trần thị laihồng
TẾU CHỮ
với Vơ Đ́nh
tản mạn
- Ngồi gần lại đây! Chơi chút chơi!
- Chơi?
- Ừ, chơi! Chơi chữ chơi!
- Chơi th́ chơi! Sợ chi!
- Chơi dấu. Hỏi và ngă. Có ba điều:
Điều thứ nhất, nói với y tá là cổ khô, cổ khan, đau cổ. Khao khao khan khan cái “thành quần” như hồi Hoàng Xuân Sơn i meo không dấu, bảo “thanh quan hong” mà đọc là “thành quần hồng” đó !!!
Điều thứ hai, là cổ ướt …
- Ô, xin lỗi ! Uống nước làm rớt mấy giọt ướt cổ. Lau nhé !
- Rồi ! C̣n điều thứ ba : cái « cỗ » cũng ướt nữa !
- Cổ và cỗ. Cổ là cái cổ, cổ họng. Khan cổ, khô cổ, đau cổ, cổ c̣, cổ cao ba ngấn … Nốt ruồi cổ là lỗ tiền chôn. Lại c̣n cổ tay cổ chân Cổ tay vừa trắng lại vừa tṛn/ mặt mũi xinh xắn chồng con thế nào ? Hay là Cổ tay đă trắng lại tṛn/ để cho ai gối mà ṃn một bên !
C̣n nữa ! Cổ là xưa cổ cổ lỗ sĩ, đồ cổ, đồ xưa … Cổ c̣n là cái trống, như trong chữ đại cổ là cái trống lớn. Có mấy câu về chữ cổ như Cổ Loa là chốn đế kinh/ trông ra lại thấy ṭa thành tiên xây… Hay là Cổ Đô thực chốn giang hồ/ ai đi đến đất Cổ Đô cũng nh́n …
- Thôi ! Đủ rồi ! C̣n điều thứ ba muốn nói, là cái « cỗ » cũng ướt rồi !
- Ủa ! Cái cổ ướt th́ lau khô rồi. C̣n cổ chi nữa ???
- C̣n chứ ! Cái « cỗ » dấu ngă, không phải dấu hỏi !
- Ô ! Nằm bệnh mà tếu ! Biết rồi ! « Cỗ pháo » ướt, phải không ? Mà cũng đến giờ lau rửa « cỗ pháo » của mấy ôn và ngao ṣ của mấy mệ …
- Đúng rồi ! Họ sẽ lau chùi súng đạn mấy « cỗ pháo » và cho mặc khố … Khố này chính lụa Cổ Đô/ Quả nhân ngồi chận xin cô hăy cầm…
Ḿnh không biết bài bạc làm sao mà thua bạc đến nỗi cầm khố ! Mà bây chừ làm chi có khố lụa Cổ Đô để đem đi cầm ! * Ở đây chỉ có khố bông khốn khó ai thèm chịu cầm ! Khi không bỗng trở lại thời mặc khố !!! Khố nghèo !!!
trần thị laihồng
http://www.gio-o.com/tranthilaihong.html
Hoa bang
Manor Care, 25- X-2008
* Lụa Cổ Đô ở Sơn Tây nổi tiếng tốt, đẹp và bền. Đánh bạc thua cởi khố cầm lấy tiền. Theo tranh dân gian Thưởng Xuân Đồ trong Imagerie Populaire Vietnamienne của Maurica Durand.
© gio-o.com