Thượng Thuật
Khiêng Mùa Thu Xuống Núi
Ta buồn bã khiêng mùa thu xuống núi
Mưa phùn bay nhè nhẹ ở ngoài trời
Ta cóng lạnh nhìn em cười nụ nhỏ
Đẹp vô cùng nhưng ngắn ngủi, tan, vơi…
mắt mười sáu nuôi em trăng mười sáu
trên lưng còng hồn nặng lá thu xưa
ta bất hạnh như đàn người tỵ nạn
một đêm khuya ngồi hốc đá mong chờ
chầm chậm bước hai chân buồn trên đất
như que cây chực gãy dưới kia đời
sỏi đá đó như hạt cơm giọt mật
nuốt no đầy nguồn tưởng tượng rong chơi.
dù buồn bã khiêng mùa thu xuống núi
không mong gì gặp lại em xưa
cũng gượng thở yêu mê lời tự thú
kẻ qua đời, khi chợt thấy già nua.
ta cứ đi khiêng mùa thu xuống núi
dù mai sau ( nhưng biết có bao giờ )
gặp lại em một-loài-chim-bé-nhỏ
ôm trong lòng nghe hát khúc thiên thu.
Giai phẩm VĂN số 210 ngày 15 tháng 9 năm 1972
Khiêng Mùa Thu Xuống Núi, thơ Thượng Thuật, trong tập THƠ TÌNH NAM 1975 do gio-o.com tuyển chọn và giới thiệu.
http://www.gio-o.com/ThoTinhNam1975.html
gio-o.com 2011