tranh: Salvador Dali
 

TƯỜNG VŨ ANH THY

4 chuyện cực ngắn


BÓI XÍCH LÔ

Vào thập niên 60 ở tỉnh PT có khoảng 360 chiếc xích lô đạp . Đó cũng là phương tiện giao thông chính.

Vào một ngày còn đầy nắng, có chàng tuổi trẻ kia từ phương xa đáp xe đò vào thành phố. Anh ta không quen biết ai ở đây. Cũng không có nhiều tiền để thuê khách sạn. Anh loanh quanh  định bụng sẽ ngủ đỗ đêm nay nơi góc xó nào đó. Anh mua một ổ bánh mì không. Rồi vừa ăn vừa ngắm cảnh sinh hoạt của bến xe. Trông anh hớn hở lạ thường. Anh đặc biệt chú ý đến những chiếc xích lô xếp hàng đợi khách. Anh ngắm nghía càng xe  kỹ lưỡng  và thân thiện  như ngừơi nhà. Mỗi lần chiếc xích lô nào có khách, anh mỉm cừơi gật gù thích thú.

Chiều xuống, người vắng dần. Trong số mấy ông  phu đạp xích lô còn lại, có một ngừơi cũng còn trẻ, ông ta hỏi chuyện anh :

-  Cậu ở đâu tới ? Đợi ai vậy ? Cần giúp đỡ gì không ?

-  Dạ tôi ở xa . Đâu đợi ai đâu . Mà ông à , tôi nghiệm thấy mấy cái xích lô thật là kỳ ...

-  Đù mẹ ! Ông mẹ gì , gọi anh đi . Sao mà kỳ ?

-  Tôi ngó mấy cái càng xe , thấy cái nào cừơi là y chang có khách . Cái nào mếu  là ế dài dài như xe của ...anh đó.

-  Thiệt không cha nội ?

-  Đâu có nói dóc làm gì ! Xe anh bữa nay hết sức ít khách .Cái càng nó mếu quá xá mà . Xe bên cũng ế nhưng đỡ hơn .

Người phu xe bật cừơi :

-  Đúng thiệt ha ? Thôi nếu cậu không đợi ai thì về nhà tôi chơi. Ế tôi cũng mua xị đế, mình lai rai ...?

Từ đó anh trở thành thầy bói ...xích lô . Sáng sớm anh đứng xem từng chiếc xích lô lần lượt kéo tới .  Anh thấy càng xe nào cừơi  nhiều, cừơi ít, mếu nhiều,  mếu ít, anh nói đều trúng phóc ... trong ngày được nhiều khách hay ít khách ...  Ngừơi ta hỏi làm sao anh thấy được cái càng xe nó cừơi hay nó mếu? Thì anh đáp :

-  Rõ ràng tôi thấy nó cừơi . Rõ ràng tôi thấy nó mếu ! Vậy thôi !

 

CÁI LƯNG NGỨA

Có một anh chàng bị ngứa lưng đang khi làm việc. Anh không thể đưa tay gãi, hay cọ lưng vào đâu được. Mới đầu cái ngứa mấp mé lan man hai bên lườn. Từ từ ngứa dữ, ngứa ran lên vào tới giữa lưng. Anh cũng gan lì, thách đố với cái ngứạ Mặt anh tức đỏ như say rượụ

-  Ðể xem cái ngứa xoay vần đến đâu .

Anh lẩm bẩm như vậỵ Có lúc ngứa quá làm anh ngẩn ra . Trong đầu anh thoáng hiện những cái lưng trâu, lưng bò, lưng ngựa mà anh tùng nhìn thấỵ Có cả ruồi và kiến bò lăng nhăng…. thế mà chúng nó chẳng ngứa ngáy gì cả???

-  Ừ, hay chúng cũng thấy ngứa nhưng cứ mặc kệ? Ừ … được như cái lưng ngựa thì khoẻ biết mấy!

Anh lại lẩm bẩm và cố làm việc, mặc kệ cái ngứa .  Cuối cùng cơn bão ngứa cũng qua đi. Tan sở, anh khoan khoái đi về, quên mất cái ngứa .

Nhưng cái ngứa nó không quên anh. Nó đến thình lình ngay lúc anh vừa tắm xong. Dữ dội và ồ ạt. Nó làm anh gãi quýnh lên. Tay anh không đủ dài để gãi vào giữa lưng. Anh phải mài lưng vào bờ tường. Nhưng tường nhà anh sơn nhiều lần, đã nhẵn. Anh quơ lấy thanh gỗ làm cái gãi . Anh lẩm bẩm:

-  Cuối tuần này phải mua cái gãi lưng bằng tre mới được.

Chợt anh nghe tiếng gỗ chạm vào lưng có vẻ bất thường. Âm thanh vang to lên dần dần… sôôộtt sôôộtt!!! Lưng anh hình như đanng từ từ se cứng. Anh không cảm thấy ngứa tàn bạo như trước. Thay vào đấy là cảm giác nằng nặng… căng căng. Anh có cảm tưởng cái lưng không còn là của anh nữa .

Anh đang định lấy tay sờ thi sửng sốt thấy màu nâu đen của cái lưng ngựa trong tấm gương ngay sau lưng anh.

 

CÁI TAI BIẾT NÓI

 Có một chàng thanh niên bỗng mắc chứng bệnh lạ. Cứ khoảng chín mười giờ tối, cái tai phải đóng ù lại .  Nghe lùng bùng hoặc không nghe gì cả. Còn tai trái bắt đầu nói .  Nó nói tùm lum, dai dẳng. Anh thấy nó nói, anh nghiêng đầu nghiêng cổ, cố hiểu lời của nó. Nhưng thật bực, anh chẳng biết nó nói cái gì. Anh đành làm việc vặt, hoặc đọc sách. Tức thì cái tai trái gào lên như thuỷ triều, lồng lộn và thúc bách. Nó làm anh hoang mang, sợ hãi .  Anh ôm đầu lăn lộn cho đến khi trời sáng, hai cái tai mới trở lại bình thường.

Cả tuần lễ như thế, người anh rộc đi .  Anh tìm cách đối phó. Trước chín giờ tối, anh rời nhà, đi lẫn vào đám đông ngoài phố. Anh lang thang hết đường này sang phố nọ. Phấn khởi vì thoát khỏi hai cái tai, anh đi không biết mệt. Ðến ba giờ sáng anh tà tà trở về nhà. Nhưng vừa mở cửa bước vào, lập tức tai phải ù đặc. Tai trái quạu cọ rên rỉ nói .  Rõ ràng nó bực tức vì không được mở miệng. Anh hoảng hốt ôm đầu chạy bay ra đường. Khốn khổ cho anh, bên ngoài vắng tanh vắng ngắt. Tai trái cướp được tình thế, nó hùng hổ nói liên tu bất tận… và làm anh … bất tỉnh giữa đường.

Người ta đưa anh vào nhà thương cấp cứu… Trời sáng, anh lại bình thường. Ai cũng cho là anh say rượu hay thuốc. Anh lặng lẽ về nhà ngủ vùi .

Những ngày kế tiếp, anh la cà ngoài đường phố cho đến khi mặt trời mọc mới về. Giải pháp này cũng tạm ổn. Anh thoát khỏi hai cái tai, nhưng toàn bộ cơ thể anh bắt đầu suy nhược. Anh phải tìm cách khác.

Lần này anh quyết ăn thua đủ. Trước hết anh cạo trọc để có thể nhìn rõ hai cái tai . Chưa tới chín giờ tối, anh không ra đường nữa mà vào phòng tắm. Anh trừng trừng nhìn anh trong gương. Trên cái đầu trọc, mọc hai cái tai trông thật kỳ cục. Chúng như loài nấm lạ, xấu xí, mà lại vênh váo ta đây .  Anh thấy ghét quá, nhưng cố theo dõi xem chúng sẽ làm gì? Kìa, cái tai phải từ từ co lại, co lại… trong khi tai trái đang vểnh lên… Anh thấy rõ điệu bộ của nó, khinh khỉnh… Anh giận điên. Nó chưa kịp mở giọng, anh đã lia lưỡi dao cạo, cắt đứt phăng toàn thân thể của nó.

Cái tai trái chưa kịp nói, rơi xuống bồn rửa mặt tung toé máu. Ðầu tai còn vểnh lên.

 

CON MẮT RÁCH

Một người đàn bà khai với bác sĩ mắt:

-   Cả tuần nay con mắt trái của tôi rất khó chịu .

Bác sĩ khám, đo, soi, rọi, rồi bảo:

-   Mắt bà vẫn bình thường. Có lẽ bà chỉ cần nghỉ ngơi. Tôi sẽ cho bà một loại thuốc rửa và giữ mắt sạch sẽ.

-   Nhưng… con mắt trái của tôi bây giờ lúc nào cũng nhìn thấy có một cái màn nhỏ…

-   Ðó là màng nhện. Những người trên bốn mươi tuổi, nhìn thấy màng nhện là bình thường, bà đừng lo gì cả.

Người đàn bà ra về với nỗi bồn chồn. Bà đã không diễn tả và khai hết với bác sĩ. Con mắt trái của bà lâu nay rất bướng bỉnh. Bà muốn xem tin tức trên màn ảnh truyền hình, hay đọc sách, thì nó cứ bám lấy các đồ ăn thức uống. Ðặc biệt là đường, kẹo, mỡ… nó dán chặt. Bà không thể dứt nó ra được. Trong bóng mắt, trong cái màng nhện còn có những chuyển động li ti mà bà chưa biết chắc là cài gì. Tóm lại, con mắt trái nó đang điều khỉển bà, chứ bà không tài nào điều khiển được nó.

Bà quyết định bịt kín con mắt trái đó lại xem sao . Với chỉ con mắt phải, bà vẫn làm việc, đọc sách không khó khăn lắm. Giải pháp này có vẻ hữu hiệu.  Bà thấy yên ổn được hai ngày .  Ðến ngày thứ ba thì con mắt trái bắt đầu phản công. Bà đang đọc sách bằng con mắt phải thì nghe con mắt trái nong nóng, nằng nặng. Bà rời quyển sách, liếc nhìn bọn đồ ăn. Con mắt trái lập tức êm ru .  Bà bật máy truyền hình xem tin tức. Con mắt trái bắt đầu nhức nhối khó chịu .  Bà nằm vật ra . Nhắm cả con mắt phải . Ðược một lúc, bà sắp chìm vào giấc ngủ. Nhưng con mắt trái không chịu .   Nó gõ bồm bộp vào vách mắt, đòi được mở ra .  Bà giả vờ như không nghe .  Nó càng gõ dữ dội .   Rồi vách mắt rách toang. Trong màu đỏ hoang mang, có những con kiến màu rêu xanh hớn hở bò ra .  Nghênh ngang như những chiếc xe tăng nghiến nát mặt cỏ.

Người đàn bà vùng dậỵ Con mắt trái của bà đã rách thật. Trứng kiến còn đọng ở chân mi .

Lời thêm: Tôi viết chuyện này năm 2000, đã đăng trên tạp chí Hợp Lưu số 62 tháng 12 năm 2001. Tình cờ nghe được bản tin của Hoàng Mai Ðạt lúc 12 giờ trưa ngày 15 tháng 11 năm 2005 trên đài Little Saigon radio, kể về một người  đàn bà ở Cancutta (Ðông Bắc Ấn Ðộ) . Bà ấy đi giải phẫu mắt . Nhưng khi tháo băng thì con mắt bà đầy kiến…bò ra .  Sự trùng hợp lạ lùng giữa chuyện ngắn và chuyện thật!

Tường Vũ Anh Thy

© 2006 gio-o