Tomas Tranströmer

               

bên ngoài rộng mở

 

I.

 

cuối thu chơi vơi

cái lọ nằm trên lối vào khuôn rừng

mùa này trong năm cây cối im lắng bỏ lại những phố nhà.

chỉ vài ba âm thanh; như có ai đó đong đưa những nhánh cây

nghe như tiếng bản lề kẽo kẹt yếu ớt bên trong thân gỗ dầy

hơi sương mờ thoảng trên mặt nấm thô phù

tưởng như y phục người khuất mặt còn lưu lại !

bóng tối đang chiếm dần. Đi thôi, đã ghi dấu lần sau sẽ trở lại:  cỗ máy rỉ sét

ngoài đồng- và căn nhà bên kia hồ bên vuông khối nuớc đỏ lừng.

 

 

II.

 

Lá thư gởi từ Mỹ Châu một lần nữa làm bối rối

dẫn tôi đi suốt đêm tháng sáu chói lọi

trên những con lộ ngoại ô hiu hắt

giữa những miền khai sinh không ký ức

trầm dịu như những trang biểu đồ thiết kế.

 

Lá thư trong túi. Nửa- điên rồ, lệch lạc, như kẻ cuồng đồ

xấu tốt ngoài đời hẳn chừng muôn mặt

phần lớn bằng toan tính giữa những căn nguyên

những mẫu số

những vận hành ánh sáng.

 

Những kẻ không ngại ngần gieo rắc tang tóc

chúng kềm chế và chỉ thị. Tàn sát hàng loạt giữa ban ngày

chúng giành quyền định đoạt với ánh mắt đầy vô cảm.

 

hoảng thần thấy mình đứng trước một trong đám cao ốc mới

những cửa sổ tiến vào khung cửa độc nhất

ánh sáng vừa bắt kịp bầu trời đêm, và cây cối chuyển mình

tấm kiếng tựa như mặt hồ không sóng, lay động bên bờ đêm hạ.

 

Bạo lực có vẻ như vắng mặt

cho một vài khoảnh khắc.

 

 

III

 

Mặt trời gay gắt. Chiếc phản lực hạ thấp

thẩy cái bóng như cây thánh giá khổng lồ tạt nhanh trên mặt đất

người đàn ông ngồi trên cánh đồng đang bâng quơ điều gì đó

trong chớp nhoáng bóng hắn bỗng ngay trung tâm thập tự

đã có lần tôi thấy cây thánh giá treo trên vòm cao nhà thờ

thời gian nối kết hai hình ảnh phải qua một vận tốc kinh hồn.

 

out in the open

 

 I.

 

Late autumn labyrinth.

At the entry to the woods a throw-away bottle.

Go in. woods are silent abandoned houses this time of year.

Just a few sounds now: as if someone were moving twigs-

around carefully with pincer or as if an iron hinge were -

whining feebly inside a thick trunk.

Frost has breathed on the mushrooms and they have shriveled up.

They look like objects and clothing left behind by people -

who’ve disappeared?

It will be dark soon. The thing to do now is to get out-

and find the landmarks again: the rusty machine out in the field -

and the house on the other side of the lake, a reddish –

square intense as a bouillon cube.

 

II.

 

A letter from America drove me out again, start me walking

through the luminous June night in the empty suburban streets

among newborn districts without memories, cool as blueprints.

 

Letter in my pocket. Half - mad, lost walking, it is a kind of prayer.

Over there evil and good actually have faces.

For the most part with us it’s a fight between roots,

numbers, shades of light.

 

The people who run death’s errands for him don’t shy from day light.

They rule from glass officers. They mill about in the bright sun.

They lean forward over a desk, and throw a look to the side.

 

For off I found myself standing in front of one of the new buildings.

many windows flowed together there into a single window.

In it the luminous night sky was caught, and the walking trees.

It was a mirror like lake with no waves, turn on edge in the summer night.

 

Violence seem unreal

for a few moments.

 

III.

 

Sun burning. The plane comes in low throwing a shadow shaped like a giant

cross that rushes over the ground.

A man is sitting in the field poking at something.

The shadow of second he is right in the center of the cross.

 

I have seen the cross hanging in the cool church vaults.

At time it resembles a split-second snapshot of something

moving at tremendous speed.  

 

 

 

 

thiên đường nửa cõi

 

Nhút nhát nên từ bỏ

nỗi lo âu cũng phải khai trừ

như kên kên không tìm đường bay nữa

 

thậm chí những bóng ma cũng khát khao

như ánh sáng náo nức tìm vào khoảng trống

 

những hoạ hình nhìn ra từ không gian

như quái thú đỏ dưới thời băng giá

 

mọi thứ bắt đầu phải nhìn trở lại

khi hàng trăm mặt trời đã tìm thấy

 

mỗi người là cánh cửa khép mở

đến nơi chung cuối đời

 

cánh đồng bất tận dưới đất kia

 

nước lấp lánh giữa những tàng lá

 

hồ nước như cửa sổ vào lòng đại địa

 

The Half-finish Heaven

                    

Cowardice breaks off on its path.

Anguish breaks off on its path.

The vulture breaks off on its flight.

 

The eager light runs into the open,

even the ghosts take a drink.

 

And our paintings see the air,

red beast of the ice-age studios.

 

Everything starts to look around.

We go out in the sun by hundreds.

 

Every person is a half-open door

leading to a room for everyone.

 

The endless field under us.

 

Water glitters between the trees.

 

The lake is a window into the earth.

 

 

Tomas Tranströmer

 

Vũ Tiến Lập dịch

 

http://www.gio-o.com/VuTienLap.html

 

© gio-o.com 2014