Gió O . Thơ . Gió O . Thơ . Gió O . Thơ . Gió O. Thơ . Gió O. Thơ . Gió O

Đàn Đàn Bà, Thơ Ngu Yên

Hùynh Lê Nhật Tấn

Khói Mảnh

Bóng đen phù du
Tôi vẽ lên thân cây rừng
Mặt nạ dã thú
Mọc ở tay hoa dại

đi tìm
giấc mơ tôi in sa mạc ngàn dấu chân
bùn/cát xoáy hút nóng mặt trời nóng
giọt nước đông thành đá
tan, chảy nghệ thuật trò chơi...
rủ rỉ hồn hổn loạn nuốt ảo ảnh trong lòng
cay xác mệt
pha sắc màu lang thang


ngay mặt đất trống trải
tôi


đi tìm?
Nhà cao ta vẽ màu tranh rừng rộng
Của tim bằng giấy tẩm màu
Không thở trốn hô hào


Cây cọ vẽ ban sơ
Lông chim gọt bay lao vùng xa
Đắp vào tôi
Sợ chẳng ai  chứng nhân mình
Khỏa thân cuốn gió
Cành khô xếp vòng ủ phù du
Bay..
   Bay vật thể....bay
Im lặng vẽ khoảng khắc trước cửa nhà
Tấm thần linh cứu rỗi
Xóa trắng
Bàn chân đi xin phúc lành
Họa vào thân thể sống
Chất lọc giọt nét đẹp lộng lẩy
Một phù du
Một sự sống khi phố mọt lô nhô
Phố nghệ thuật đi nét biến mất
Vũ trụ tô điểm trên mặt người
Sự sống
Sự chết


Nghệ thuật hồn chữ lửa sáng nghĩa
Vinh quang cổ máy rác thừa thải
Một nghệ thuật
Tôi đốt tàn tro
Và thổi...
Thổi tất cả đường nét trong nhân loại
Ngược vòng
Rơi mơ hồ.

Hùynh Lê Nhật Tấn

Ngô Văn Tao

 

Tìm L.

 

Sau đêm mưa đầu xuân

trời  đất trong sáng như trong mộng

cây cỏ rộn ràng

hoa nở rộ bên đường

chim từng bầy vui hót

bướm lượn quanh những bụi hoa

tâm hồn tôi tràn đầy nhựa sống

trái tim tôi nặng tình yêu

trên lầu cao tôi vọng nhìn đến tận chân trời

bầu trời xanh thăm thẳm

phảng phất một áng mây bay lại

cũng như trong tôi vấn vương một ý nghĩ

một ý nghĩ làm thay đổi cả cuộc đời

 

Tôi nghĩ phải tìm lại L.

để nói với nàng trái tim tôi ân hận

cả một đời tôi nuối tiếc

nuối tiếc những phút yêu đương ở bên nàng

thân hình nàng dâng hiến

đôi mắt mở trong đêm lung linh ngấn lệ

hơi thở nàng nhẹ bên vai tôi

mái tóc nàng toả trên vừng trán

dưới bóng rợp của rừng thông

trong ngày dài của eo biển

mối tình tuyệt đối nàng đã cho tôi

mà tôi đã không biết tận hưởng

để rồi cho tôi và cả cho nàng

một vết thương không hàn gắn…

 

Tôi nghĩ sẽ đi tìm L.

tìm L. ở tận cuối trời

ở làng N. quốc vương X.

nơi mà những hãng du lịch không biết là đâu

chợt một hôm Quyên -hãng du lịch- nói

có lẽ chúng ta phải tìm trong kinh Phật

sau bao nhiêu tìm kiếm

chúng tôi tìm được quốc vương X. trong câu kệ

Quyên vội xếp đặt cho tôi đi

đi Tây Tạng thăm mọi cửa chùa

hỏi các tăng già

xứ nào giờ đây tôi sẽ tìm lại được L.

 

 

Tôi biết L. đang ở làng N. đó

một ngôi nhà nhỏ nhìn ra Hy Mã Lạp Sơn

vườn hoa đầy đá và rễ cây già

với rễ cây và đá nàng xây tượng

những đoá tượng mà thời gian phá huỷ

nàng vun xới trồng hoa cho những mùa xuân ngắn ngủi

và trong mùa đông

nàng vẽ màu sắc của hoa trên khung vải

những thông điệp mà chỉ mình tôi mới hiểu được

về cái hạnh phúc tuyệt vời

ngay trong mất mát của cuộc đời

 

tháng 11.2004

ngô văn tao

Lê Nghĩa Quang Tuấn

Lê Đất


Im
Im
Những đứa con trai vừa trở vế đất mẹ
Chuông-Trống-Cồng-Chiêng
Đây là tiếng than
Đây là tiếng nấc
Từ khởi thủy động đầu - máu chia cho đất - xương đắp non ngàn - nước mắt mồ hôi tắm cùng sông bể
Câm miệng và ăn đi

Im
Im
Những đứa con trai đã quên mùi của đất
Cam-Quít-Ổi-Xoài
Kiếm chi?
Ở đây, sự sống đi lên từ những vòng tròn
Đừng cắm lên trên mặt ta những hàng thánh giá

Im
Im
Những đứa con trai đã từng ngồi vọc đất
Chó-Lợn-Mèo-Gà
Đứng lại, đây là nhà không phải là động đĩ
Để dép bên ngoài
Nước lạnh có sẵn trong vại, mặc nhiên uống và quay trở lui ra nếu bây giờ tụi bây chỉ muốn làm khách

Thóc-Lúa-Gạo-Cơm
Tìm gì?
Sự trở về chỉ là một sự trở về và sẽ cũng chỉ là một sự trở về
Khi đã có sự ra đi
Đây là tiếng la
Đây là tiếng chưởi
Câm miệng và ăn đi

Im
Im
Rừng-Sông-Núi-Biển

Lê Nghĩa Quang Tuấn

Lý Đợi

 

Vật nuôi của thi sĩ

*với anh V.N.G

 

Chúng ta bắt đầu/bị bắt đầu tại lồng sắt nằm ngang

mặt đất đang lên cao và xuống thấp

vài người nhạo chuyển động

(làm gì có chuyển động: công viên vẫn rào và nhiều người dẫm cỏ)

chỉ có sự tù/mà không, tấm vé này

mới đáng nghĩ khi chiều xuống hoặc ngày đến

già nua hoặc lương thực và

làm thế nào con chó cũ/mà không: già_ngủ trong hơi thở

chúng ta: quan tài cổ được vớt giữa tỉnh giấc

dòng kênh ẩn trong rác và nước bệnh viện

không phải những tìm kiếm chuyển động mà       sự im lặng/lo sợ/cô lập đang ở

cùng thờ ơ mỗi tối

trăng ngủ trong túi quần/những vì sao trôi          nơi nào đó là cách để nghĩ về vật nuôi.

 

Buổi sáng/năm thứ mười bốn_sau công nguyên

nó chết mượt lông và nghĩ về phòng tắm/giữa lối ra vào

những lời không buộc chặt         bay bầu trời câm

chẳng thể nín/cũng giờ ấy_những thiên kỷ sau

chúng ta mất thân thiện/hiểu biết hoặc nhịp điệu

hoặc bất cứ ai: Tagore, Eliot. . . hay bất kỳ ai giữa chợ_trong nhà máy giấy

ở London, Newyork, New Delhi, Hà Nội hay trọng điểm nào

vật nuôi năm thứ mười bốn/mượt lông

chúng ta có vaccine và hạch trong nách

sự cách biệt/vĩnh viễn bắt đầu tại thanh âm đỏ

nhịp đều trước màu vàng chết             và gió khởi đi từ giấc mơ không tìm thấy lời ai điếu

đám tang mà chúng ta/cũng như vật nuôi ca hát om sòm

chữ bài thơ trong hộc tủ/từ điển hoặc lúc lặng thở. . .

không tham dự cuộc chơi hàng lối

nó vẫn giữa lối ra vào/phòng tắm/căn nhà vắng và thành phố

không ai thấy/biết/hiểu nó như vật nuôi trong mộng tưởng

những thiên hà đang bay/mà không: dừng lại

sợi lông rời quỹ đạo               thân thể mang lời đậm đặc và áo quần mồ hôi.

 

Chúng ta mốc tại răng và móng nhọn/dao nĩa lẫn nước chấm nực mùi

tại bài thơ nạc thịt/được xưng tụng/được ngon lành ăn/được bảo vệ       phiên toà luật                                                                          thùng rác

và những thứ không lọt miệng      tạc chúng ta tượng bán thân và bài thơ trong bia                                                                    khu vườn/ngay lối ra

mỗi sáng/giờ này/năm thứ mười bốn/kỷ nguyên thiếu

liêm sĩ thứ ba                 trước và sau            giữa lối_một dúm lông ngày xưa

đến tập chữ trong hộc tủ         ghi chép sự bắt đầu

yết thị truyền cuộc đấu giá

chúng ta đã mua/đã nuôi và tiễn biệt

chính chúng ta trở lại cùng chuyện cũ

dọc thanh quản/làn da nội tạng đầm lầy

cỏ dại cùng sợi leo mang tưởng tượng lồng sắt

chính chúng ta/vật nuôi/đang tự sống và huyễn hoặc

chữ im tiếng trong đất     búp măng thân thiện và đơn độc

mọc trong bóng tối im lặng.

 

Lý Đợi

 

Nguyễn Thế Hoàng Linh

 

Chuyển

 

xin trả tôi về thực tế

bên ngoài thực tế thơ này

mở cửa ra nào tiềm thức

tớ đi một tí về ngay

 

ra tắm thời gian khờ khác

thời gian chung của loài người

chạm vào số đông cảm giác

ngọt ngào của tuổi đôi mươi

 

cảm ơn

đời vui thật đấy

mở mang

giờ tớ xin mời

cả nhân loại đi một chuyến

vào tâm thức bị bỏ rơi

 

30.08.04

 

Nguyễn Thế Hoàng Linh

Đàn Đàn Bà, Thơ Ngu Yên

Gió O. Thơ . Gió O. Thơ . Gió O. Thơ . Gió O.  Thơ . Gió O.