Vũ Tiến Lập

 

tựa lưng buổi trưa

 

 

Buổi trưa tựa lưng dưới bờ tóc xoă của những tàng cây cao lớn, gió phơn phớt lạnh trên g̣ má và được xoa dịu bằng ánh nắng hanh hanh, xa xa nước mặt hồ lóng lánh lên những ngọn sóng lăn tăn nhịp nhàng tạo một cảm giác thật dễ chịu. Thời gian là khởi diểm của tồn tại và là kết quả của diệt vong, đă không có cái có th́ chẳng có cái không. T́nh yêu đôi khi như ngọn lửa không khói mà quá khứ đă trở thành những cái bóng bấu víu vào nơi kư ức sâu thẳm. Uống ngụm nước đầu nguồn nh́n nỗi chết kiên định từng khoảnh khắc. Ngày thu  hấp hối trên cao, lá cây bắt đầu mơ về đất tuyệt. Chết là cái mới mẻ, và sống như sự tiếp tục được ghi thêm vào kư ức một sự việc trống rỗng cùng cái mới mẻ, cho nên sống và chết là một.

 

Thiền sư thi sĩ Huyền Không từng nói:

Sáng nay thức dậy choàng thêm áo

Vũ trụ muôn đời vẫn mới tinh.

 

 

khởi niệm

 

Một vệt trăng non đă bắt được bóng đêm. Kết thúc của một ngày là sự chết của hôm qua, như chiếc lá rực rỡ trong nỗi chết của nó. Nước sông đang luân vũ một điệu múa hài ḷng thuần khiết, cây cỏ đang tự khép kín trong hiện diện riêng tư. Những con chim đă xếp đôi cánh để ủ ê những lang thang hàng ngày, dường như tất cả mọi vật đang tự thu rút vào chính chúng. Không gian êm lặng và bí ẩn cùng sự sống mới mẻ trong vô hạn của tĩnh lặng. Chẳng có con đường nào dẫn đến sự thật nếu không là những khám phá hoặc sáng tạo, những công thức không hẳn là sự thật. Khởi hành đi t́m thấy chính ḿnh mà không có sự lệ thuộc hay khuôn mẫu nào chắc hẳn sẽ thành toại trong hân hoan.

 

Có nhau từ nguyên vẹn

từ khúc mưa rơi gầy vun xới

trở về để thấy

sự khước từ

nhận ra sự thật là ảo giác

mong manh như hơi thở

xin măi măi làm mây

mây trôi ngoài niệm xứ

 

Vũ Tiến Lập

 

http://www.gio-o.com/VuTienLap.html

 

 

© gio-o.com 2013