VŨ TIẾN LẬP

 

ly cách

 

 

Không gian lấm tấm những hạt buồn mỗi lúc mỗi dồn dập, chỉ c̣n hơi ấm từ đầu ngón tay ngại ngần thêm những hạt mưa rung văi theo gió hắt. Bóng hoàng hôn đang thoái vị cùng chiếc b́nh cổ bị cắt đứt khỏi vũ trụ bởi những v́ sao c̣n giới hạn trong ánh nắng xếp nhạt nhoè. Rất đôi khi hỏi han nỗi nhớ mọc trên cây mùa đông đă liệm xong quyến rũ, những chiếc bóng đang tự dối gạt bằng tẩu thoát khỏi chính ḿnh, ly cách và chế ngự không thể mở toang mong manh của đời sống, thấy được sự giả dối trong cái giả dối là nh́n thấy khoảng hở của những thành tŕ nô lệ và ẩn trú, cảm nhận được sự mong manh của đời sống mà thoái triệt là ly biệt. Những kinh nghiệm sống nếu thiếu vắng t́nh yêu cũng giống như sống trong hăo huyền, t́nh yêu rất mong manh và hạnh phúc không thể t́m được ở những nơi kín đáo. Kư ức và thời gian quả thật không có tên.

 

Đừng giữ lấy sự hài ḷng

khi bản thân cầy xới bởi thời gian

mảnh đời nào rồi cũng nhẹ như mây

lang thang giửa biển thiên bất tận

không phải là phù du

mà hoại diệt luôn có măt

không có sự chế ngự

ngoài nỗi chết và hư không

 

 

 

tỏ t́nh

 

Thời gian trong xanh mềm mại đang lẫn vào không gian mùa đông với đám mây tơi xốp tựa giấc mộng rất mơ hồ. Những nhánh cây mảnh khảnh và trơ trụi tương phản dưới bầu trời làm liên tưởng đến một tấu khúc ma thuật nào đó được chở về từ xa xưa cũ. Ẩn mật hiến dâng từ bên kia cánh đồng cỏ, ngậm lời của gió rong chơi du dương như được khai sinh từ t́nh yêu. Trên bờ môi em bâng khuâng đă vuốt ve nỗi xót xa của trái tim nô lệ; Dường như t́nh yêu đang chiếm ngự mọi trạng thái của hiện diện mà cảm xúc và suy nghĩ hoàn toàn cúi mặt. Ôi đời sống là một chu tŕnh vô tận th́ t́nh yêu giống như một ḍng nước mănh liệt của biển cả có thể bẻ gẫy sự sống thành những mảnh vỡ.T́nh yêu nhiệt thành được nâng niu trong ư tưởng gieo sự tôn sùng cùng ngọn lửa ái ân, chắc hẳn t́nh yêu không chỉ là những vui thú mà tự nó sẵn có vẻ đẹp của mong manh mhưng đầy dũng cảm và độ lượng. Nó có mặt trong sự sống nên nó có sự huỷ diệt, khước từ nỗi chết để bấu víu vào sự sống là khước từ t́nh yêu. Sống mộc mạc và chân thật khi t́nh yêu hiện diện mà không cần được yêu cầu cũng là một phương cách thoát khỏi nuối tiếc và thuơng đau!

 

thấy bằng xa cách

núi đá bạc mầu

vạn đời miên mật

ḍng sông đă hiến thân vào xa mạc

nuôi chín hạnh từ

cho b́nh nguyên rạng rỡ…

 

 

VŨ TIẾN LẬP

 

http://www.gio-o.com/VuTienLap.html

 

© gio-o.com 2013