Tomas Tranströmer
Vũ Tiến Lập chuyển ngữ
The Blue House
It is night with glaring sunshine. I stand in the woods and look towards my house with its misty blue walls. As though I were recently dead and saw the house from a new angle.
It has stood for more than eighty summers. Its timber has been impregnated, four times with joy and three times with sorrow. When someone who has lived in the house dies it is repainted. The dead person paints it himself, without a brush, from the inside.
On the other side is open terrain. Formerly a garden, now wilderness. A still surf of weed, pagodas of weed, an unfurling body of text, Upanishades of weed, a Viking fleet of weed, dragon heads, lances, an empire of weed.
Above the overgrown garden flutters the shadow of a boomerang, thrown again and again. It is related to someone who lived in the house long before my time. Almost a child. An impulse issues from him, a thought, a thought of will: “create. . .draw. ..” In order to escape his destiny in time.
The house resembles a child’s drawing. A deputizing childishness which grew forth because someone prematurely renounced the charge of being a child. Open the doors, enter! Inside unrest dwells in the ceiling and peace in the walls. Above the bed there hangs an amateur painting representing a ship with seventeen sails, rough sea and a wind which the gilded frame cannot subdue.
It is always so early in here, it is before the crossroads, before the irrevocable choices. I am grateful for this life! And yet I miss the alternatives. All sketches wish to be real.
A motor far out on the water extends the horizon of the summer night. Both joy and sorrow swell in the magnifying glass of the dew. We do not actually know it, but we sense it: our life has a sister vessel which plies an entirely different route. While the sun burns behind the islands.
Căn nhà Xanh
Đó là đêm với ánh sáng mặt trời chói lọi. từ cánh rừng nhìn về phía căn nhà với những bức tường màu xanh sương mù. Như thể tôi đã chết mới đây và nhìn thấy căn nhà từ một cảnh giới mới.
Nó đã đứng đây hơn tám mươi mùa hè. Gỗ đã được ngâm tẩm, bốn lần với niềm vui và ba lần với nỗi buồn. Khi một người sống trong ngôi nhà cũ nát đã được sơn lại. Từ bên trong người chết vẽ lấy chính mình mà không cần cây cọ.
Ở phía bên kia là địa hình mở rộng. Trước đây là một khu vườn, bây giờ trở thành hoang dã. Cỏ lướt trong yên lặng, am tự cỏ dại, lăng quăng chữ nghiã, Upanishades cỏ dại, hải tặc Viking cỏ dại, đầu rồng, giáo mác, một đế chế cỏ dại.
Trên khu vườn cỏ mọc ngất ngây, bóng của một chiếc hồi khăng, ném ra và ném ra lần nữa. Điều nầy liên quan đến người sống trong căn nhà đã khá lâu trước khi tôi có mặt. Hầu như có một thời thơ ấu. Sự xúc động từ người đó, một tư tưỏng, tư tưởng của trí óc: "sáng tạo. . .vẽ. .." như để thoát khỏi số phận của mình qua thời gian.
Căn nhà giống như tranh vẽ của trẻ thơ. tuổi thơ lớn dần trong quên lãng mà con người sớm từ bỏ. Mở cánh cửa, bước vào! Bên trong nỗi băn khoăn lồng lộng trên cao, nhưng sự an hoà ngự nơi những bức tường. Phía trên giường có treo một bức tranh diễn tả con tàu với cánh buồm mười bảy, biển động và gió lộng khó tàn trên khung mạ.
Nơi đây luôn luôn sớm. trước ngã tư đường, trước những lựa chọn không thể thay thế. Tôi biết ơn cuộc sống này! Và tôi ghi nhớ những lựa chọn thay thế. những phác thảo sẽ được thành hình.
Tiếng động cơ xa dần làm mặt nước mở rộng chân trời của đêm hạ. Những niềm vui và nỗi buồn nổi lên trong lăng kính của hạt sương. Chúng ta không thực sự biết điều đó, nhưng chúng ta cảm nhận được: Đời sống của chúng ta là một con tầu đi qua những ngõ rẽ bất ngờ. Ngoài kia mặt trời đang đốt cháy đằng sau những hòn đảo.
Reply to a Letter
In the bottom drawer I find a letter which arrived for the first time twenty- six years ago. A letter written in panic, which continues to breathe when it arrives for the second time.
A house has five windows; through four of them daylight shines clear and still. The fifth window faces a dark sky, thunder and storm. I stand by the fifth window. The letter.
Sometimes a wide abyss separates Tuesday from Wednesday, but twenty-six years may pass in a moment. Time is no straight line. but rather a labyrinth. and if you press yourself against the wall, at the right spot, you can hear the hurrying steps and the voices, you can hear yourself walking past on the other side.
Was that letter ever answered? l don`t remember, it was a long time ago. The innumberable thresholds of the sea continued to wander. The heart continued to leap from second to second, like the toad in the wet grass of a night in August.
The unanswered letters gather up above, like cirrostratus clouds foreboding a storm. They dim the rays of the sun. One day l shall reply. One day when l am dead and at last free to collect my thoughts. Or at least so far away from here that l can rediscover myself. When recently arrived I walk in the great city. On 25th Street, on the windy streets of dancing garbage. I who love to stroll and merge with the crowd, a capital letter T in the infinite body of text.
Thư Trả lời
Trong một ngăn kéo dưới cùng tôi tìm thấy một lá thư đã đọc lần đầu tiên hai mươi sáu năm trước. Lá thư viết trong cơn hoảng loạn, vậy mà cảm nhận vẫn tương tự khi đọc lại lần thứ hai.
Căn nhà có năm cửa sổ; thông qua bốn trong số đó, ban ngày luôn luôn có ánh sáng tỏa rõ ràng. Cửa sổ thứ năm phải đối mặt với bầu trời tăm tối, sấm sét và bão tố. Tôi đứng bên cửa sổ thứ năm. Lá thư.
Đôi khi vực thẳm vươn rộng trong ngăn cách của ngày thứ ba và thứ Tư, nhưng hai mươi sáu năm có thể vượt qua trong giây phút. Thời gian không bao giờ thẳng tắp mà là một mê cung, và nếu chúng ta áp sát mình vào tường, ở đúng chỗ, chúng ta có thể nghe thấy tiếng bước chân vội vã cùng tiếng nói, chúng ta có thể nghe tiếng chân mình phía bên kia.
Có bao giờ lá thư được hồi âm ? Tôi không nhớ, đã quá lâu. Mực thước của biển không thể đo lường. Quả tim vẫn tiếp tục nhịp từng giây, giống như con cóc trên bãi cỏ ướt của một đêm tháng tám.
Những lá thư chưa trả lời được chồng lên trên, như những đám mây xa lắc linh cảm một cơn bão làm che mờ ánh sáng mặt trời. Sẽ có một ngày tôi phải hồi âm . Ngày tôi chết và cuối cùng tự do khỏi mọi suy nghĩ. Hoặc ít nhất mai sau này tôi có thể tìm lại bản thân mình. Khi mới đến, tôi bước đi trong thành phố tuyệt vời. Trên con đường số 25 , rác rưởi múa bay cùng với gió. Tôi yêu thích đi dạo giữa đám đông. Chữ T hoa trong tuồng chữ vô hạn.
Below Zero
We are at a feast which doesn’t love us. At last the feast sheds its mask and shows itself for what it really is: a switchyard, cold colossi sit on rails in the mist. A piece of chalk has scribbled on the freight car doors.
It musn’t be said, but there is much suppressed violence here. That’s why the features are so heavy. And why it’s so hard to see that other thing which also exists: a mirrored glare of sun which moves across the house wall and glides through the unknowing forest of flickering faces, a Bible text never written down: “Come to me, for I am laden with contradictions like you yourself.”
Tomorrow I’m working in another city. I whizz there through the morning hour which is a blue—black cylinder. Orion hovers above the frozen ground. Children stand in a silent crowd, waiting for the school bus, children for whom no one prays. The light grows slowly like our hair.
Dưới không
Chúng ta đang có mặt trong buổi lễ hội thiếu vắng sự hân hoan. Cuối cùng, buổi lễ đã tỏ lộ đằng sau tấm mặt nạ như một trạm bẻ ghi trong bến tầu buồn tẻ, pho tượng khổng lồ lạnh lùng ngồi trên đường rầy với sương mù. Một mẩu phấn viết trên cửa xe vận tải hàng hóa.
Chắc hẳn ngôn từ đã đóng kín, nhưng mãnh lực luôn ẩn tàng, đó là lý do tại sao những tính năng trở nên nặng nề. Và vì sao trở nên khó khăn để nhận thức được những điều khác cũng còn tồn tại. Ánh sáng chói chan phản chiếu của mặt trời đang chuyển động trên tường nhà và lướt qua khu rừng nào đó với khuôn mặt huyền ảo, kinh thánh chẳng bao giờ nói rằng: "Hãy đến với ta, trong ta cũng đầy mâu thuẫn như con.”
Ngày mai, tôi sẽ đến một thành phố khác để làm việc. Vụt nhanh buổi sáng uể oải trên tuyến đường hầm hun hút tối đen. Chòm sao Thiên lang dao động trên mặt đất đóng băng. Trẻ em đứng trong đám đông lặng lẽ chờ xe buýt trường học, những trẻ thơ không kẻ đoái hoài. Ánh sáng mặt trời đang chầm chậm hừng trên mái tóc.
Icelandic Hurricane
No earth tremor, but a skyquake. Turner could have painted it, secured by ropes. A single mitten whirled past right now, several miles from its hand. Facing the storm I am heading for that house on the other side of the field. I flutter in the hurricane. I am being x-rayed, my skeleton hands in its application for discharge. Panic grows while I tack about, I am wrecked, I am wrecked and drown on dry land! How heavy it is, all that I suddenly have to carry, how heavy it is for the butterfly to tow a barge! There at last. A final bout of wrestling with the door. And now inside. Behind the huge window-pane. What a strange and magnificent invention glass is—to be close without being stricken. . . Outside a horde of transparent splinters of gigantic shapes rush across the lava plain. But I flutter no more. I sit behind the glass, still, my own portrait.
bão Iceland
Qủa đất không có chấn động, nhưng bầu trời rung chuyển. Người thợ có thể tô vẽ và bảo đảm bằng sợi dây thừng. Bao găng tay hở ngón đang xoay tròn như thế kéo dài cả vài dặm. Đối mặt với cơn bão Tôi đang hướng về nhà từ phía bên kia của cánh đồng. Tôi bấn loạn trong cơn bão. Có cảm tưởng như đang bị bao phủ bởi quang tuyến cùng sấm chớp, xương tay như được thoa chất phóng điện. Hoảng loạn nhiều hơn trên đường về, tôi chết đắm, chết đắm trên đất cạn! Thật nặng nề làm sao, đó là tất cả những đột ngột xảy ra, làm sao con bướm có thể kéo sức nặng của một sà lan! Đến cuối cùng, vật lộn với cánh cửa mở vào. Đằng sau những ô cửa sổ khổng lồ. Một sáng tạo kỳ lạ và tuyệt vời là được gần tấm kiếng mà không bị ảnh hưởng của cơn bão. Bên ngoài dầy ngộp những hạt vụn trong suốt đang đổ ập tới tấp lên cánh đồng nham thạch, và tôi không còn hoảng sợ nữa. Tôi ngồi phía sau ô cửa kiếng với chân dung của chính mình.
Tomas Tranströmer
Vũ Tiến Lập chuyển ngữ
© gio-o.com 2014