Nguyễn Thị Hoàng Bắc

         CHÚNG TÔI VÌ ĐÀN ÔNG   

                                             ôi

bạn hiền tôi                   than thở

tỉnh táo khôn ngoan

như chị            như em

                                đó      

mà vẫn khổ

                        vì đàn ông

đàn cò đàn gáo vi ô lông

 

đàn tranh đàn kìm

tân cổ giao duyên

thật ra

ghi ta tì bà

đám chúng tôi cũng khổ chán

vì đàn bà

những người đàn bà không chịu để nhau yên

                                                                        ngày đêm

mắt mở to            ngọn nỏ cung tên            rình rập

truy lao tới đích            bất cứ lúc nào

bí mật

            họ bắt tay nhau thỏa hiệp

            trung thành và kịch liệt

chỉ chỏ

gián điệp

cho đủ loại đàn ông

nhất là cho

món hồi môn mẹ dặn

                                    gọi là chồng

khéo léo đội lốt

họ bắt nạt

                        hù dọa

                                    thủ tiêu

                                                ám sát

bất cứ             kẻ đàn bà            nào khác

hiện nguyên hình

đôi ba chức năng

 

một lúc

mẹ hiền

chính trị viên

giáo sư            trí thức

thất học            luật sư             thủ tướng

tình nhân

                        lăng quăng

là vợ của chồng

 

với cái giá phải trả

điệp viên lòa

xông pha

            gan dạ

                        xuống đường

những người đàn bà ngồi sau tường

học kiểu buông rèm trị nước

trị chồng

trị vì muôn dân

nhìn cơn giông

nhìn cơm canh đã nguội

món cá tự do kho riêng cho tình nhân            cho chồng

đặc quyền giai cấp ưu tiên

những tấm thân đàn ông

                                                đè lên người

                                                quý giá

những con người tài ba

đang buông rèm

trị nước

trị nhau…

chúng tôi bắt buộc phản bội nhau từ trong trứng nước

khổ nạn

            vì đàn ông đàn cò đàn gáo vi ô lông

trận chiến hô to

                        tiêu diệt             quyết chiến            xung phong

bầu máu nóng

đàn cò đàn gáo vi ô lông

đặc sản phường khóm

xả láng

chúng tôi vì

đàn cò đàn gáo vi ô lông đàn ông

 

                                                1998

 

        NGUYỄN QUỐC CHÁNH                                  

 

GIỮA TRUYỀN THỐNG CHẠY RONG &
THỦ ĐOẠN PHỦ SÓNG

 

 

Cậu hai ơi/ tôi Mỹ Tho lên/ tôi nghèo lắm/ tôi 14 đứa con/ tôi nghèo lắm/ mua giùm tôi bánh cuốn nóng/ có nước mắm và rau thơm/ tôi nghèo lắm/ mua giùm tôi bánh cuốn nóng/ tôi Mỹ Tho lên/ tôi lạc đường cậu hai ơi/ mua giùm đi!

 

Nước từ ổ khóa nhểu, nhà không thể vô. Đã 5 giờ kém, trí nhớ nhão, đọng thành ao. Gió, và những cơn lốc bụi. Biên giới của mắt, mũi, tai đồng qui vào một chỗ, có nhiều khỉ, hú hí đằng sau một bức tường lửa. Một con bị nhăn dái cầm đầu. Cá mòi bơi trong lon thiếc rỉ, rục xương trong nước sốt cà, khoe với khách du lịch từ Nam Phi. Chúng luôn thở rất sâu dưới đáy một vũng biển rất sạch.

 

Trong tiếng róng của kèn và lời nước đục, tiếng rao chạy từ những Xóm Bần Lỗ Miệng đến cửa cái của Lăng Hậu Môn. Không thể ngồi một chỗ, trên đường độ chúng sinh, Phật bị xe cán gãy chân ở đoạn vòng cung giữa tá tràng và ruột già. Con mắt ti hí ly dị những cái mặt có khuôn đúc từ thế kỷ 13, ngồi chồm hỗm trong công viên trên đường Lãnh Binh Thăng, chờ mấy thằng già khùng trên núi Đài Loan tới thôi miên vào miệng.

 

Mưa có màu, những con rối không thấm nước, còn lại. Tôi không ngước lên, tôi cúi xuống, tôi thấy một di sản chồng chéo trên những cái trống: Ăn - Ngủ - Đụ- Ỉa. Tôi không ngó ra, tôi ngó vô háng Thị Nở (xin lỗi chị), tôi thấy một truyền thống đỏ lòm của những cái ngao: Ngu &ø Máu. Tôi không ngó mặt Y, Z,  tôi ngó buổi sáng tào lao, rồi rủ về Thị Nghè hồi sức trong quán chó ôm: Ăn &ø Măn Lồn.

 

Tự cấu má, những đứa trẻ còi xương ngáp. Chó ngáp ruồi, người ngáp may rủi, lịch sử ngáp máu. Những tai nạn thường xuyên, bắt nguồn từ một tai nạn hy hữu dưới hầm tàu do một đầu bếp dàn dựng theo kịch bản phim quảng cáo nước tăng lực hiệu Bò Húc. Một hội chứng thèm chua? Không, hội chứng thèm vua của một thằng khùng trong những buổi trưa nhiệt đới cúp điện.

 

Mèo rượng đực trên mái, đứa bé suy tim ngất. Đồng bào là con bò cái, sữa bị vắt nuôi một lũ trâu già lở mồm long móng. Những thùng bia cạn nhanh, mặt trời qua chậm, một chấm sáng trên đồng. Chạng vạng chuột vào hang. Sắp đến giờ nhào lộn, ngủ ngày và chơi đêm. Thành phố bị dìm trong hỗn độn, những con đường nứng suốt. Sài Gòn gãy cặc. 

 

Quạt bàn/ quạt trần/ đồng hồ/ radio/ bàn ủi điện/ bếp ga/ là  m…u…a!

 

Kitaro chơi bản Silk Road. Những cồn cát trôi trong mây, lão ăn mày dúi Haiku vào bị. Sò rỗng thổi một điệu nhạc, dán chết trong thang máy. Cội rễ của khoái lạc xanh, giá trị ở cái đập cánh của con chim đen, một dòng nham, không phải những cục đá, một pho tượng hay cành cây. Biên giới giữa xanh và đỏ, xóa bằng một sợi lông. Biên giới giữa lời kinh trong chùa và tiếng nhạc từ cái rướn mông của con gấu cái trong Kinh Dục Lạc, xóa bằng nửa vòng lăn từ dưới lên trên.

 

Thành phố đần độn sau vụ hãm. Con rối mắt mèo đọc báo Công An buổi sáng, biết tin một thằng cha vá xe cụt chân trái, rải đinh xuống đường để có việc làm nuôi vợ (mù) và 5 con, phóng ra cầu Sài Gòn, gặp bà bán dừa có một con chết trận (không thành mẹ Việt Nam Anh Hùng), bán mỗi ngày 30 trái cho bọn Đài Loan. Tụi nó máu gái mình lắm, nè, dừa này sung hơn nước Bò Húc của tụi Thái à nghen, vừa nói bà vừa chặt cho nó một trái. (Nó định làm một phóng sự ảnh bắn lên Net, nhưng bà bán dừa ngăn, khuyên nó nên theo nghề công an, bà vừa xem truyền hình, thấy cảnh sát công lộ Mỹ đẹp trai và lịch sự lắm).

 

Số gen của ruồi ít hơn tôi, nhưng nó tự do không đội bảo hiểm, đậu chỗ nào, Âm / Dương bất hòa chỗ đó. Gà trống sắp bị vặn cổ, nằng nặc đòi gáy, lão nhà thơ đứng bằng gậy, õng ẹo khoe: anh làm thơ cho em trong mơ; một thằng cha khác bắt chước, nhổ vào miệng vợ: anh bị thơ đuổi. Trong đêm chỉ có mùi cứt mèo (không phải mùi hoa sữa), Trần Dần ngồi lõm tường, mở mắt nói: thằng ấy làm thơ nô. Dưới những chùm pháo bông, kẻ chuyên đốn người luôn mồm dạy: trồng người. Đĩ Cầu Hàn dựa lưng Bảo Tàng Khủng Long, thúc: nhanh lên cha nội.

 

Lịch sử nặn bằng đất, những con rối tắm bùn. Một ngàn năm bị cỡi, bà cố tôi biết thờ Quan Công, và cúng Khuất Nguyên vào rằm tháng 5. Tôi không có tín ngưỡng, tôi thần tượng mặt trời mọc trên biển, và lặn từ trên đồi buổi chiều. Tôi có một vài lần bất tử như vậy, và rất sợ nắng trên đường Nguyễn Tất Thành buổi trưa. Nó bí mật như cái chết. Nó chiếu bí mọi cách nghĩ. Con mắt mơ màng bị chẻ đôi. Cái nhìn lươn lẹo bị ngắt đọt. Thân thể co rúm bị gấp khúc. Tan hoang hiện lúc mặt trời mọc, hiện trong lời bập bẹ của đứa bé tập nói.

 

Keo diệt chuột/ sản phẩm mới của công nghệ sinh học/ không độc hại/ cả dán và các loại côn trùng khác diệt tuốt/ sản phẩm mới của công nghệ sinh học/ keo diệt chuột/ hiệu quả/ tiết kiệm/ không độc hại/ chuột và các loại côn trùng khác/ diệt tuốt!

 

Thư viện trong nhà xác, những cuốn sách không thể chạm. Nó là ma, và mưa, lất phất trên bãi phế liệu. Những con bò trệu trạo nhơi, tôi ợ ra chữ dạ dày từ chối. Nghe Y Moan hát Đi Chơi Với Gió, một người nói: đến với rừng là để mơ. Nhưng bây giờ, Tượng Nhà Mồ đã cầm dao. Có lẽ vì  một câu thơ của bà Hồ: "Chém cha cái kiếp lấy chồng chung". Ở một hành lang nọ, dưới mái vòm thuộc địa, ruột của chuột ngập trong răng của mèo.

 

Nhìn từ hẻm cụt, thế giới trét đầy keo, bạn tôi kêu: uống nhầm thuốc ngừa thai giả, đẻ một  đứa bé sứt môi. Cái bóng có đuôi dài, lướt qua tường với động tác một người thủ dâm, và kết thúc bằng cú ngã sấp. Bên Thủ Thiêm, có một thầy chùa hay nói với Thích Ca: ăn thịt chó thiếu lá mơ và ghiền, kiếp sau thành đàn ông không có buồi. Mấy chú tiểu khoái chí cười, các tín nữ thì bỏ chạy.

 

Một người Chàm khoe: so với Linga của họ, chùa Một Cột của tôi chỉ đáng hãnh diện của cá đực trong bồn kiếng. Tôi cười và nghĩ bụng: hang Củ Chi mới là lối thoát cho chứng tâm thần của cựu binh Mỹ. Một em trốn khỏi giấc mơ đô thị than: gái ruộng xuất qua Đài Loan giá mỗi em bằng một trứng vịt lộn. Người tư vấn tình dục cho thanh niên kêu: bộ sinh dục trong đức tin của họ đã bị lạnh cảm. Một bài dân ca vừa ký âm, có câu: con sâu xanh chui lên từ mận đỏ.

 

Một hợp chất tràn vào khe, những cái chết bốc hơi trên biển. Chân trời ráo, tay không thể chạm. Bọt nước vỡ trong mắt, lời trăn trối tắt trong bụng cá. Tiếng thì thầm ửng khi biển rạng, nắng mổ vào vết loét. Vẻ phi chính phủ của thời tiết để lại xanh, đỏ, vàng và những biến thái tích trong mắt, nhìn đâu cũng thấy sự lươn lẹo trong tính đồng nhất của con ngươi.

 

Một tấm hình vĩ cuồng, lơ lửng ở gian giữa căn nhà ngăn thành nhiều buồng nhỏ, tối và ẩm. Bên dưới là tranh bột màu hát Chầu Văn, căng trong cái khung mạ vàng. Họ, một đám vừa vỗ trống vừa hát. Thân thể trụi lủi, mặt nghiêng trái, cằm tì trống nâu. Nhìn lâu sẽ thấy sự mầu mỡ của các đấu sĩ, và mắt sắp vỡ. Không phải sò huyết húc bò Tây Ban Nha, những con bò tự húc vào nó. Một đứa nhỏ trèo lên cây, những ống kính truyền hình chĩa lên mặt trăng đang bị ăn bởi lũ dơi mặt chuột. Một ngày không chạm đất, trống vẫn thúc trong ký ức phồn thực, và thái dương một người đàn bà mãn kinh, co giật. Máu ộc.

 

Sao nhanh nhẹn vậy/ Cotex White* hả/ thoải mái nè/ khô nè/ thoáng nè/ có cảm giác nhẹ cả người/ Cotex White luôn há!

 

*) Cotex White: băng vệ sinh, quảng cáo trên TV .

-----------


www.monglan.com

 


 

Bùi Chát

 

XÁO TRỘN TRONG NGÀY

 

 

Rất thích đi một

Con đường ý nghĩ vừa xảy ra

Hoặc những khi bận rộn tôi

Thường qua lại con đường mà

Không cần định hướng

 

Tôi đã quăng cái tát lên trời

Không hiểu vì sao lại đem xuống một vật y hệt như nó

 

Giữa những ngày

Có ai biết

Đời sống của tôi

Đang rơi như chết

 

Tôi không biết phải làm gì

Khi mỗi sợi lông trên người tôi đều không phát sáng

Đêm

Đêm

 

Tôi có thể thông minh

Trong ánh mắt em

Hơn mọi nỗi đau em chịu đựng

Hơn một sự sống

 

Chuyển động không ý tưởng

 

           

 

Đinh Trường Chinh


 

           

 

Đêm

tôi di động dần khỏi mặt phẳng trần nhà

nơi giấc mơ chật kín gió

những lóng tay treo lỏng trên sân khấu múa rối.

Tôi mời em tham dự trò chơi trên một sân khấu ảo:

thơ (và sự cấu tạo của chữ).

 

Em sẽ chảy ra như vật thể lỏng

sau khi hóa thân vào tôi

thể tích ba chiều căn phòng như một nhà giam biệt lập

Đêm chạm bóng tôi

chạm bóng lưng em

hắt nhũn ánh sáng.

Tôi leo ra khỏi mặt phẳng và cố thở

như cá.

 

Có thể tôi sẽ đột cười đáng ghét

hay tôi sẽ đìu hiu như đêm

(khoảng đêm còn lại cũng đáng ghét như).

Nhưng tôi biết

đêm sẽ liếm sạch

trí nhớ tôi

liếm sạch em,

những vật thể lỏng khác... 

 

Đêm sẽ vẫn đắm đuối

hồn tôi cháy ngút

Sự phân rã của bóng tối hay trò chơi cấu tạo chữ trên một mặt phẳng di động

dung dịch trí nhớ là thực phẩm của cá.

Hãy mọc lại

Hãy hồi sinh

những giòng sông đã cạn chết đêm nay.

 

Vẫn đêm

tôi cách em vài lóng tay

tôi cách em một cơn mưa

tôi cách em bài thơ chưa trọn chữ.

Lần cuối cùng

Tôi và em chỉ cách nhau vài hơi thở

(và một xác cá

mắc cạn).


 

Trần Tiến Dũng

 

             NGƯỜI CHƠI ĐÙA MỘT MÌNH TRÊN ĐỒNG ĐẤT

 

 

Hắn trú trên râu, cánh và gai chân của bầy cào cào đang rối tung trên đám cỏ

 

Bằng cách nào hắn tự ném được chính mình: Co một chân? Mở hai cánh chờ gió bọc? Lên đồi kia rồi cắm đầu xuống vực? Cuộn tròn  giữa triền dốc mà buông thân?

Cứ bất kể! Được lộn cổ như hắn là tốt.

 

 

Ở phía thân hắn được ném tới chỉ cái nhìn là phẳng.

Nhưng đó thật là vũng rộng, nơi nhấp nhô những đỉnh cao ngất.

 

Ở phía thân hắn được ném tới. Khoảng trống phơi phân trâu bò, những bệch đất bùn, xác chuột , hoa khô.

Hắn còn tìm thấy dấu răng ký ức của hắn trên những trái non.

 

Như bãi hoang hỗn độn. Tất nhiên rồi!

Cần gì phải giấu chỗ phân hủy ấy. Điều cốt yếu hắn đã xa hơn một đoạn, xa hơn ngày hôm trước và suýt nữa đuổi kịp mùa cỏ cũ.

 

Tự xô ngã! Vâng, hắn ưng vậy. Cứ chúi lủi, lom khom, trước khi bật lên rồi lại chúi lủi, bò...

 

Buông! Buông cả ý nghĩ về buông.  Cuối cùng hắn cũng tìm được lại sự ném. Trong lúc thực hành mỗi động tác túm lấy chính hắn ném đi, hắn rủ bỏûsự  vướng víu khó chịu của

quần áo, tóc, móng, da. Bỏ luôn cả nhịp tim vay mượn của thế kỷ trước.

 

Hắn phủi… rồi lại phủi, chấm dứt được sự níu kéo của gió, thói ủ ấp của ánh sáng và cả sự rộng lượng của hơi thở.

 

Thật bậy bạ nếu nghĩ rằng hắn không dám tự xé rách vụn hắn để lực ném được nhẹ. Bởi hắn tin từng mảnh lẻ rời vụn sẽ trì nặng hơn khối nguyên mà hắn lưu trú.

 

Đừng hỏi đâu là điểm dừng: hãy nhìn bầy cào cào búng nhảy trong nhịp hoàn hảo, luôn ở phía xa.

 

Hắn liên tục ném, hắn không phải tranh một chỗ chôn thân. Hắn chỉ muốn tìm lại khuôn mặt ham chơi và cách chơi tràn cảm xúc trên đồi đất.

 

    thể   đó       sự    rượt    đuổi        vọng

 

Nhưng chắc gì hắn không đến được đất đồng bất biến để chơi một mình.

 

Và nếu khăng khăng đó là sự vô vọng, chuyện hắn được chơi, mọi lúc, trên suốt hành trình vô vọng cũng đáng một  đời.

 

Giá   tôi   biết   được   cách   ném   thân   để   được    thấy   chính    tôi    chơi   như   hắn

trong cái thế giới đất đồng không vướng mắc!

 

Tôi   nay      được   nhìn   thấy  hắn. Cái nhìn, trong mọi cách không thể thay được hành động.

 

Tôi

        đứng chết

                 giữa chốn vô thường

và bật khóc.


 

 

Nguyễn Đạt

 

 

ĐOẢN KỊCH SỚM MAI

 

 

Quán Hoa kiều

Chàng người Hoa ít lời

Dĩa bánh bao bốc khói.

 

Nàng nhìn tôi

Khi ngó tôi em biết những điều này:

Điệu cười của hắn có ý nói

Kiểu nói của hắn tượng trưng cho

Quần áo hắn vận chứng tỏ rằng

Giày vớ hắn mang cho ta biết

Nàng mỉm nụ bày tỏ:

Điệu cười kiểu nói giày vớ

Âm thanh Thịt xương Bàn chân.

 

Tôi thúc thủ đứng lên

Nguội lạnh xác thân bải hoải

Thú nhận Hắn không hấp dẫn

Dĩa bánh bao bốc khói.

 


 

 

Phan Nhiên Hạo

 

 

GIỐNG NHƯ NHỮNG LẦN ĐẦU

 

 

Giống như lần đầu tiên tôi đi xuống một ga xe điện ngầm ở New York

bẩn thỉu và rất nhanh

con tàu như một viên đạn bắn về phía trước

từ nòng súng của bận rộn

một người trẻ tuổi sáng sủa đứng gần cầu thang hát:

“em là con rắn nhỏ

quấn quanh cổ anh

như chuỗi ngọc xanh nhặt từ biển

xin đừng giết anh với những lời nọc độc thì thầm”

tôi mỉm cười và ném tiền vào chiếc ly giấy,

sự thật thì tôi ghê tởm

tất cả những gì liên quan đến rắn

 

Giống như lần đầu tiên tôi bị nuốt chửng bởi áo quần

trịnh trọng cho cuộc phỏng vấn việc làm

ở tầng thứ 48 một building xấu xí như khúc củi,

dowtown Los Angeles

đứng trong thang máy tôi thấy tôi giống cây diêm quẹt

quẹt lên những sự ẩm ướt mỗi ngày

của cuộc kiếm sống

tôi đẩy cửa đi vào, tôi thấy một người thư ký ngực nặng và mắt to

chiếc cốc uống cà-phê màu nâu dính những vệt son môi màu đỏ

tôi nói: “Thưa bà, tôi đến đây để gặp Giê-su”

 

Giống như lần đầu tiên tôi đi vào tiệm giặt

tẩy sạch những lời nói dối

tôi ủi các nỗi buồn thẳng ra, tôi làm thơm tho các xếp đặt

của định mệnh, của các rủi may

quá trình tin tưởng vào Thượng Đế cũng có thể được truyền hình

giống như cuộc săn đuổi trên xa lộ

“âA breaking news,” người xướng ngôn viên nói:

“Sau cùng thì cảnh sát phải bắn chết ông ta

vì các hiểm nguy có thể gây ra cho người khác.”

 

                                                             ***

 

 


 

Lê Thị Huệ   www.gió.o.hue

 

 

 

 

Vương Huy

 

 

 

LỬA SÂU CÕI ĐÁ

 

 

Nơi đây, nơi mà tất cả những con đường phôi thai đều chết tươi

khi chưa kịp chào đời

Chưa kịp khóc lên những dấu chân người ngớ ngẩn

Chết, thật êm trong vầng cỏ dại bọc quàng thân thể đất nâu

Khô, khô sẩm vào trong một linh hồn

Nơi mà tôi lùi sâu miên man, một hang đá lạnh u trầm là chính tôi thừa thãi

Nơi cứ mỗi chiều chiều nắng ngất trên những ngón lá xanh nhọn đầy vô vọng

Tôi lần ra hú gọi một tên người, một tên người không âm sắc,

một tên người không có thật

Một tên người mang mang như một nhịp điệu đơn buồn đã làm nên tôi sơ thủy

Một tiếng hú vơ lẫn hòa vào khúc hát cổ xưa rã rời của những đám mây

và bầy lá mục 

Người ớ người! Tôi hú vọng vào thâm u cho lòng tôi tĩnh lặng

Tĩnh lặng lơ mơ như không khí vô cầu

Và bóng rừng trả lời tôi bằng những giọng thú hôn mê một nỗi sầu man rợ

Và những vách núi xám tanh đáp lời tôi bằng nghìn mặt đá toát mồ hôi sương nhợt

Một tên người tôi gọi một tên người nhưng cõi đời hồi âm tôi

bằng muôn trùng thênh vắng

 

Nơi đây, im lặng đã đầy lên thành một khuôn mặt

Chập chờn, lẩn khuất

Nối cùng tôi mỏng manh dằng dặc một câu chuyện tơ giăng xuyên qua ngày đêm

sáng tối

Tôi nắng lên, tôi mưa xuống, tôi sống như thể ngậm nhắm triền miên sự mịt mờ

       phương hướng,

từng mảng, từng mảng đìu hiu, từng mảng hoang vu xanh xám ẩm buồn 

Tôi ăn cả tiếng chim tê điếng

Tôi uống ngợp sự cô tịch trong veo mát rợn từ một mạch suối hư vô

Tôi lạnh căm một căn phần

Và nghe chảy lan man vào thân xác phiêu bồng róc rách gương mặt của chính tôi

đã thoát ra in xuống ngàn sâu gợn nhớ

Rồi ngủ quên như một chiếc rễ cây, mộng mị, bàng hoàng

Trên nền đất nhạt mà một cánh tay nắng yếu đã thiêu lên đó

đầy những hoa văn run rẩy mơ hồ

Ngủ trong tiếng ru dài của cỏ

Ngủ trong tiếng cười mê dại của đá sỏi loạn cuồng

Ngủ trong câu kinh xa xót của những con dế đang cầu siêu trăng xuống

Không còn đường ra một chốn

Không cần tìm đường ra một xứ

Hơn khi nào hết, tôi bao la vui sầu

Nơi đây, nơi đầy màu tối cun cút này, tôi phải luôn ấp ôm một cái lửa nhỏ nhoi

Không thể buông rời

Chút lửa có cánh đầy hơi nóng sẽ bay vút không ngờ, bay tắt vào đêm sơ khai,

bay về thời vô dấu tích

Tôi hít cuồng điên mùi lửa ma nghiệt vào chiếc phổi trời đã ám

những ráng mây của mình,

không còn kịp, không còn kịp

 

Tôi rượt đuổi theo những ý tượng oan khiên vật vờ mời gọi tôi bốn phía

Tôi, tôi ấy mà, mỗi ngày, mỗi ngày, cái thằng tôi sống lại khôn cùng một niềm chi

      không nhận rõ và cùng lặng lẽ rữa tàn khôn cùng chính điều sâu thẳm vu vơ đó

Sống như thể ngồi chất bâng quơ những nhánh tuổi gầy khô của mình, những cơn điên

      vì vệt bóng thẫm đặc của mình, những giấc mơ vô dụng của mình, những chữ và

      cả những phiến thời gian không dưng lao xao rụng rớt quanh mình

 

Một giọt lửa long lanh reo ác! Một nỗi hân hoan đắng họng điếng tim tê dại linh hồn!

                    Người đẹp tàn nhẫn màu sự chết!

Một giọt lửa phừng phừng ca hát đau đớn trên ngày tháng bụi tro

Tôi đang cố giữ ngọn lửa hay đang tự thiêu hủy chính mình?

Có lẽ, không chối từ gì, lửa sẽ ăn tất cả tôi

Có lẽ, không thể chối từ, tôi phải nuôi một giọt lửa lao đao trong cõi lạnh đá

Cho riêng tôi, cho tôi đã tắt ngấm mọi ánh đường.

 

           

 

 

 

 

Inrasara

 

 

NHỮNG NGÀY RỖNG


Ngày 8

Ôi Phan Rang Phan Rang sao không đâu khác mà Phan Rang?
làm chú rể ở Phan Rang 2 lần
hát karaoke 3 lần, khóc 4 lần, đánh nhau say xỉn 5 lần.

Sinh ở Phan Rang chỉ một lần.

Như trước đó cha tôi sinh hay trước nữa
ông tôi sinh, lớn và chết
như Phan Rang nắng ngàn năm xua sang triệu kiếp sau
những đứa con tôi sẽ nơi đâu?

Yêu ở Phan Rang 6 lần, đau khổ cũng ngần ấy lần
giàn lửa không thiêu hết tóc em trưa ấy
đêm nay nung sôi lồng ngực anh.
gục ngã ở Phan Rang 7 lần, gượng đứng dậy hơn 7 lần.

Sinh ở Phan Rang chỉ một lần.

Sao không 600 năm trước hay 700 năm sau ôi Phan Rang?

Vinh quang lớn / bé 8 - 9 lần
hổ mặt không muốn nhớ mươi lần
giúp người vài lần, chịu ơn đời ngàn lần
nói ngu ngốc, phét lác / làm thơ, viết lách trịnh trọng bộn lần
chịu đói, nhịn khát / tiệc tùng khoái khẩu rất nhiều lần.

Sống chỉ một lần.

Dứt áo rồi quay lại Phan Rang cả trăm lần.

Sinh ra và chết ôi Phan Rang chỉ 1 lần.


Ngày 5

Có buổi chiều không muốn làm gì cả / nghĩ gì cả / nói gì cả
cho
trăm con sông nuôi nấng tuổi dại mình
chảy đầy trí nhớ

cho
ngàn câu thơ thuộc lòng thuở chưa làm thơ
tràn vào hồn bỏ ngõ

công việc đùn về
truyện ngắn đọc dở / trang thư viết dở
đời đang thúc bách ngoài kia

một cô gái đội nước xuống đồi, dừng lại, nấn ná hồi lâu
rồi chậm rãi bước về làng
bây giờ đang làm gì / ở đâu - ai biết?

chiều ngoài kia đang tắt

đừng đợi khuôn mặt nào bất chợt
lấp đầy khoảng rỗng anh

vạn cánh chuồn chuồn tuổi thơ bay sáng căn phòng.

Sài Gòn 18.06.2001


 

Đỗ Kh.

 

 

 

* * *

 

 

Tôi thích ngồi sau em trên yên xe

Lăng quăng những con đường Hà Nội

Rất sóc hoàng lan

Hoa sấu vòng vèo

Rù rì Quán Sứ mùi hoa đại

Đêm rất yên lành Nhà Máy Điện*

B52 giờ là một thứ rượu đàn bà

Nhẹ như những ngày phụ nữ giương tên lửa

 

Tôi thích ngồi ôm em sau yên xe

Cổ em mát và đít em rất ấm

Một tay tôi đỡ ngực em chùng xuống nặng

Còn tay kia thõng

Như đang cầm M16 bằng băng đạn**

Chạy ra cầu Bình Lợi xem một vòng

Chiến xa Bắc Việt kìa sắp đến

Nhưng lịch sử chẳng bao giờ tái diễn

 

Buồn cười***

 

Đầu tôi có sợi tóc vừa mới bạc

(Thì cũng từ ngày dẹp cảnh sát Bình Xuyên)

Đầu ngực em thâm vuông bốn cạnh một pháo tháp

Một đồn Tây lô cốt bỏ hoang

Trồi trở lại dưới nịt vú và đằng sau lần áo mỏng

(Ừ thủy lôi cấm vận cảng Hải Phòng)

Bảy Viễn vai ngang và Kissinger miệng rộng

 

Hà Nội

Vào giờ đồng cô về nhà cạo lông chân

Và bán xôi lục lặc vào thành phố

 

Đêm Hà Nội váy chùng

Em đít ấm và tôi dương vật ngỏng

 

 

9. 96

 

-----------

*  Mục tiêu ưa chuộng của pháo Mỹ trong thời chiến tranh, lạng vạng gần đó coi chừng lãnh miểng

**  Chi tiết quan trọng: tay thõng cầm M16 bằng bá ngắn thể nào nòng cũng cạ mặt đường

***  Đại khái: “Lịch sử bao giờ cũng lập lại, lần đầu là bi kịch, lần sau là trò cười.” (Các Mác, hình như trong “Ngày 18 Brumaire của Louis Napoléon Bonaparte”)


Ngô Tự Lập

 

 

 

Đường miền Flandres *)

 

 

Đến từ chân trời và đi về một chân trời khác

Có phải đó là đường miền Flandres?

 

Không một bóng người

Vắng những cây cọ cụt đầu, những vạt đồi nham nhở khóc

Ở đây tôi đã biết

Máu trinh trắng đàn bà tưới lên cỏ xanh nở ra hoa vàng

Và cát bỏng hút kiệt, vắt kiệt

Tiếng khóc âm thầm khao khát, đêm đen.

 

Không lẽ đó là đường miền Flandres?

Ở đây tôi đã biết

Những con chim đen, những trái bom lắc lư rơi

Xuống sân trường đất đỏ

Có thể mũ rơm vẫn vàng nguyên đó

Lũ học trò vẫn bay liệng trong không gian.

 

Không lẽ đó là đường miền Flandres?

Tôi chỉ biết, tôi còn có một miền quê khác

Một tuổi thơ khác, những người đàn bà khác.

 

Tôi đã không sao thoát được sự giả dối của ngôn từ

Đường miền Flandres -

Tôi đặt tên cho miền quê, tuổi thơ và những người đàn bà ấy.

 

Vâng, sự giả dối của ngôn từ

Một con đường, một cái tên.

Đến từ chân trời, tôi đi về một chân trời khác.

 

----------

*) La Route des Flandres - Tên cuốn tiểu thuyết của nhà văn Pháp Claude Simon (Giải Nobel năm 1985)

 

 

Đinh Linh

 

 

 

MỘT CỘNG ĐỒNG NỔI

 

 

Vào năm 2049, một cộng đồng nổi được phát hiện cách đảo Guam 80 cây số. Trên 11 con thuyền mục, được xiết lại với nhau bằng dây thừng, là 99 người vô tổ quốc. Thuyền nhân cuối cùng của Việt Nam? Con cháu của lính Nhật mất tích từ Đệ Nhị Thế Chiến? Bọn khỏa thân Úc? Bằng một đinh rỉ, họ đã khắc vào mạn thuyền những mẩu chuyện bằng chữ tượng hình. Ta được biết họ tồn tại bằng cá chuồn và nước mưa. Hầu hết chưa từng thấy đất liền. (Ai đã thấy đất liền đều bị coi là điên; chữ “đất liền” và chữ “điên” giống nhau.) Biển, là nơi an nghỉ cuối cùng của tổ tiên, được sùng kính vì linh thiêng và hiểm độc. Thượng đế ngụ ở chốn cực thẳm và được tôn là “Con Cá Mút Đá Lớn Nhất”. Huyền thoại sáng tạo thế giới của họ bắt đầu: “Khởi đầu, thế gian đơn điệu này không bập bềnh...” 


Ly Hoàng Ly

 

Ngựa đêm Bắc Hà


Những con ngựa đêm hí bạt gió
Vọng mầu đêm Bắc Hà
Đoàn ngựa thồ gõ vó đường núi âm âm
Tiếng hí rần rật vỡ đêm
Vỡ lòng...
Ngựa ôi,
một kiếp thồ quẩn quanh
những con những con đường mòn bạc phếch
Vượt núi vượt đèo,
tới những phiên chợ Bắc Hà sắc mầu nhộn nhạo
Cằm cụi đi, cằm cụi đi...
Cứ cằm cụi đi, cằm cụi đi
Ngựa mẹ - ngựa cha - ngựa con
Một vòng tròn luân phiên
Đời này sang đời khác
Ngựa ôi ta hiểu sao mắt mi buồn hơn mầu đêm xứ bắc
Ta nghe ngàn lời gió ngàn lời trăng,
Ngàn lời thiết tha,
Ngàn lời vỡ ra từ mầu mắt đó.
Ngựa đêm hí bạt gió...

 

        

      Nguyễn Hoàng Nam

 

           niết bàn hành

 

1. nhớ kurt cobain

 

hôm nào mày tới tao chơi

mang theo bộ mặt thật nào cũng được

sau những lần vấp ngã oan ức

trên những kinh nghiệm vô dụng

mưa rơi đều đều mưa rơi

 

tới tao chơi

hồi trung học suốt ngày ngồi trước 7-eleven

hai gậy budda thái không đủ buồn cười

hết tiền mua bia

đàn điện vặn distortion hết ga

đóng cửa garage nực thấy mẹ

còn mở ra thằng già bên kia kêu cảnh sát

chớp nháy ti vi chớp nháy

 

tới tao chơi

bao năm lang thang không trưởng thành

trời rộng bằng miệng thùng rác

trở về nhà thùng rác

mở hay đậy nắp đều cùng mùi hạnh phúc

ngồi co ro cầm ống chích bàng quan

vo ve cánh ruồi vo ve

 

xuống đáy hố thình thịch cái đen

dựng đầu dậy thao láo cái trắng

hai cái chơi vòng vòng

đéo biết cái nào có trước

thỉnh thoảng bỏ vào mồm nuốt không cần uống nước

vài viên tình cảm cải lương

một cái lồn hai cái vú

riết rồi công hiệu bị lờn

đéo dỗ được giấc ngủ

 

hôm nào mày tới tao chơi

mang theo gương mặt cũ nào cũng được

mỗi bóng ma là một trò giễu dở

mỗi thằng một cây súng bắn hoài

tiếng nổ cũng vui tai

đau quá chỗ nào mò lung tung không thấy

 

mưa rơi đều đều mưa rơi: cũng vậy thôi

ti vi chớp nháy: sao đéo thấy

cánh ruồi vo ve: vẫn còn nghe

mưa bay chớp nháy ruồi bay

 

mày cứ tới tao chơi

như một người bạn

như một người bạn quên tên

dù tất cả đều tê dại

dù có tới cũng chẳng để làm gì

dù biết không có ai ở nhà

 

dù tụi mình đã chết từ lâu

 

 

2. rồng và mưa ở huntington beach

 

phật lạt phạt phật lạt phạt lạt phạt phào phào phật phào phào, tôi uể oải bò dậy bước ra phòng khách, trang một báo hôm nay đăng hình người đàn ông mặc đồ đen che dù đen lẻ loi lội con đường mưa bão, hai bên phố chết úng im lìm

 

phật lạt phạt phật lạt phạt lạt phạt phào phào, mưa tạt tới tấp vào cửa kiếng bị hở, nước loang theo bờ tường xuống đọng vũng dưới sàn nhà, đụ mẹ đéo hứng bằng xô được

 

trên truyền hình người ta chèo ghe cao su bên cạnh xe cộ ngập nước, bà già tôi có kể lại lúc sinh thằng anh mày năm nhâm thìn bão lụt ở biên hòa, nước sông đồng nai dâng lên tới nóc nhà

 

trong nhà không có khăn lông lớn, tôi lật đật để tờ báo vào vũng nước dưới sàn nhà, nước ngấm vào lụt con đường mưa bão, người đàn ông mặc đồ đen che dù đen quay lại mãi nhìn tôi

 

ờ người thi sĩ năm xưa, ai rảnh đâu mà nhớ tới anh, bạn bè đã về an phận trong nhà thương điên, những đóa hoa ném xuống huyệt đã thành cỏ dại, những con dòi đã bị quạ đớp sạch, lũ quạ đã bay trở vào vòm trời đen ngòm, hôm nay anh đứng một mình trong nghĩa địa đọc lại bài thơ trên mộ bia lấp xấp cỏ và sình

 

anh gõ cửa tôi lúc này làm gì, tôi bận làm tình với bạn gái, trời mưa hoài nên tôi bận suốt ngày

 

ờ người thi sĩ năm xưa, tôi thấy con rồng ngoằn ngoèo tia chớp, anh đã là mưa sao còn sợ lạnh, đã thành thiên tai sao còn sợ cô đơn

 

anh hãy trở lại khi mưa ngớt tạnh, để thấy trời còn đen ngòm nhưng chim đã giành nhau hót ngoài cửa sổ bạn gái tôi nghỉ làm nằm nướng, tôi mở cửa đi ra đường khoái chí cám ơn mưa khỏi rửa xe, và nước lụt hai bên đường chảy cuồn cuộn vào cống như những dòng sông không còn đi lạc

 

(3/1995)

 




Thận Nhiên

 

NGÔI NHÀ BẮT LỬA

 

 

hãy giả định

buổi chiều nói mớ mùa sau

những tia nắng sáng trên bức tường ẩm rêu kia

sẽ tắt

tắt

vĩnh viễn tắt và biến mất trong trí nhớ cô đặc

 

ngôi nhà sẽ cháy

căn phòng nghiêng 45 độ lăn từ hiện tại xuống tương lai

bỏ nắm tay vào miệng anh lôi ra một con chim hót trong cuống phổi

tiếng hót úng cùng em

trồi lên từ giấc mơ trong một căn phòng khác

một hiện tại khác

với thời khắc anh đang thở

 

hãy giết thời gian bằng cách xem chỉ chân

những đường tình duyên sinh mệnh vắt lên ngọn đèn trắng lạnh

hãy khát cùng nhau

một tiếng rú khan

 

chiếc xe tải không tông phải con chó chạy băng ngang đường

mà cán lên bóng nó

anh nhặt chiếc đinh rỉ

ghim chiếc bóng chó vỡ lên tường căn phòng thiếu dưỡng khí

 

lá thư bị trả về

lá thư  trả về mang bài thơ của gã cà lăm

bài thơ lắp bắp về những đóa hoa nở muộn trên chỗ ấm

nơi mượt mà phồn thịnh bàn tay úp bụm

nơi chốn đã quá xa

 

đóng chặt cửa

để thực hiện ý đồ tự tồn anh phải chọn

hoặc miệt mài với những bài thơ ám vận đến ruỗng cạn linh hồn

hoặc đọc mải miết một bài thơ xuân tình đến khi ứ máu

lúc đó, căn phòng nghiêng

 

... căn phòng nghiêng về phía một trái thông khô rơi trên đồi xa

 

để lấy lại thăng bằng

cần nhét tiếng hót úng vào hộp giấy gởi về thiên đường

hoặc bỏ nó vào bồn cầu và giật nước

với nỗi khoái trá bệnh hoạn nhìn những âm thanh giẫy giụa

 

đốt một que diêm

đốt thêm một que diêm vì mọi ý nghĩ hôm nay bay vờn quanh chữ  "lửa"

chuyến tàu chật cứng những khuôn mặt không biểu cảm

trôi lướt qua anh

 

đùa nghịch với chữ và những ý nghĩ vụt hiện trong đầu

yêu một người nói bằng tiếng nói đậu trên đầu những ngón tay

bóng chim hạc không bay về trời trên bức tranh kia

chọn đậu lại trên bức tường sẽ đổ

những giá trị liên tục đổi thay theo nhịp chớp tắt dây đèn giáng sinh

một đứa bé vừa ra đời

lẩm bẩm: "tôi là, tôi là, tôi là..."

khi nó thốt được trọn câu "tôi là ai?" thì ngôi nhà bắt lửa

 

trên tàn tro ngún khói

còn lại

mảnh gương vỡ

cắt soi

 

những bàn chân rớt ngón

 

24/12/2001

 


Thường Quán

 

 

 

HÀ NỘI, 3/95

 

 

Đứng ở góc đường, không thể băng qua

những khuôn mặt rễ đất mệt mỏi

mùi bã trầu, hơi nước, gió lá

 

những người đàn bà đã sinh ra tôi buổi chiều

trước cơn mưa

ngoài hiên vách đền miễu nước chảy

 

rao to lên những tên gọi kỳ lạ 

những chiếc kẹo vừng, những tép hoa cúc

Ai mua... sấm chớp mưa chiều nhiệt đới

 

Ba tép hoa cúc, nước chảy tháng ba

ướt một đường lưng dưới nón

những người đàn bà không thể băng qua

 

những vòng xe đuổi bắt năm 2000

niềm tin, hàng biển quảng cáo

màu tươi, tươi cười, hình thiếu nữ Taiwan và Nhật Bản

 


Đỗ Quyên

 

 

BÀI THƠ KHÔNG THUỘC VỀ AI

                                   (Trích trường ca)

 

 

 

(..................)

 

Thơ không còn cho chính mình

Em ngã xuống trong vòng tay gió

Thiên hà còn đó

Ước hẹn phải buồn

Có thể nào đợi bình minh

Bằng vồng ngực đậy

Dưới chuông chiều

Có thể nào cách một vòng tay

Và nói chuyện thiên địa

Có thể rồi chúng ta cách nhau một đất trời

Mà cầm giữ đời nhau

 

(....)

 

Thơ không còn cho người

Để mặc người tay trống

Với nhau tìm đến

Chúng ta đâu còn những bàn tay nóng

Cái nhớ không mơ

Cái chào lần sau hết nặng

Chỉ còn cái xa vời vợi

Cái yêu thương chịu góa một thời

Không còn thơ giao phối

 

(....)

 

Thơ không còn đường đi

Ngả nào trên bàn tay bỏ ngỏ

Năm ngón tay ai tiên tri

Gió thu đọng

Thắp sáng góc ngực nốt ruồi nâu

Thành phố đồi núi này không thể tìm ra

Chỗ đứng chung cho những người mãi đợi

Mỗi ngã tư một lời chào gặp một câu tiễn biệt

Mỗi trạm điện thoại một mắt bão tình

Anh dạo trên lòng mình

Bản đồ ái tình chưa cập nhật

Hai câu thơ còn có thể lạc nhau trong một trường ca

Thành phố sông biển này những cây cầu

Kéo dài điểm hẹn

Em nói về bạn bè về các cuộc tình đã qua

Anh nghĩ về kẻ thù về chuyện tình chúng mình sắp đến

Không ly cafeù nào đầy mãi câu chuyện hai người

Nếu tháng sau theo xe đò

Ngoại ô màu thu mới

Con đường cũ của mỗi người sẽ không hỏi

Vì đâu

 

(....)

 

Những ai không còn cho chính mình

Và không còn trong danh sách chiên ngoan của Chúa

Lái xe có thể vượt đèn đỏ vô tư 

Hay big mac nhúng bún bò Huế

Anh còn biết những gam màu rất đượm

Mà ở hoa không thể có bao giờ

Dưới tay họa sĩ bạn già

Một lần lên tiếng

Một lần

Rồi viễn vĩnh phai

Anh đi tìm trong đời những con người như thế

Anh đi

Đã nhiều lần ra khỏi xe những phụ nữ

Nhiều lần ra khỏi ngôi nhà những phụ nữ

Và chưa một lần ra khỏi phòng ngủ những phụ nữ

anh ở lại đấy tới mai sau

 

(....)

 

Những ai không còn suy tư

Đang cầm phone lập ngôn

Mỗi ngày 23 tiếng

Lập thuyết với Tivi 

Mùa thu dị ứng em nghẹn giọng

Ống nghe bên này ho cộng hưởng một điệu khàn

Tiếng nói vỏ não anh không còn

các phương tiện truyền thông hồn em độc tài toàn trị

Nếu một phút màn hình được trống

Với chúng mình bình minh sáng tạo

Văn minh kỹ nghệ bức tử văn minh ái tình

Nhắm mắt lại mở thân ra em đừng nghe tiếng hôn phone

Không! Chúng mình không thủ dâm chúng mình yêu bằng lối chân quê bờ bụi

và phản kháng trong không gian rào chặn thời gian giới hạn tột cùng

Nếu một tiếng Yêu khai tình chưa vượt  nền công nghệ đến em

Như núi lửa độ tuôn trào

Thì dưới anh

tuôn trào

 

(…)

 

Những ai không còn không gian

Sau cái vuốt tóc thời gian ép lại

Sợi đen sợi bạc sợi nhàu

Em bao nhiêu tóc đau

Ở không gian khác

Ngôi nhà rèm trắng cửa khép

Lẵng cây nghiêng mùa hoa

Gốc phong già lá chưa xanh hết

Cặp chân nâu đâu còn trong mắt

Xếp trí nhớ gió mây lộn xộn chi tiết này

Là dốc nhỏ vắng người nữ

Ở thời gian khác

Có người trai ngủ ngày giật mình nhặt lên chiếc đồng hồ

Ngỡ con cu mình rớt

 

(…)

 

Em,

Nếu mai sau mái tóc thôi dài

Vụt ngắn đau đời dao kéo

Như cánh rừng cúi xuống bản năng mùa gió chuyển

Lá rơi giọt máu vàng

Thì dải tóc thời gian tìm lại dọc hàng lưng, eo cổ, bờ ngực, kẽ răng

Mỗi sợi tóc tìm xương thịt gốc

như nhà thơ sở hữu từ ngữ Thượng đế dành

Hơi ấm thịt da gọi dài mỗi nhánh 

Như câu thơ lớn dậy tay anh

Tâm hồn em

Cứ để khô còi khi có lúc phải khô còi

Tâm hồn biết nằm xuống giữ mình khi ngoài đời động

Em tập khép lòng thú dữ ngoài sân

Cũng phải có những bài thơ chết thay thi sĩ

Anh thường có những chiều cúi mặt

Khóc trên những trang thơ như thế 

Của mình

 

(…)

 

Em,

Nếu ngày mai trên đường gục ngã trước một phiến đá nào

Các hàng thơ của anh gần nhất sẽ cúi nâng em dậy

Nếu em vấp ngã phải vần thơ nào của anh

Tên anh

Em đừng gọi

Anh đâu còn nữa có thể được bên em khi thơ làm hại

Anh tự chết ngay khi thơ làm đe dọa

Cho một ai

Cho nhân loại

Em hãy đứng dậy

Đến quan tài quấn dùm anh vần thơ tai ương

 

(................)

            

               Montréal - Toronto; 16/9-24/10

 

 

 



phu ban Đinh Trường Chinh

Phan Bá Thọ

 

 

CÔNG DÂN THƠ

 

 

Hắn kẻ thù muôn đời của thứ ánh sáng ngộ nhận

không bao giờ khuất phục nổi bóng tối

là bộc phá nổ tung vào những miền im lặng tị hiềm đầy đe dọa

hắn là gì là gì đi nữa thì trước nhất vẫn là ngôn ngữ của những tiếng nói

cuồng nộ thổi vào gương mặt lạnh băng của nỗi sợ hãi

là hiện thân những ngổn ngang khuyến dụ đời này

 

Hắn là mọt sách

là con nghiện những đam mê khoái lạc

là anh nông dân cày sâu cuốc bẫm trên những hoang đất lòng mình

& lòng đời

kẻ yêu ghét rõ ràng & giàu có tình thương lòng độ lượng

hắn kẻ biết chạy xa cái tôi của mình để nhìn ngắm dọ đoán

& bắn phá mình một cách toàn triệt

 

Hắn kẻ cười nhạo & và nhổ nước bọt lên gương mặt cao quí của tôi đêm qua

một cái tát quá khổ vào lòng vị kỷ

tia quét cực đại vào sự trần truồng tham lam phởn phơ

của những kẻ như tôi & tôi

hắn kẻ ăn xin & bố thí đời sống cho những thơ mộng thực dụng

là cái bóng kinh khiếp đổ ngược chiều hướng thời gian

 

Hắn vuông tròn vừa vặn một cá thể

kẻ tự bỏ những lối mòn để trở về ngợi ca mình bằng giọng rất riêng tư

hắn tụng xưng những quấy quá lầy lạc

bằng âm vang những dòng máu dội ngược

bằng ngôn ngữ chưa bao giờ sa đọa

 

Hắn là ai

là phiên bản phân thân mùa trôi giạt

là sức hút diệu kỳ của hố thẳm trời sao dụ dỗ dắt tôi về

ôi cái nhếch mép cõng nỗi buồn chạy vào chiều mất dấu

hắn là nỗi dịu dàng u uẩn một thời tôi.

 

 

        Nguyễn Hoàng Tranh

 

         SAU KHI LỬA ĐÃ TẮT

 

đêm nhão và giọng kể về một thế giới bị tràn ngập

mưa phân nhánh và xóa bỏ trên cánh đồng dậy thì

những cánh tay dài cúi xuống nhân dạng đọng lại trong giấc ngủ bị úng

người đàn bà bước giật lùi rơi tự do vào cơn trốn nhiệt đới

trốn nỗi đe dọa đến từ rạng đông nơi những ngón chân bị bứt rễ nhỏ nước ròng ròng vào mặt đất

 

sau đống trí nhớ lẫn lộn giữa mớ quần áo phế thải

những người đàn ông bưng ngọn lửa khỏa thân chạy dọc thành phố

đêm khát

                        dựng mặt

                                                vết xước ngực trần khua vang hành lang

họ diễn hành qua mùa đông qua những nông trại khét mùi bơ sữa

kéo theo cỗ xe bò dẫm lên hoa quả mùa nhan sắc ẩm mốc mùi đất

mùi trăng mùi cỏ mùi rừng nhiệt đới

thất lạc giữa mùi vú đàn bà từ ngày đầu tiên bầy chó đánh hơi mùi nước tiểu

 

thành phố giàn trải lễ vật trên mông gái đĩ

mọi vật đều được đặt trong tình trạng lửa đã tắt

thỉnh thoảng tầm nhìn vết thương bị cắt bỏ và thay thế bằng bộ phận khác

chỉ có xe cứu hỏa dừng lại trước nhà xác dăm ba ngày rồi cũng êm chuyện

chỉ có mông gái thổ nở rộ dọc mùa lễ hội thập phương

du nhập cả hang chợ trời và những đám mây sẩy thai trên vũng nước

 

nhà khảo cổ ghì ôm bộ ngực săn cứng gọi hoài những ngôi mộ thất tung quá khứ chạy loạn từ hành tinh xa

ghim qua ngón chân chạy theo mãi những trụ đèn ra biển trầm tích

gào xé giữa những ngón tay từ khước dục vọng

tháng mười mang tuổi thơ đi tìm những cánh cửa nơi cất dấu những thung lũng những đồi núi những sa mạc những quả bóng xẹp

 

đập vào mặt mình những tảng đá hồi tưởng khủng khiếp

cuộc thiên di vỡ bấy theo những đợt núi lở

nhào lộn trong cơn sóng những con sông hèn mọn dẫn nước ra biển tự sát

 

đã bắt đầu rơi

những đáy sông đen đóng khung quanh kinh thành cổ

những bức tượng rướn người nửa đêm cám dỗ

tiếng động của ánh sáng của bóng tối của tiếng cười tiếng gào thét

đã bắt đầu rơi

từ giọt nước ngầm im bặt ngàn xưa trong não bộ

 

nhạt quá

những hớp rượu ném xuống lòng sông cháy bùng mười hai giờ sáng

ràn rụa tia chớp ngăn lấy những sợi máu lồng lộn cuống họng

di chuyển đời mình về phía mặt âm không gian

băng hoại những đường gân tháng mười một xanh mướt tĩnh mạch

 

đoạn mở mùa xuân

nơi nguyệt đài khép lại

khoảng giữa tiếng động và sự lắng dịu

khoảnh khắc tĩnh yên mang hơi thở bầy cá heo bay khỏi mặt nước

dội lại đôi cánh vương điệp và những dặm đường trôi về cố hương

nơi tuổi thơ đuổi bắt những canh bạc bên tiếng gà gọi sao mai xao xác

 

chờ đường dao tỏ bày cùng thân thể câm

muzak: nơi ngôn ngữ bị đốn ngã và thính giác bị bôi bẩn nhiều lần trong một lỗ tai

những thằng Joker rủ rê những con Queen già bước vào trò chơi nghìn lẻ một đêm

sao họ có thể chui qua những hang động nhầy nhụa đến thế

 

ai đã mang bóng đêm tưới đều lên những đống lửa buổi sáng

chạy nhảy bên khu vườn trầm uất dưỡng khí

sinh mạng bay đầy theo những tờ truyền đơn rải xuống xưng tụng khuôn mặt

đen khịt trên đường hành hương dấu chân lạc đà tan loãng trước họng súng

hồi chuông vắng mặt

cơn hoang dâm rụng tiếng khóc sa mạc

nỗi buồn bản địa dựng lại mùa trăng quế xưa

 

tháng mười ba

tuần lễ nhân gian đậy nắp và bịt miệng những thùng gỗ gởi xuống lòng đất

cơ hội dành lấy cái chết treo trước ngực câu chuyện nàng Scheherazad

những mảnh vỡ hồi tưởng ném xuống da thịt và xô về biển đông

bơi qua đêm thập tự chinh và tắt thở dưới bậc thang máy tòa nhà cao ốc

 

người đàn bà thức giấc trên thang âm bất lực sau cùng

khép lại cánh cửa và những lối vào vô tận

những đứa trẻ dị bản năm xưa mang tiếng khóc ra khỏi bầu khí quyển

về một thế giới tràn ngập giọng kể và đêm nhão

 

6.2.02

 

 

Phan Huyền Thư

 

TUẤN NGỌC BUỔI SÁNG *

 

 

Sóng sánh cà phê bạc hà khói thuốc

Tuấn Ngọc

trong quần nhợt nhạt nỗi hoang mang

bầy sẻ cũ hom hem **

đêm sương con dế buồn tự vẫn

 

Đành như chiếc que diêm

Tuấn Ngọc

cháy một cõi riêng

 

Nằm sấp úp mình lên

Tuấn Ngọc

thấy thiếu nỗi trên lưng

Nằm ngửa khép đùi khít

Tuấn Ngọc

thấy vắng khoảng trong cùng

 

Thôi uống sương con dế chẳng còn buồn

bầy sẻ cũ đã qua đời lặng lẽ

buổi sáng Tuấn Ngọc vào rất khẽ

như là chẳng ra.

 

11.97

 

---------------

*)  Tuấn Ngọc: tên  một một giọng ca hải ngoại 

**)  Ca từ  của Từ Công Phụng (phổ thơ Du Tử Lê)

 


Nguyễn Đăng Thường

 

 

NHỮNG NỤ HỒNG CủA MÁU

 

 

mười ngàn lẻ 1 đêm mưa trước

ngày chúa bị đóng đinh trên cây

vĩ cầm buổi trưa hôm đó có

1 tia nắng khẳng khiu chiếu rọi

qua khung cửa tò vò rơi trúng

 

ngay trên đầu con maggie 2

đứa tôi mặc y phục của tổ

tiên nhân loại a dong với ê

và trong vườn địa đàng không rắn

không mận đỏ chỉ có 2 đứa

 

tôi bơ vơ trên tấm nệm đặt

trên nền xi măng bụi căn hầm

squatter làm chử trú tạm

để nhai cần sa uống bia lon

ngốn cuốn sách hình tintin tới

 

tây tạng cả chục rưỡi lần hỡi

miếu đình chùa thiêng mái tôn rêu

phủ không còn chim chóc bay về

đấu hót đừng coi những gì bọn

các chú nói hãy cam những gì bọn

 

các bác nàm hồ hởi thổn

thức nhạc jazz tưng bừng pháo bông

đêm dạ hội chúng tôi nằm ngược

thổi kèn lịm chết ôi hạnh phúc

tuyệt vời giữa paris mưa tơ

 

đùa phất phơ áo nhung mềm môi

đào gái hà nội băm sáu phố

phường xưa cũ trong tưởng tượng đã

chết hãy tưởng tượng một chiều hè

êm ả bên bờ xa lộ biên

 

hòa tờ chính luận mới ra lò

loan tin mối tình bí mật của

rupert brooke đã bị bật mí

dĩ nhiên không phải tờ lá cải

ta mà 1 tờ xà lách tây

 

vừa đăng cái tin giựt gân ấy

hỡi em không là con bé tuổi

15 noel oliver

tóc vàng sóng mũi dọc dừa của

chàng thi sĩ lãng mạn yểu mệnh

 

tội nghiệp cho em tôi chỉ có

1 cái miệng cười nhạt nhẽo vô

duyên & 1 mái tóc xơ dừa

cứng ngắt đen thui những cành gai

nhọn đâm vào ngực tôi đau những

 

nụ hồng của máu & bởi ở

bên kia bờ đại tây dương hay

ở bên này bờ biển thái bình

thời cũng thế thôi máu huyết vẫn

là máu huyết mồ hôi nước mắt

 

vẫn là mồ hôi nước mắt đồng

tiền bát gạo vẫn là bát gạo

đồng tiền nghiện ngập rượu chè thất

nghiệp vẫn là thất nghiệp nghiện ngập

chè chén sáng chủ nhật ngon rồi

 

sẽ là bloody sunday &

palm beach sẽ là napalm for

each dĩ nhiên bứt lá đụng cây

ngắt mây động rừng bản dịch 1

tập thơ tiếng nga của nhà thơ

 

lão ấy có nhiều viên ngọc quí

hơn chiếc vòng vương miện của nữ

hoàng anh trưng bày trong tòa tháp

cổ london có lính canh bận

áo đỏ quần đen tay cầm cây

 

thương của thời phục hưng & có

cửa sắt điện tử tự động đóng

sập xuống khi gặp biến những kẻ

thừa tiền & văn minh nhất thế

giới cộng thêm đám du khách nhật

 

vai đeo tòng teng máy ảnh máy

chỉ máy ổng máy bả nối đuôi

chen lấn dẫm lên chân nhau oh

i’m soly vào đứng xem trầm

trồ mửi trự độ vài ba giây

 

dĩ nhiên dẫu rất muốn chúng tôi

vẫn không thể làm 1 nữ hoàng

khả ái để bù lại anh xin

ca em nghe vài câu nôm na

của ông nguyễn khuyên nguyễn dụ

 

gì đó này mợ nó nghe nhé

1 mai 1 mốt 1 ngày xưa

thơ thẩn kìa ai ăn bánh còng

tui rại tui rờ răng rắn rết

bà lanh bà lắt lưỡi lâu la

 

dĩ nhiên gầy mập đói no rách

lành đau mạnh già trẻ buồn vui

cù chớn cà lần hào nhã phong

hoa chi chi hay gì gì thì

2 đứa tôi cũng chỉ là 2

 

đứa tui như từ thủa mới chọc

đất ghẹo trời hay vào lúc ông tây

nhà đèn dựng nước an nam

ta & con maggie 1 bữa

nọ nó lẻn vào siêu thị siêu

 

thực siêu ăn cuửm mất mẹ của

chàng 1 khúc thịt dồi to tổ

bố nó ngậm mãi bú hoài mà

chẳng teo mòn mẻ sứt thì nó

vẫn là con maggie đáng thương

 

chứ không thể nào là siêu sao

liz / maggie trong cuốn phim màu

mèo cái trên mái thiếc nóng đố

em biết mán ơœ đâu biết mao

mấy tuổi biết mưa mấy đồi đố

 

anh biết khỉ là ai dĩ nhiên

là tôi & tất cả bà con

ơœ đây ai cũng biết mặt cái

con ngựa ấy hỡi người anh em

mửi tối khoác blouson đen mù

 

soa đỏ nhét ló 1 góc chéo

ra ngoài mép túi sau quần jean

đứng tựa quầy quán khuya đẫm mùi

bia đắng nước tiểu mặn mồ hôi

nồng hơi thở thối tha thuốc lá

 

marlboro cao bồi giả hiệu

1 ngày nào ta sẽ cỡi har

ley davidson tay trong tay

hò hơ hò dắt nhau về quê

tôi đói thăm nương ngô thăm đồng

 

lúa trên bến đò thủ thiêm vớt

cành rong ướt lên chùi những giọt

lệ khô 1/4 thế kỷ từ

chiều xuân xưa em sang đây làm

thuyền người dĩ nhiên thành hồ

 

rồi sẽ có cái tên mới là

sài gòn dĩ nhiên trên đường trần

ruổi dong dại nhờ khôn chịu cuộc

đời là manh chiếu rải những bông

hồng chờ ta khi ta không buồn

 

ngủ tình yêu là suối mật bờ

xôi đợi ta khi ta chưa muốn

ăn dĩ nhiên đêm phải trắng ngày

phải đen biển trên cao trời dưới

thấp khi thủa bé tôi thủ dâm

 

 

ôm rừng thu khiêu vũ dĩ nhiên

em không bao giờ thuộc về tôi

còn tôi chẳng khi nào là của

em & tụi mình ê cóc cần

cái chuyện khôi hài lẩm cẩm khối

 

tình trương mỵ chén nhựa em cười

vỡ tan ấy xin quí vị cho

1 tràng pháo miệng thật ròn như

còn ngồi rạp quốc thanh coi vở

con gái chị hằng hay đứng trong

 

rạp hát bội bên hông trường tôn

thọ tường coi cọp tuồng triệu tử

long đoạt ấu chúa kính thưa quí

độc giả chúng tôi là những kẻ

lang thang trong các hành lang tàu

 

điện ngầm trên những thiên đường giả

tạo sống bằng dao búa của ác

mộng hằng ngày nên chỉ được biết

những cuộc tình 100 năm trong bụi

cỏ lùm cây đêm nở sáng tàn

 

lũ chúng tôi & con maggie

 

           London, tháng 5/91


Tranh Đinh Trường Chinh

 

                                                                 


 

 

Nguyễn Đức Tùng

 

 

 

TRONG KÝ ỨC CỦA CHỦ TỊCH XÃ

 

 

Chúng tôi trồng những cây nấm giữa lòng đường

Vùi thật kỹ để không ai biết

Có hôm một chiếc công xa đi qua

Có hôm một chiếc xe đò đi qua

Có hôm một cặp trai gái chở nhau trên xe Honda đi qua

Tất cả đều bay lên trong bụi 

 

Chúng tôi cài một bông hồng trong bể nước rửa chân

Trước thềm nhà tên thôn trưởng

Năm giờ sáng hắn về nhà rửa chân trước khi lên giường với vợ

Bay lên trong bụi 

 

Chúng tôi làm thế là để trả thù

Cho đồng đội chúng tôi

Trần truồng bị kéo lê trên mặt đất nắng lửa

Từ đầu làng đến cuối làng

Những kẻ chạm mìn Claymore

Bay lên trên hàng rào thép gai

 

Bây giờ về già tôi hơi bị lãng tai.

 

                                           

   

NGUYỄN VIỆN

 

                                                                                                      

TIẾNG NÓI

 

 

I.

Trong tận cùng cô đơn, họ tung tóe nhau thành cát trộn lẫn nhau thành màu chiều hủy diệt nhau thành thời gian. Trong tận cùng ước muốn, họ sa mạc tự do dàn trải vào những cõi miền hoang vu và đối mặt với cái không. Không. Trong tận cùng nhau, họ là ánh sáng

 

Vẫn. Trong bóng tối cát, người đàn ông đạp chân vào giấc mơ để lại tiếng khóc của cô gái giải thoát những linh hồn trầm uất. Tiếng khóc còn vọng vào nước biển làm nên những âm sắc kinh cầu. Nhục dục được cứu rỗi

(4. 3. 01)

 

            II.

Trong và đục. Họ như hai con rắn quấn vào nhau đồng cỏ, phun nọc độc vào không khí xóa hết tạp âm của gió chiều

 

Cái bóng đổ và tiếng vọng mới trầm trọng làm sao. Người đàn ông đứng lên gầm trong vòm họng. Âm thanh nén vỡ toang lồng ngực. Chỉ nhìn thấy một khoảng không màu đỏ

 

Máu. Chữ nghĩa làm chứng gian cho sự xấu xa. Chúng ta vẫn bất lực trong bóng tối của ngôn từ

(7. 3. 01)

 

            III.

Người đàn ông xả thân thành nước tưới cánh đồng lông măng rờn rợn khát. Nước thấm xuống thành mạch ngầm. Mùa khai hoa, người đàn ông đứng lên thành bão. Những mạch ngầm vọt lửa

 

Trong góc khuất mỗi đời sống, mưa an ủi. Cơn hoạn nạn của con người được chia sẻ bởi những giấc mơ huyền hoặc. Cô gái hóa thân thành rượu

(10. 3. 01)

 

            IV.

Say nắng. Những người mở đường ném đá vào vũng lầy xô đổ tường thành của những kẻ cát cứ. Người đàn ông bốc một nắm cát trong tay rồi lặng lẽ vào rừng. Đức Phật bảo: ngộ

 

Nắng phát điên tháng ba phương Nam. Mưa dầm ủ buốt trời phương Bắc. Cô gái trốn nỗi buồn trong những ngọn đèn vàng quán café ủ ê. Không biết mê hay ngộ

                                                                                                             (10. 3. 01)

 

            V.

Lúc lắc. Không một ai có thể đứng vững khi người đến trong cơn thịnh nộ. Cũng không một ai có thể nằm yên khi vắng người. Chúa bảo: Ta là đường

 

Trên ngọn cây sáng nay, lũ chim sẻ ríu rít động tình. Bài ca hoan lạc phải che giấu trong quần. Lạc thú bị nguyền rủa là tội. Địa đàng – làm sao trở lại?

 

Hoa loa kèn tháng Tư nở. Người đàn ông đi tìm cô gái trên những con đường lạ với nguyên khí vô biên…

                   (11. 3. 01)

 

            VI.

Bước vào thế giới bằng sự quánh đặc bất khả nhiễm, người đàn ông không phản ánh điều gì của thế giới. Ngày nọ, cánh tay thiêng vớt một nụ mầm trong hố thẳm, rồi thổi hơi vào nụ mầm nở mãi vào không gian trong suốt. Thiếu nữ thở

 

Như thế là em đã đi. Sự gian truân bắt đầu từ lời nói. Cỏ hàm ngôn. Mưa cũng hàm ngôn. Ong bướm thì lăng nhăng mất nết. Đạt Ma sư  tổ ngồi thiền. Nín

                                                                                                    (13. 3. 01)

 

            VII.

Tôi bắt đầu và kết thúc ở cùng một chỗ. Người đàn bà như vòng hoa ở nghĩa trang tự  mọc lên cây cối lớn

                 (17. 3. 01)

 



Tranh Đinh Trường Chinh