Chu Ngạn Thư

 

thành phố vĩnh biệt

 

Sài Gòn, thôi chào lần cuối

lời vĩnh biệt gửi về một linh hồn trẻ, chết non

gửi về một thế hệ anh

chưa nở rộ đã tàn vội vã

chưa bước tới đã kéo lại bởi gông xiềng

 

Sài gòn, gửi tới phố lời vĩnh quyết

chắc phải thảm hơn tất cả nụ cười buồn

     (những nụ cười gượng gạo héo hắt.

Cười để thấy hơi thở mình còn trái tim mình

             vẫn đập và khối óc vẫn chưa bị ô nhiễm bởi giáo điều)

chắc chắn lời anh gửi tới em, phố ạ

có thê thảm cũng không thua

những đời sống vất vưởng ở đây

bị chối từ

bị thù hằn

bị khinh miệt

nhưng vẫn nghĩ mình vô tội với tổ quốc quê hương

còn lời nào thê thảm hơn

cho những cuốn sách bị ném tung trên hè phố

cả thế hệ anh bị dập xóa dưới bước chân tiếp thu

 

trái tim khối óc

nghiền ngẫm suy tư

đêm dài ngày ngắn

bao miệt mài sáng tạo của con người vì con người

đốt bỏ đi trong buổi sáng thành phố đỏ màu cờ

khi tàn tro cuốn sách bay vượt khỏi lửa hồng

nào có thua gì giọt máu của thế hệ anh

đã rơi đi vô nghĩa trên vụn đất quê hương

đã rơi đi không gọi được tình thương

đông cứng dưới lớp băng chủ nghĩa

khi màu da đồng bào

khi họ hàng ruột thịt

được nhìn bằng ý thức hệ hẹp hòi

được nhìn trong con ngươi trả thù giai cấp, thì

tình thương cũng chỉ là những dấu chân trên cát

xóa đi rất dễ dàng

 

Sài gòn, Sài gòn

cho anh gửi tới em lời chào

những hàng cây xanh Trấn Quí Cáp, Nguyễn Du

những đọt me cao Tú Xương, Cường Để

những chiếc lá me vàng

xinh xinh rơi trên tách cà phê hè phố

có bạn bè ngồi nói chuyện văn chương,

cho anh gửi lời chào luôn thể

ngôi nhà nguyện âm thầm

nằm đối diện khu Phao Lồ Chủng Viện

có ánh nến buồn như đôi mắt EM

thắp trong buổi sáng chúa nhật

con đường thơm mùi lá mới

 

chào những vỉa hè lát đá xanh Đồn Đất, Tự Do

anh lê mòn gót giày để đến quán cà phê quen

 

chào Hân chào Thu Hương Pagode

chào Pôle Nord, Brodard, Givral

chào những tách cà phê bạn bè mời gọi

chào những ly bia đầy tình nghĩa anh em

chào chiếc ghế chiếc bàn quen thuộc

những vần khói thuốc xanh quây quần

có bạn từ  Pleiku sương mù xuống

có bạn từ Cần Thơ hương lúa lên

có Huế xa tít trở về

có Sài Gòn cận kề đấu láo

 

chào những quán sách quen đường Công Lý

dành cho anh quyển sách hiếm khó tìm

chào Xuân Thu Khai Trí

chào lên Liên Châu chào xuống Lê Phan

những kệ sách thân thích bao năm bây giờ trống vắng

 

chào Sài Gòn mùa thu không bao giờ tới

mà anh chỉ biết được mùa

khi đôi cánh cửa trường thi mở rộng

những khuôn mặt vui những khuôn mặt buồn

kẻ vui niềm thi đỗ

kẻ buồn chờ cánh cổng quân trường

chào ‘tổng động viên’, chào ‘ tổ quốc lâm nguy ‘

chào Sài Gòn mùa thu với những cơn mưa chưa muốn dứt

mưa đi, mưa đi kẻo rồi chẳng được mưa

chào những nụ cười không quen

dấu dưới chiếc dù trú mưa bên ngoài khung cửa kính nhà hàng

nụ cười như mùa thu hẹn hò không bao giớ tới.

 

chào Sài Gòn hai mùa mưa nắng

chào bên ngoài mồ hôi nhễ nhại

chào bên trong cửa kính không khí điều hòa

chào mùa mưa với những con đường ủng nước

chào mùa nắng với khói xe cay nồng

 

chào những gì sắp mất

chào những gì không còn

bạn bè đã thất tán

hẹn hò đã lãng quên

 

chào Sài Gòn đêm trở về sau hồi còi giới nghiên hiệp nhứt

còn thèm cơn say quán rượu

thèm gió mơn như hơi thở người tình

 

Sài Gòn có bao nhiêu phố

xin cho anh chào hết một lần

chào những con đường tình cây cao bóng mát

như chào chính trái tim xanh mướt tuổi anh

chào Sài Gòn tám phố Nguyên Sa

anh chào chính anh trong dĩ vãng

niên thiếu của anh niên thiếu con người

 

Sài Gòn thôi chào tình chào nghĩa

sớm trở thành nơi đi không thể đến của anh

 

Sài Gòn, Sài Gòn có bao nhiêu con phố

lòng anh buồn trải khắp bấy nhiêu

bao nét kiêu sa kiều diễm xuân thì

trong một sớm đã lên đường phát vãng

khổ đau thì có thật

khi Sài Gòn cải họ đổi tên.

 

hạnh phúc nào mơ hồ nằm trong nuối tiếc

như bây giờ anh thèm đứng uống ly nước mía ở phố Pasteur

dìu người yêu đi trong hàng lang thương xá

và gặp gỡ những chân trời phong cảnh nụ cười ánh mắt phương xa

 

 

EM yêu dấu của anh

ánh sánh lưu ly đã tắt

lửa chỉ biết hỏa thiêu

như sóng biển chỉ biết dập xóa soi mòn

chúng nào biết phân biệt

nơi đâu dựng nên nụ cười

điều gì tạo hoài mất mát ?

trong trái tim của em

trong khối óc của anh

nghệ thuật không thể bị phỉ báng bởi khối óc ngu xuẩn

tình yêu không thể bị bao vây của trí năng cuồng tín

dù tình yêu chúng ta có chút gì Sài Gòn nồng nàn dễ thương trong đó

đó chính là điều chúng ta phải cảm ơn Sài Gòn

 

Sài Gòn của tà áo

Sài Gòn của tay ôm

Sài Gòn của tình tứ

Sài Gòn của yêu đương

Sài Gòn của tháng tư

Sài Gòn của mười hai

 

Sài Gòn của chúng ta nồng nàn và say đắm

hãy cùng anh một lần cuối vẫy tay

chào thành phố của tình ta, đã mất

nghe em.

(19 – 6 – 1975)

 

 

Chu Ngạn Thư

trích Thơ Chu Ngạn Thư 1975, toàn tập

(sẽ lần lượt được đăng tải lại, lên gio-o.com từ tuần lễ 1.4.2013 cho đến 29.4. 2013)

 

http://www.gio-o.com/ChuNganThu.html

 

 

© gio-o.com 2013