VŨ TIẾN LẬP
chiều hải đảo
Những cái bóng buổi chiều rất dài trên mặt nước. Biển cả đang trở nên yên lặng sau nguyên ngày náo động như thành phố, nhưng sự náo động của biển có chiều sâu và dễ chịu hơn. Gió ngàn khơi thổi vào mang mùi của sương mù xa xôi. Chiều tối đang biến thành màu xanh, nó luôn luôn như thế, chính không gian luôn trở thành màu xanh mà những ngôi nhà mất đi sự rực rỡ của chúng trong màu sắc tinh tế đó. Dường như màu xanh của biển lan tràn bao phủ đất đai, và những ḥn núi phía bên trên cũng là một màu xanh sáng. Một phong cảnh mê đắm, và có yên lặng vô cùng. Yên lặng này đang sáng tạo mọi thứ mới mẻ, đang xóa sạch hàng thế kỷ của khổ sở và đau đớn. Chẳng khó khăn lắm để được tự do khỏi gánh nặng của nhiều sự việc khi đang thực hiện một chuyến hành tŕnh t́m kiếm cái ǵ đó. Dựng như trống rỗng trong con người mà thế nhân cố gắng lấp đầy sự trống rỗng này bằng những từ ngữ, những cảm xúc, những hy vọng và những tưởng tượng, nhưng sự trống rỗng luôn tiếp tục. Do bởi trống rỗng này nên chúng ta mới t́m kiếm mọi phương cách để lấp kín, và trong lấp kín nó chúng ta tiêu xài hết đời sống của chúng ta, dù ở mức độ cao quí hay thấp hèn. Chúng ta không bao giờ một ḿnh; chúng ta được vây quanh bởi những con người và bởi những suy nghĩ riêng của chúng ta. Thậm chí khi những người ở thật xa, chúng ta thấy những sự việc sự vật qua bức màn của những suy nghĩ. Không có khoảnh khắc, hay rất hiếm hoi suy nghĩ không hiện diện. Chúng ta không biết một ḿnh có nghĩa ǵ, tự do khỏi tất cả những liên tưởng, khỏi tất cả tiếp tục, khỏi tất cả những từ ngữ và những h́nh ảnh. Chúng ta cô độc, nhưng chúng ta không biết cô đơn là ǵ. Đau khổ của cô độc nhét đầy những quả tim của chúng ta, và cái trí che đậy nó bằng sự sợ hăi. Cô độc, sự tách rời thăm thẳm đó là cái bóng tối tăm thuộc cuộc sống của chúng ta. Chúng ta làm mọi thứ để có thể chạy trốn nó, chúng ta lao vào mọi ngơ ngách của tẩu thoát mà chúng ta biết, nhưng nó đeo đuổi chúng ta và không bao giờ buông tha chúng ta.
T́nh yêu lạ thường và sớm tàn tạ làm sao, chẳng mấy chốc khói dập tắt ngọn lửa! Ngọn lửa không thuộc của ai, chỉ là ngọn lửa, rơ ràng và no đủ. T́nh yêu không của ngày hôm qua hay ngày mai. Nó có sự ấm áp chữa trị và một hương thơm luôn thay đổi, không bao giờ bị sở hữu hoặc bị độc quyền, hay bị giam cầm trong bàn tay của ai. T́nh yêu nếu bị giam cầm, nó cháy rụi và tiêu tan, và khói tràn ngập thân tâm của chúng ta. và thế là không c̣n chỗ cho ngọn lửa.
Chúng ta đă trôi giạt quá xa, đă thấy và thực hiện nhiều sự việc, đă đau khổ và cười cợt giống như nhiều người khác, tuy nhiên chúng ta phải quay lại với chính ḿnh. Cũng giống như những người đạo sĩ khởi hành đi t́m sự thật. Trải qua nhiều năm từ người thầy này sang người thầy khác, và mỗi người chỉ ra một phương cách khác nhau. Cuối cùng kiệt sức khi quay lại ngôi nhà của ḿnh, và trong ngôi nhà riêng: kia ḱa viên ngọc quí! Chúng ta thấy ḿnh quả là dốt nát, t́m kiếm khắp vũ trụ cho sự hạnh phúc đó mà sẽ chỉ được khám phá trong những quả tim riêng của chúng ta khi trí óc được xóa sạch khỏi những hoạt động của nó. Chúng ta nên bắt đầu từ nơi đă bắt đầu. Bắt đầu với chúng ta là ǵ…
Vũ Tiến Lập
Kona Island 5/15
http://www.gio-o.com/VuTienLap.html
© gio-o.com 2015