VŨ TIẾN LẬP

 

tháng bẩy không ngâu

 

 

Những cái bóng đang sống động hơn cả sự thật, những cái bóng dài hơn, sâu hơn, sẫm màu hơn. Dường như chúng có một lối sống của riêng chúng, độc lập và che chở, cũng như có một thỏa măn đặc biệt trong sự quyến rũ của chúng. Biểu tượng trở nên quan trọng hơn sự thật. Biểu tượng gửi gấm một chỗ ẩn náu, và thật dễ dàng để t́m được thanh thản trong chỗ ẩn náu đó.

Có một thỏa măn lạ lùng trong một vật chết, trong một bức ảnh, trong một kết luận, và ngay cả trong chữ nghiă. Chúng không c̣n sinh khí, tất cả quá khứ đang nhắc nhở và có vui thú trong nhiều hơi hướng của ngày hôm qua. Trí nhớ luôn luôn là ngày hôm qua, và hôm nay là cái bóng của ngày hôm qua, và ngày mai tiếp tục của cái bóng đó, được thay đổi trong một chừng mực nào đó nhưng nó vẫn c̣n là hơi hướng của ngày hôm qua.

Có một bông hoa bên lối đi, một bông hoa rực rỡ trong suốt và khoáng đạt với bầu trời. Mặt trời, những cơn mưa, bóng đêm, những cơn gió, sấm sét và đất đai đă hoà hợp để tạo thành bông hoa đó. Nhưng bông hoa lại không là một trong những sự việc này. Nó là bản thể của tất cả những bông hoa. Dường như có hân hoan tưng bừng và reo ḥ trong cây cối và những cánh đồng cỏ. Chúng hiện diện v́ nhau và trên chúng là thiên đàng, không phải thiên đàng do con người tạo ra bằng những hành hạ và hy vọng. Có sự sống, bao la, tráng lệ, đang rộn ràng trải dài mọi phương hướng. Sự sống không bao giờ ở lại, lang thang khắp quả đất, dửng dưng, không bao giờ để lại một dấu vết, không bao giờ đ̣i hỏi hay cầu xin bất cứ việc ǵ.

Trời chiều xanh, màu xanh hoa b́m bịp, một bông hoa thật mong manh đến độ chạm nhẹ vào sẽ làm tan nát những cánh hoa trong suốt và tinh tế; nó là màu xanh cực mạnh có ẩn hiện màu sáng của xanh lá cây lạt, mịn màng như nhung và sự tinh khiết của màu trắng; nó đang tỏa ra những tia xanh diễm ảo qua bầu trời. Và lúc này phía nam là nhà ở của những băi lửa rộng lớn không bao giờ có thể dập tắt được. Bên kia màu xanh phong phú của cánh đồng ph́ nhiêu là một dải mía đường đang nở hoa, như tơ, nhung lạt, nâu sáng mềm mại của con chim bồ câu xám than van; nó ôm trọn ánh sáng hoàng hôn vươn lên và băng qua những cánh đồng thơm ngát.

 

Chúng ta là những tàn tích c̣n sót lại, những người nói vâng chấp nhận của nhiều ngàn ngày hôm qua, một chuỗi liên tục của những kỷ niệm vô tận, của chọn lựa và thất vọng. 

 

Vũ Tiến Lập  

 

http://www.gio-o.com/VuTienLap.html

 

© gio-o.com 2015