Trangđài Glassey-Trầnguyễn
tự thú
mẹ chợt hiểu
tại sao một phần cơ thể của ḿnh
được gọi là ‘tử cung’
nơi đó
mẹ là kiến trúc sư
xây cho con mái nhà b́nh an
thứ nhất
khi con c̣n tạm cư trong mái nhà ấy
mẹ là máy lọc hảo hạn
nhập mỗi ngày vài lít nước
để loại những chất thải từ thai tŕnh
ra khỏi vùng lănh thổ của con
từ cái ngày đầu tiên tao ngộ
con chỉ là một cái chấm
đầy huyền bí, háo hức,
mẹ là nguồn cung cấp vô tận
những dinh dưỡng con cần
cho tim phổi, thịt xương,
cho khóe mắt, vành môi
khi con xuất cung vĩnh viễn
mẹ lập tức trở thành cái máy phát sữa
với đợt sữa cốt
chứa linh dược cho một đời khỏe mạnh
và một năm huyết mạch
mang thần khí của một kiếp an nhiên
mẹ là tấm chăn
ấp ủ con khi c̣n trứng nước
mẹ là đại dương
ru con trên trùng sóng chan ḥa
mẹ là lời ca
hát cho con đến tận cùng thế giới
mẹ là ánh sáng
xoắn lấy trời sức sống của con
mẹ là người yêu
quấn quưt con, âm thầm, quyết liệt,
mẹ là vành nôi
con ngả lưng khuya, sớm, đêm, ngày
mẹ là niềm vui
đậu trên con, gieo mầm hoan lạc
mẹ là cuộc đời
trăi tít dài, lấp gai góc cho con
mẹ là ước mơ
để con tung cánh phượng hoàng rực rỡ
mẹ là b́nh nguyên
để con soi bóng nghỉ khi cần
mẹ là bâng khuâng
nhớ từng ngày, từng giây thân ái
mẹ là con
biết con vui, con khóc, con là.
Trangđài Glassey-Trầnguyễn
© gio-o.com 2011