Vũ Tiến Lập

 

Sương tan lệ đổ

 

Những hạt sương sớm mai lóng lánh và trong suốt, vẻ đẹp của nó lộng lẫy giống như những viên kim cương, trong chốc lát đây trước khi mặt trời thức dậy, nó sẽ tan biến thành những giọt lệ chảy vào đời hư hao. Sự chuyển hoá, sự đổi thay liên tục tựa những ḍng thác đổ xuống từ mạn núi rồi chảy vào những con sông và kinh rạch. Ôi những cánh tay của biển cả măi măi và thuần khiết trở về một vị mặn cuối cùng thênh thang. Ảo hoá là thời gian chuyển động mà đời sống là những mê cung thầm kín. Kư ức không c̣n tin cậy măi được. T́nh yêu như những cḥm sao đang khuất ch́m vào ánh binh minh man dại.

 

Những chiếc lá phong đang vữa mầu chênh vênh trong khoảng không gian xanh ngỡ ngàng. Gió vẫn c̣n ngái ngủ, không có ǵ khuấy động lúc này, sự quyến rũ của hừng đông dường như đổ đầy lên quả đất một vẻ đẹp rất yên lặng của bắt đầu.

 

đằng sau hơi thở

lửa tan sẽ về đâu

gió mài lưỡi trên đầu mũi lạnh

hạnh phúc ăm ắp lẫn đớn đau

ly tán trong vành quay ngờ vực

bấu víu nỗi bất tường

hạt ảo tưỏng đâm rễ

khó hun đúc một lẽ hằng

mùa đông sắp mọc

chắc hẳn phải tương tàn...

 

 

có mặt

 

Mặt trăng vừa thấp thoáng trên mặt hồ và những làn khói đang bốc lên từ nhiều căn nhà bởi thời tiết đang trở lạnh. Không một gợn sóng trên ḍng nước nhưng ḍng chảy được giấu giếm mạnh mẽ và thăm thẳm. Làm sao để có thể hiện diện khi bị khép kín trong những bất hạnh và những thử thách? Từ bỏ thế giới của vị trí, của cải, tiện nghi là một vấn đề tương đối không đơn giản cho lắm; nhưng gạt đi sự khao khát để hiện diện th́ quả thật quá ư là nan giải.  Ngày hôm qua sử dụng ngày hôm nay như một đoạn đường đến ngày mai. Lớp áo của hiểu biết có thể che đậy nhưng không bao giờ có thể giải thoát khỏi hoang mang và phiền năo luôn xâm lấn, những phương cách của trí óc không dẫn đến sự thật và hạnh phúc. Thật lạ lùng khi lang thang t́m kiếm cái ǵ đó trong những nơi xa xôi trong khi nó rất gần gũi. Khi những khao khát quá mạnh mẽ đến độ xô đẩy ảo tưởng và những phiền năo vào vô tận.  Có lẽ một ḿnh trong cô đơn để nghe tiếng nói của tĩnh lặng vô biên và vẻ đẹp mê hoặc của nó, có lẽ trong yên lặng này sẽ hiểu rơ được sự hiện diện.

 

tĩnh lặng

vị đắng sửng sốt trên đầu lưỡI

thơm mùi chờ đợi

kiếm măi không t́m ra dấu tích

ngoài tên người mờ sâu trên mặt đá

chỗ về như gió tàn đông giẫy dụa

đôi lúc muốn thỏa đáng một điều ǵ

ngoài xa khơi đời sống

những hạt giống chưa hứa hẹn

mùa xuân đă luống

chúng ta đều thật có

thời gian trừu tượng

gang tấc chiêm bao

thiên thu vẫn hẹn…

 

 

 

cô đơn

 

 Hương thơm của hoàng hôn như khước từ những xấu xa, như để giũ lại một vẻ đẹp cuối ngày. Bầu trời se mây và mặt đất cùng cây cối đang gom tụ sức mạnh cho mùa đông đang tới. Hồi tưởng ngày hôm qua chỉ làm tối tăm thêm ngày hôm nay, những so sánh đă giam hăm sự nhận biết vác theo những gánh nặng từ ngày sang ngày, sẽ chẳng bao giờ có một ngày mà không có bóng của nhiều ngày hôm qua. Đó là những chuỗi nối kết liên tục của ngày hôm qua ḥa lẫn với ngày hôm nay và ngày mai, chắc chắn sẽ không  bao giờ có một kết thúc. Kết thúc dường như là một sự sợ hăi, nhưng nếu không có kết thúc, làm thế nào để có cái mới? Mới mẻ thực sự là cái không thể cạn kiệt.

 

Một ḿnh ngắm nh́n chiếc lá đang rơi hay cái cây cô đơn trên cánh đồng trơ trụi cảm thấy một ư thức vô hạn của ân cần. Cô đơn không phải trong ư nghĩa của tách rời và tuyệt vọng mà là  phá nát mọi ẩn náu. Sự yên lặng thăm thẳm gần giống âm thanh của những con sóng vỗ bờ khi dẫm chân trên băi cát ướt sũng của băi biển. Ở biển không có sự yên lặng ngoại trừ trong quả tim của chính ḿnh.

 

đă chết đi mọi ngày qua

mà tư tưởng là thời gian ẩn náu

chiều rơi vàng vọt cả chân trời

sự tàn hủy là môi năng cho sinh khởi

chỗ khởi đầu của không có khởi đầu

có hay chăng những bến bờ hữu hạn

mà nghe chừng khơi dậy chốn trần lao

 

 

Vũ Tiến Lập

 

http://www.gio-o.com/VuTienLap.html

 

© gio-o.com 2013