Võ Đình

Ngô Văn Tao

 

thần phong

Sông cạn đá mòn

Làm sao

Làm sao…ta gặp được nhau…

(trịnh công sơn)

Chúng ta lạc lõng trong trần gian
đi trên một đại lộ
giữa sa mạc không cùng
xa nhau bằng đồi cát
Chúng ta hãy ngừng chân
thầm tiễn bạn đồng hành
người chiến sĩ vô danh
ngọn thần phong của một dân tộc đọa đầy
của người lưu vong khốn cùng
mà đêm nay
khi mặt trăng lưỡi liềm chưa hiện trên đồi cát
anh đã giã từ cõi bụi
giã từ như ngọn đuốc thần
tiếng kêu phẫn nộ của hận thù
thân mình anh là hỏa tiễn
để cho bọn tài phiệt ác hại
với đầu óc điện tử
với trái tim bằng máy
cũng phải rửa tay dính máu
bằng máu của chính mình

 Chúng ta lạc lõng trong trần gian
cùng đi trên một đại lộ
giữa sa mạc không cùng
đi bên nhau nhưng xa nhau bằng bao nhiêu đồi cát
tiếng chúng ta nói cho nhau đều như vọng từ tiền sử
hỏi người nào trong chúng ta
rồi sẽ nghe tiếng vang
tiếng âm thầm bất tận ngọn thần phong
hứa hẹn địa đàng mà chúng ta vọng tưởng

Ngô Văn Tao
Sài Gòn

 

 

Vũ Tiến Lập

 

thiết lập

  

bóc thời gian

những ga tầu xa biệt...

úp ngực xuống

nghe mùa đông chở vào da thịt

tinh thể của câm lặng

lạnh lùng

giờ thần linh sắp chết

không lời kinh xám hối

tục luy

hàm hồ và sớn sác

thành phố sắp đổi màu

tôi đi thiết lập sự cứu rỗi

khi trở về nỗi khó đầy tay

gió hát mênh mang

tưởng lộc xuân nhú cạnh

mơ én về ngậm môi sương

mà tháng giêng nghiệt ngã

cơn mê

 

Vũ Tiến Lập

Texas

 

 

Đặng Thân

 

một ngày nghỉ

 

ngày nghỉ    giải lao xả hơi       relax

dù có gọi    bằng bất cứ cái tên gì

thì cũng là một dịp trời cho

để làm cuộc sống      thêm hoàn hảo

như­ bốn mùa vẫn xoay vần  xuân hạ  thu đông

chúng ta chìm nghỉm

trong chất chồng dự án        báo cáo  báo cầy 

SMS     email        computer phone        fax

loa phóng thanh ph­ường    đô thị hóa   vi tính hóa  hủ hóa

TV  stereo       auto     milo     spaghetti

đánh giầy đi     kết quả đi   GDP

như­ một chiếc MP3 chạy mãi

cũng phải pause  hay stop

nh­ư một  cỗ máy cơ bắp    hay chạy bằng chất xám

cũng phải có lúc unplug        ra khỏi

nguồn năng l­ượng      có khi đến 500 kilovolt   mà sống

tất cả vẫn

mobile

như­ thể

không hề có mục đích

hay mục đích

của cuộc sống

chính là mobile

một ngày nghỉ    giản dị thôi     như­ hòa bình lập lại

giữa những       cuộc chiến tranh dài  như­ trư­ờng cửu

của nhân sinh    trong cõi sinh tồn        rất ồn

3.2.2005

 

 

Đặng Thân

 

7 ngày ngân 7 nốt

 

 

bình minh đến nó đến trư­ờng học liền 7 tiếng

lời ngọc vàng vang vọng      ba ngàn thế giới

từ những miệng kẻ sang

nhân chi sơ tính bản thiện

cho tôi một điểm tựa thì tôi sẽ bẩy đ­ược cả quả đất lên

7 sắc cầu vồng     thật xa xỉ

tự nhiên ­         đã x­a rồi

h[ậu]iện đại       mal mal mal        triền miên

cách mạng dân chủ

tự do bình đẳng bác ái

cuộc cách mạng lại cái  xứ Sư­ơng Mù

những bậc chân tu bảo hãy

kiêm ái

tay tu cũng        kiêm tất

những bậc cà tu    thích đủ thứ

ngàn năm  ối   lịch sử ung

vẫn tụng ca        lòng dạ thế gian

vĩ đại

muôn năm

vạn tuế

vẫn thế

thất hiền     cấm không ái tiền

g7 nhẩy mâm trên        nhờ bạo lực

thái cực nhiên nhiên    nhờ

lễ nhạc

7 nốt thăng trầm vẫn cần          một nốt câm

đêm về nó đau bụng

đại phúc oằn lên        rên

đã thất nhật       tiếng nhạc lòng không động

mộng thấy lòng mình hóa dòng sông nhồi thuốc xổ

nó b­ước vào w(orld/eb) c(up/am)

một khắc      một canh

trằn trọc lòng lành     nhả phanh

tiếng nhạc lòng đã đổ   đau

như khi ghi những bàn thắng đẹp

7 nốt vưón dài      đủ bách gia

sao chờ mãi        một dấu lặng       chẳng thấy

tiếng lòng ngân    hụt hơi

chơi vơi      giữa trời

ơi dấu lặng        trắng         ta chờ

để phong ng­ươi vư­ơng nhạc đại vư­ơng

 

Đặng Thân

21.1.2005

Hà Nội

 

trần nghi hoàng

thi sĩ

 

tôi đứng một chân trên mặt đất đọc tuyên ngôn cho loài người về tính thù hận, ghen tương, đố kị vân vân. bè lũ thiên nhiên vang dậy vỗ tay reo. những lời ca ngợi từ đất đá cỏ cây sông núi biển trời dành cho tôi không diễn dịch được bằng ngôn ngữ con người

 

tôi ngồi xếp bằng trên mặt đất (có đào một hố dưới mông cất dấu nỗi niềm riêng tôi phải đa mang!) rao giảng về tình thương yêu và lòng độ lượng từ bi. những vương quốc khoa học văn minh rầm rộ biểu dương tôi như là một anh hùng

 

riêng tôi biết rất rõ tôi chỉ là một gã làm thơ và những gì tôi viết xuống là nguồn cơn chiêm bao. có điều tôi có những cơn chiêm bao khống chỉ dùm thiên hạ con người

 

huân tập từ vô lượng tiền kiếp tôi vươn vai ưỡn ngực nhìn tôi trưởng sinh và hư hoại từng giây phút sát na. tôi suy tôn tôi và tôi hạ bệ tôi trong vai trò chứng nhân lịch sử đất nước nhân loại chúng sinh trần gian

 

khi vòng vương miện bị lũ rồ giở trò cướp giật dấu diếm. gã thi sĩ lê chân đi về cuối một chân trời đã dự báo trong những trang kinh còn chôn dưới lòng những đại lục bên kia địa cầu

 

bè lũ thiên nhiên trầm thống khóc râm ran tưởng tiếc người thi sĩ chẳng tài hoa mà cũng đành mạng bạc. nhưng bè lũ thiên nhiên đã chẳng biết rằng làm sao mà một kẻ bạt mạng lại có thể thành người mạng bạc!!!???

 

những vương quốc khoa học văn minh treo cờ rũ để tang tên làm thơ khuynh loát còn sống giữa ba đào rừng rú man khai không có computer và internet để gửi email nói về sự còn sống của một Người Thơ

 

bởi đó, về sau con người sẽ không còn dùng bất cứ một dấu chấm nào sau chữ cuối của một câu văn bài văn, một câu thơ đoạn thơ hay một lời phân ưu trong các trò quan hôn tang tế. sự thể sẽ kéo dài cho đến khi nào gã thi sĩ trở lại cùng “trần gian con người” và ban phép lành hay đọc vào không trung một thời kinh xá tội

 

 

trần nghi hoàng

 

bài hát cho những con chuồn chuồn

 

trong những sợi nắng còn ẩn hơi sương từ đêm hoa

quỳ                     mặt trời nghiêng ngại ngần dấu

mặt

em trải vạt tóc thiên thâu cho trôi về cõi khuất

tiếng kèn trombone u u như tiếng hú của lũ người tiền sử gọi nhau về làm cuộc lễ tế thần trong các hang động thâm nghiêm

loài dơi cất cánh bay mù trong bình minh câm

tiếng đập gió nhịp nhàng không làm xao động được những vòm cây lá đang hồi ngủ muộn

tiết tấu em            từ hơi thở rất riêng

tôi còn lại một bàn tay để làm bí tích

 

mặt đất dâng cao và dâng cao

loài người lững lơ bay vào những cõi vô cùng

từ lòng biển thẳm còn tiếng gọi hung hãn phấn khích

người trombonist hụt hơi                 mười ngón tay rớt rơi trên con đường

                                                               sạn đạo

chiếc lưỡi đỏ quấn vòng quanh cổ

làm chứng cho một mùa đông đã xuôi tay

trước Union Station, nhiều người đã dùng sơn xịt đầy mặt tượng tên thực dân Columbus

và dưới chân tượng vẫn                 những vòng hoa từ lũ ngu muội điển hình

 

cánh rừng màu sắc được phân chia tuyệt vời bởi nhánh đêm

những con chuồn chuồn                 chập chờn bay và bay

tìm lũ dơi mù để nói lời vĩnh biệt

vĩnh biệt ánh sáng và vĩnh biệt đêm

còn lại là Một Ngày                                 Trắng

trắng

 

tôi thắp một nén nhang một ngọn nến một cõi lửa và một điếu buồn

ở sợi khói còn ẩn mật chút phép lạ cuối cùng

từ một đấng toàn giác đã bị đày đến Vô Tăm Xứ

 

bằn bặt không hành trạng

tôi tìm tôi hút vời tầm mắt canh thức

còn nắm bắt          nắm bắt vô vọng vạt tóc em

đang bay giữa muôn triệu cánh chuồn chuồn

với ức tỉ sắc màu

không cảnh giới

 

cuộc truy nguyên tiếp diễn qua nhiều thiên niên kỷ

bầy cá vô danh còn bơi ngược trước cổng biển lớn

tôi vác tình yêu em trên hai vai

và đi lần theo bóng TÔI

là đi lần theo BÓNG TỐI

 

thả những hạt ánh sáng còn ẩn hơi sương tận đêm hoa

quỳ                     mặt trời ăn năn ăn năn

tôi quá quan về bên kia biên tái của vũ trụ

còn để lại lời nhắn viết trên tấm da người

rướm máu

 

xin nhắc em về một totem tôi đã cất dấu trong trái tim riêng

có hình dạng những chiếc bong bóng đứt dây và bay

đừng trách loài dơi đã không nhìn ra ánh sáng đang chan hòa trong những hạt sương đêm trên những cành lá ban mai

cũng đừng trách lũ chuồn chuồn đã không nhìn thấy hơi sương ẩn trong những sợi nắng đêm hoa quỳ

 

trên tầm mắt của ý thức vô thức

lũ dơi đu người vào đêm và suy tôn niềm ngưỡng vọng tuyệt vọng vào một hư thể ảo thẳm

riết róng những hồi chuông vang lại bên kia bờ giác ngộ

hai bàn tay chắp che chiếc cằm râu đã bạc màu tuyết giá những mười năm hai mươi năm ba mươi năm

 

tôi để lại trên bờ đôi dép sứt quai

em hãy mang vào sẽ tìm thấy tôi ở hiện tiền quá khứ

và tương lai

(nhớ dõi theo đàn chuồn chuồn vạn sắc)

 

Trần Nghi Hoàng

Virginia

Jan – 2 - 2005

 

Lý Đợi

Không đề với trầu và đũa  

Hãy chào đón      đi       đôi đũa này chúng ta sở hữu bữa tiệc rau mắm             mấy mươi năm   đã theo và ám.

 

Chúng ta chào       sự có mặt của chúng ta          đón xương khô      buổi chiều _sáng và đêm tàn       như thế     sự tập luyện này/thủ lấy này         đã khóc cho những thứ lằng nhằng/dính đũa gắp     lời đầu

 

“miếng trầu đầu câu              chuyện”

 

câu chuyện nào/ai đã và dám nói            sự kể hay câm lặng                 ai cần chuyện lũ chúng nó/ồ không                  chúng tôi cần gì phải bắt đầu. . .

 

Hiện tại này                   không thể kể và sống bình thường            không thể thở hoặc khóc (như việc đã làm với đôi đũa)                những ký hiệu/màu sắc kia          xứng đáng thay chúng ta nói/biểu hiện tình. . .

 

không câm. Nhưng không thể nói đủ lời. Không ai muốn nói          trong quan hệ dẫn đến và chằng chịt   không gian này.

 

Hãy chào đón      đi       miếng trầu này    kết nối vòng tròn duyên số         nơi kia hai đô cái đỏ môi/đen răng và phun bã máu          nơi kia một đô cho gia đình chen chúc những tô                   chúng ta phấn đấu phá sự thăng bằng      không ăn trầu nơi có     không vui trong lễ hội/dù đôi lúc:        ngay cửa ra vào           chúng ta khóc bình minh.

 

Những tiếng nói nhỏ            rất nhỏ và ảo tưởng          không ăn với bất cứ ai         tiếng nói lớn/ ngữ ngôn lớn         rất lớn và kiêu kỳ.

 

Trong cuộc giao      giữa bàn ăn hoặc đấu trường          những đũa mộc không truyền nhiệt       dao nĩa sắc nhọn             những con bê hoặc bò   bị tái hoặc thui than hồng         khóc làm gì                    máu chảy ngược vào trong                 ứ đọng và tủi nhục cho tiền kiếp         đũa sẽ gắp             nĩa sẽ xỉa/_nghiêng về ai/phần cắt.

 

“ăn cho nên                   đầu nên đũa”

 

chào đón đi               xương sống mang mầm bệnh          những tiếng nổ trong phần tự hào lý trí/những trận tuyến       cuối cùng    cái đích đến                    chúng ta được cô độc và làm mọi việc/có thể         trong không hiểu nhau.

 

Sự bất hoà             cứ chi miếng trầu                  những chiếc đũa.

 

Lý Đợi

Sài Gòn

 

 

Tưởng Bình Minh

 

Tình chàng chăn trâu

Cành hoa nhài
Hương mát dịu
Buồn đìu hiu
Bên cửa sổ
Anh buồn khổ
Ngồi bên đường
Cành đầy sương
Trâu gặm cỏ


Chiều hoàng hôn
Em trên đường
Cùng người ấy
Anh nhìn thấy
Rồi sững sờ
Nhặt vần thơ
Trên hoa trắng


Em đi rồi
Đi xa lắm
Anh đứng lặng
Ngắt hoa nhài
Màu nhạt phai
Cắm vào bãi
Mà trâu anh
Vừa để lại

 

Tưởng Bình Minh

Budapest