dân" nghe không hách x́ xằng, không mang một thái độ chính trị mănh liệt, gấu, như "Hải Ngoại". Trong cái mớ bùng xùng tôi vừa kể, anh gọi tên anh là ǵ ?
Hồ Đ́nh Nghiêm: A, B, C. Không có D. Không có “Những câu trên đều sai”. Vậy th́ làm ơn đừng che tay lại, cho ḿnh cọp dê với. Dứt khoát khoanh tṛn chữ Nhà Văn Hải Ngoại. T́nh thật, ḿnh yêu chữ Thuyền Nhân vô bờ. Boat People. Nghe đứt ruột, nghe da diết, nghe tủi hổ, nghe đớn đau. Nhưng tiếc uổng là nó chỉ khoanh vùng một đám người, chẳng đại diện cho tập thể tị nạn. Ngang đây ḿnh cũng xin tâm sự, là có khi ḿnh thực sự bị choáng khi nghe có người nói: Thôi bỏ đi, giờ này mà c̣n viết chuyện cải tạo, chuyện vượt biển, nghe ớn thấy mồ! Ḿnh suy nghĩ, ḿnh thở dài. Đó là hai thảm họa, hai bất hạnh lớn của người Việt. Anh xúi dục tôi quên đi, điều đó cũng đồng nghĩa là anh trách bọn nhà văn toàn một lũ bất tài? Chúng nó cặm cụi viết và chúng nó chẳng xô được vào ḷng anh một con sóng bạc đầu, một niềm đau, một tủi hờn nào cả. Ừ, tôi xin cúi đầu nhận tội. Tôi thực sự bất lực trước niềm đau vô bờ của đồng loại. Nhà văn Hải Ngoại, dù nằm dưới một danh xưng khác, có ai đứng cùng tôi ở hàng ngũ :Xuội lơ? Nói không cùng, chẳng cạn kiệt. Bất hạnh lớn lao của nhà văn là anh bó tay trước nghịch cảnh. Anh cảm nhận cái yếu kém của chữ viết, và đôi khi anh chợt nh́n ra việc anh đang làm nó nhằm phục vụ riêng cho anh, rất vị kỷ!
Lê Thị Huệ: Câu cuối cùng. Gió O chủ biên là người đàn bà Lê Thị Huệ, nhà văn có nhận xét ǵ về điều này ?
Hồ Đ́nh Nghiêm: Như trên có thưa, ḿnh rất ngẳng nghịch. Thưa kiệm lời, chưa đủ, xin bổ túc. Cái đứa hoang đàng ấy mắc phải một yếu điểm (?): Nó rất yêu chuộng qúy vị phụ nữ, bất kể hồng quần không biết cầm roi đi quyền, bất luận hồng nhan có làm thơ hay viết văn. Có chữ Thị dính vô là “ḷng trong như đă mặt ngoài c̣n e”. Chỉ rứa thôi! Giang hồ (hiểm ác) đồn đăi chưởng môn nhân Gió-o là một vị nữ lưu khó tính “độc cô cầu bại” nên tại hạ lân la tới làm quen bằng cách thi triển những tuyệt học của ḿnh, và mọi thứ đều ô-kê. Cả hai tuy Nga Mi tuy Không Động nhưng đi lại trên giang hồ th́ nên tôn trọng sở trường sở đoản của nhau, chẳng làm khó nhau. Lê Thị Huệ đối với tớ giống như chủ nhân một cơ sở bảo tiêu, và tớ có ngân lượng nào cũng kíp trao tay nhờ áp tải, thời nay gọi là chọn mặt gửi vàng. Gửi vàng xong, lại kèm theo chút t́nh: Xin v́ bảng hiệu Gió-o mà hạn chế dây dưa đôi co với hắc bạch giang hồ. Tâm ḿnh trong sáng th́ hoàng đạo e chẳng có thảo khấu chận đường. Một chút hương vị Phật pháp, có nên chăng? Cái này ḿnh “lụm” trên lưới của nhà thơ nổi tiếng Ko-un, người Hàn Quốc (thứ lỗi quên tên vị chuyển ngữ):
MỘT NGƯỜI BẠN
Này!
Với đất sét anh đă đào
Tôi đă nặn một tượng Phật
Trời mưa.
Tượng Phật trở thành đất sét
Không một vết như trời sạch sau mưa.
Cám ơn bạn đă đặt câu hỏi. Viết bài gửi Gió-o là một chuyện, mà đối thoại lại là một chuyện khác, đúng không? Viết bài là cục đất sét. Hỏi đáp, ngộ thành một tượng Phật(?)
Cầu mong trời đừng mưa. Măi mong bạn Huệ chưa t́m ra phương án hạ môn bài, dẹp tiệm. Nói một câu dở nhất thiên hạ: Xin cứ chân cứng đá mềm. Bảo trọng!
Lê
Thị Huệ: Cám ơn nhà văn Hồ Đ́nh Nghiêm.
TB: Đấy đă bày fim bộ Kung Fu: Bảo
trọng! Th́ đây cũng bắt chước, vai Thị
Nở tân ṭng Công Giáo hối lỗi: Giê Su Ma Lạy Chúa Tôi!
Trang liên hệ: sinh hoạt Gió O Mười Năm 2001-2011
© gio-o.com 2011