Trần Lê Nguyễn
1923 - (?)
PHƯƠNG
Anh yêu em không ngũ đêm nay
Từ có emNgười đàn bà một đêm yêu trở nên vô nghĩa
Hành động của yêu
Qua không gian tiếp nối thời gian
Như hơi thở có ngừng không bao giờ dưt
Phút sống ngập đầy
Ý nghĩa lứa đôi tìm thấy
Khi em không còn trong tay
Anh đã yêu cùng cực
Đến không còn em
Sống với mầu xanh quá khứ
Sương sớm nắng chiếu
Bông hoa nở giữa hai ngành héo buổi em đi
Hơi thở nghẹn ngào
Mi khép ứa giòng nươc mắt
Mắt ôm thật chặt khoảng trống căn nhà hoang
Như thấy em cả đời trọn vẹn
Nửa đêm nào thức giấc
Anh chả bao giờ có em
Chỉ có bốn mắt nhìn nhau một chiều sung đạn
Em có nhớ ra anh
Anh có nhớ ra em
Đường nắng không một bong dừa
Một ngã ba hoang vắng
Anh chả bao giờ có em
Chỉ một đêm chớm lạnh
Mưa trên song
Nghe tiếng thở dài của kẻ chung đôi
Cùng tiếng thở dài của kẻ cô độc
Anh chả có em nụ cười
Chỉ có em nước mắt
Anh muốn giêt em để dừng thây lệ em rơi
Để đừng bao giờ em bỏ đi
Đừng bao giờ em tìm tôi
Tiếng em kêu thât thanh đêm nào
Anh nghe chính lời anh hấp hối
Tại sao anh yêu em
Tại sao em yêu anh
Tình yêu rât hiếm một con đường xanh
Rất nhiều những con đường lội
Em có nhớ những chiều ngoại ô
Buồi sang ngồi xe thổ mộ
Đêm mưa bên giẫy quan tài
Hàng cây trong nghĩa địa
Anh nhớ em gục vào vai anh ướt
Nước mắt mặn của môi
Chua chua miếng thơm em mang qua nhà giữa trưa rất nắng
Có một hôm anh khen em đẹp
Ngươi ta sung sướng nép đầu vào ngực tôi
Em ơi em ơi em ơi
Anh yêu em không thể nào ngũ đươc
1957
Phương, thơ Trần Lê Nguyễn, trong tập THƠ TÌNH NAM 1975 do gio-o.com tuyển chọn và giới thiệu.
http://www.gio-o.com/ThoTinhNam1975.html
gio-o.com 2011