vũ tiến lập

 

nhớ cao đồng khánh

 

mùa xuân thoát ly tìm giấc ngủ

cỏ đá xanh

bến bờ đùm bọc

mây rã những khước từ

ghì lên cánh chiều về ngang mộ điạ

đẩy gió đã bao năm

vẫn không đan gần khoảng cách

hoàng hôn lạc lõng

trên những ngón tay chìa thêm đốt mục

kiệt sức trong trí nhớ rối mù

côn trùng vang lên

lõi khúc qủy quái

sự hiện diện vô biên

sau bao năm chợt thức

giữa tha ma

 

 

bên kia bờ

 

bên ngoài hạn hẹp

điện ngọc nguy nga

hay vẫn đi dưới rừng mơ

nỗi khoan hồng không thể giải

vượt ra ngoài hiểu biết

lìa xa mọi thi thố của trí năng

thân ôm chầm tháng chạp

gió ập như thác đổ

rung động hai bàn chân

đam mê không củi lửa

chỉ còn chút tự tại

làm hành trang mong manh

vọng đêm dầy núi gió

bặt tăm tiếng còi tầu thường lệ

từ đáy thẳm sâu

nghe chừng xa lạ

tiếng cười diệt vọng

lời kinh thức giấc

gió ngừng đổ

tĩnh lặng

cùng tiếp sức

 

 

khách trần

 

gió tru tréo thất thường

xua mùa đông vào cửa áo

thốc từng nỗi niềm nghi hoặc

tháng giêng đầy vọng động

cảm giác vỗ về

mơn trớn trên vai khách trần

đêm mặc nhiên và thật nhất

ngoài sự nhận biết

rồi chuyển hoá như con đường

mặc vết lăn nghiền dẫm

dòng sống huyễn hoặc

đi tìm giấc mơ minh bạch

nhận ra tha lực đã chết khô

nhặt lại dấu tích cũ

sao đổi trời tắt trên tay

 

 

ảo ảnh

 

có một chỗ nào về từ vạn kiếp

hay mê vọng ban sơ

men ký ức

ảo ảnh

bàn tay phù thủy

bóp méo dung nhan

tháng mười đêm về rất sớm

gió đón đường giữ chân kẻ lạ

vó tự phiêu linh

im lặng là nói với chính mình

lời vô niệm

 

 

độc ẩm buổi trưa

 

chở về tách trà độc ẩm

tôi biệt lập thời gian và đời sống

nỗi chán chê

buổi trưa uể oải nhánh cây đợi gió

cố dán lại ngày rách mục

không nguyên vẹn hình hài

thôi bỏ đi

thi ân cho ngày mới

mai sau rồi gói trọn đời nhau

chiều đang rộng mở

những con đường sẽ ngại dấu chân

đi đi trước khi trời sụp tối

gió ẩn nhẫn ngoài cửa ải

chờ bóng đêm rủ tới

đi đi buổi trưa hiếm muộn

 

 

độc thoại

 

ngồi đây

ngọn hải đăng cô độc

sóng tách bờ vực thẳm

nguyệch ngoạc rẽ ngôi

lấp lánh trên tóc đêm thâu

từ xa khơi cánh buồm trở lại

độc vị thương muối rời biển cả

có khi lệch lạc vì nơi chốn

rồi lại thầm mong gió trở mùa

tự tâm đã vô định

mai sau buồm xa cánh nhớ

sóng hổn gió gào

ngọn hải đăng cố định

là điểm hẹn của hải hồ

 

vũ tiến lập

2021