Vũ Tiến Lập

 

gạn tâm

 

gom rặng đông nụ mai nở cánh

mây mù chưng hửng một ngày xuân

tinh tấn nhiệt tình cùng đi tới

không đợi hoàng hôn xế bóng ma

 

có lần ngang lối vào thiên cổ

đường cũ rêu mòn mọc đá xanh

sớm nghe gió suyễn trên cành lá

vang động vào sâu trí nhớ người

 

ác tuệ bẩm sinh vùng giác đấu

gạn tâm chắt bóng thù giấu mặt

dẫu chắc cánh buồm căng sức lướt

nguồn mạch tùy lưu tự nhánh trào

 

đeo theo linh ngữ vào mạn sóng

kỳ vĩ bên kia tuyến giác ngàn

niệm tự hành thâm cùng cảm xúc

lụn dần tụ uẩn với hiển sinh

 

 

chốn ngụ

 

ý chừng như thấu hiểu một điều gì

trong lòng đêm

em nói với tôi

về mầu nhiệm

sự cô đơn

cùng cực của con người

không một chỗ nương thân

 

này em

trên muôn vàn lẽ sống

có một ngọn đèn không bao giờ tắt

giữ lấy

để thắp sáng đường về

khi không thể vay mượn của đất trời

soi vào hố thẳm

em sẽ bước qua rất yên

thắp bóng mình

đứa con thạch nữ

khó có thể có được

nhưng rừng hương đã thở

mùi hương độc đáo

sẽ không bao giờ còn thiếu thốn

khi ngọn đèn chẳng thể tắt

vì em là chốn ngụ

 

 

hoa thiên nữ

 

đằng sau hơi thở

lửa tan sẽ về đâu?

gió mài lưỡi rên đầu mũi lạnh

âm ấp hạnh phúc lẫn đớn đau

ly tán trong vành quay ngờ vực

mùa đông đã mọc

chắc hẳn phải tương tàn

bám víu nỗi bất tường

hạt ảo tưởng đâm rễ

khó hun đúc một lẽ hằng

không gian trắng hoa thiên nữ

tuyết bám trên vai

ngược giòng tìm nhau

những ngấn đời xa lạ

xuôi giòng gặp mặt

lặng lẽ từng ngày qua

như dấu chim trong hư không

cùng chiêm bao lúc thức

đến không tướng đến

đi không chỗ khởi hành

chẳng tên

chẳng bóng

chẳng lời

vạn pháp giai không

uyên áo

 

Vũ Tiến Lập

 

09/2021