VŨ TIẾN LẬP
trú xứ
khoái cảm
vốn là cái ngọt ngào sẵn có
vậy mà cũng đổi thay và mất đi
thật là điều không ổn cố
đêm thổ lộ và ta thán
đi hoang
trên nỗi xót xa
tiềm phục
đốn gẫy tháng ngày
đời sống là tầm nã cảm giác
đắm say
cùng lưỡi hái tuyệt vọng
trong nhà lao không cửa
ngậm nhấm
không đầu
không cuối
hỏi thời gian
dăm nỗi bâng quơ
vực bóng tà
có là sót lại
tàn thu cũ
con mắt trần gian
không trở lại
ngọn nến nào
khêu cháy
nhỏ
vơi
cơn sốt
đừng giữ lấy sự hài lòng
khi bản thân cầy xới bởi thời gian
mảnh đời nào rồi cũng nhẹ như mây
lang thang giửa biển thiên bất tận
không phải là phù du
mà hoại diệt luôn có măt
không có sự chế ngự
ngoài nỗi chết và hư không
đêm vũ buồnĐêm thấm mềm cánh nhung
trăng đầu mùa xanh cũ
ngày đi qua tựa mộng
bên thềm gối tay nhìnhỏi ta tên xà ích
quất ngọn roi truy lùng
băng đồng hoang thị tứ
gió cuối trời bao xa!đêm vẫn gần tay với
trĩu nặng trái sầu rơi
đường quen xiêu nỗi đợi
chân lạ nhà ngu ngơhỡi ta tên xà ích
giây cương ghì không chặt
ngựa giữa đời quanh co
mấy nẻo hoang đường vềVũ Tiến Lập
7/2006© 2006 gio-o