TRẦN KHIÊM
ÁO TRẮNG EM CHƠI
Chiều đồng cỏ rung rinh lau bạt rụng
Đỏ trên trời và ửng ở trên môi
Ửng và đỏ vây quanh đời em đứng
Giữa đất trời mộng trắng áo em phơi
Em
di chuyển lên lời chim hót gọi
Chim hót lim dim, hót nhẹ hót nhàng
Hót nhanh nhảu như nhịn nhường đón đợi
Bóng đêm về nguôi ngậm ngón nghênh ngang
Trần
gian hỡi cớ gì xanh biếc cỏ
Và lau kia trắng xóa ngỡ ngàng chi ?
Và em nữa má hồng môi thắm đỏ
Trắng trên da ấy có nghĩa là gì ?
Em
ngoảnh mặt về phương trời ngẩn ngó
Bỏ sau lưng thành phố loài người
Em cứ ngỡ mình là con thỏ
Nhảy tung tăng chiều rạng rỡ môi cười
Nhưng
chim hót nhịp nhẹ nhàng nhanh nhảu
Có đôi khi chim hót giọng nhập nhằng
Chiều nhợt nhạt trên đầu em nhắn nhủ
Nhẩn nha nhìn anh thấy áo em nhăn
Chiều
đồng cỏ một lần thôi để mất
Em đâu rồi chỉ còn núi đứng xa
Mặt trời đỏ bấy giờ rơi xuống đất
Đôi chân em khép lại dưới trăng tà
Đôi
chân em mở ra đầy lối mộng
Rậm rêm ran và mỏng mộng hoen mờ
Thì cũng mộng, nhưng ngàn lau máy động
Của hôm nay còn tái hiện bao giờ ?
Đôi
chân đó sẽ không ngừng nhớ tiếc
Vì mai sau là sắp sửa không ngờ
Vì sắp sửa dẫu buồn vui chưa biết
Cũng là lần em rửa bớt ngây thơ
HOA ĐỒI ĐỘI QUANH
Hổm
rồi bỗng giận tần phi
Đường lên cổ lũy khôn cùng tháng năm
Mỉm môi nói chuyện với mèo
Meo meo em ạ chuột nhà có ngon ?
Nguyệt tròn cúi ngó đầu xanh
Ngẩn ngơ chuỗi kết mưa phùn hột non
Ra đi nhớ chuyện ngày nào
Tiểu thơ tắm suối thả bông ven rừng
Hồ lay đỉnh mộng em ơi !
Đường gươm từ đó không nhận ra chiêu
Bướm bay ngang núi có buồn
Cũng đành nặng cánh ôm mưa hạ về
Kinh thành bừng vọng ly tao
Tiếng chim tiễn hót quanh đồi đội hoa
CỬU LONG
buổi trưa lấm tấm hạt phùn mưa buông
Tiếng kêu mát mẻ thuồng luồng
Bàng xanh tỉnh vọng đường suông cánh tà
Hỗn mang lá giục tim gà
Đằng vân mấy bận em là đà đi
Động cành kín gió lũy tre
Bờ cùng quẫn gót lăm le mộng vồng
Hàn quang sau ngút ngát dòng
Vườn lau lách rộng tầm vông lá đùa
Chuyện từ độ đó đã xưa
Thuyền ru gió hỗng lỗ lùa lượt trăng
Tóc trần phơi ố tháng năm
Dặt dìu triều sóng ngọn cầm lổ loang
Eo ôi chín đỏ hôn hoàng
Lời ra yểu điệu mà than thở gì
Rậm trời hoang nhạn thiên di
Bờm nghiêng vó chểnh ngựa về phương đông
Ruộng vòng thảy nguyệt vào không
Vì ai ưỡn ẹo đàn rồng quên bay
Tấm lòng đại hiệp chiều nay
Về ru rú vẽ lông mày cho em
XUÂN ĐÊM HÀ THÀNH
Rêu
hàng tay vươn tường quần quanh
Ôm eo bâng khuâng tìm ngây thơ
Ôm chầm non vai đôi tiên nga
Xuân mầm hoa sưa môi rêm ca
Vì
em cười nghiêng câm lòng sen
Trăng đầy hồn vê đuôi trăng nghiêng
Trăng điên hôn về đôi chân ngày
Giăng đêm trăng vàng nuôi chăn mây
Đa
là đà buông nhoài ngành lan
Em vui trong hơi suông hoa xoan
Em quên đêm qua bên hoa bàng
Êm đềm qua đêm bên hoa ban
Em
ngồi hay nương trườn vườn cao
Đường nghênh nhà ngang đê hư hao
Lơi chào yên ba im bơi vào
Mây trào nguy nga rên nôn nao
Nao
nôn rên bừng lay hoa dung
Nhan dung êm cười tan sao băng
Nhung giăng khơi hàng hương măng mằng
Chuông giồng riêng mời nhân duyên thăm
Thăm
bờ trường sa tang thương năm
Trăm ngàn màu chim yêu kiều đan
Trăng ngần chìm lơi chơi mưa phùn
Thơ trầm vang ngân dâng sông ngâm
Đèn vàng
hiên vang hồ nhường sương
Xuân tràn hoa miên mang mênh đi
Đi tìm luồng hoang loang hoàng hôn
Hoang hồn loàng hôn luồng hồn loang
Hồn
loang chân mày thêu chân mây
Chân mây chầm loang ôm chân cây
Chân cây ngây hồn loang chân ngày
Chân ngày lềnh lang hôn chân tay
RỜI CỔ LOA
Hoàng
hôn rừng rực xuống làng
Dấu bàn chân chặn khẽ khàng xuống sâu
Ngả cành đa hận mái đầu
Vì ai lỗi hẹn mà nâu ngói đình
Vì ai bỏ mặc thân mình
Từ lau rửa mộng ra hình tháng năm
Em nhìn nước cũ đăm đăm
Hồ trong cá mọc muộn mầm rong rêu
Nhớ khôn nguôi những cánh diều
Buồn khôn tả nổi lưng chiều gió sang
Nhỏ tay đếm cỏ quơ quàng
Thành xưa đã hóa dặm trường cớ sao ?
Ruộng lênh lang hót chào mào
Quých quêu ơi hỡi ngày cao nói gì ?
Mây rùng vắt nẻo chim di
Hài xanh em lội chợt ghi dấu bùn
Trở mình gót lạnh thân run
Xa rời bóng xế rẽ chùn bước đêm
Nhớ thương trang sử tật nguyền
Từ mai mãi mãi còn nguyên mắt lòa
TRẦN KHIÊM
Tháng Ba, 2010