Buổi sáng thăm chàng ở trại nhập ngũ số 3
buổi chiều ở Saigon ngó ngực Diễm Thúy
buổi tối về nhà nghe nhạc Phạm Duy
nửa đêm chợt khóc khi con bú.
Chàng đứng đó tóc xù dã nhân
trong mộ mặt xanh bật sống dậy
niềm đau cũ.
kịp ngó lại
cỏ gai đã mọc um tùm trong đầu chàng
sỏi đá.
vết tích một thời kiêu căng
lòng tự mãn đã hát trụi những
chùm hoa quý.
Chàng còn gì.
Khi nàng ca sĩ ấy nghiêng mình chào
khán giả
vinh quang đậu sẵn trên đỉnh nhọn thân thể
nàng
khi đôi cánh mềm của nhạc bay lên
nhạc sĩ kia đã là người tình dân tộc
khi con trở mình lên tiếng khóc
trong hư không đang nứt mầm tin tưởng
mai sau.
Chẳng còn gì.
Thôi kể chi
chàng chẳng còn gì
ngoại trừ hi vọng như mật đắng
nếm hoài cho hết cuộc bi thương
nếm hoài ôi tội nghiệp quê hương.
và khi chiến tranh cho chàng súng
ống đạn dược
tôi tìm cho chàng một khí phách riêng.
Sàigòn 1965
Tuần báo NGHỆ THUẬT số 12, tháng 12 năm 1965
Chủ Nhật 65, thơ Nguyễn Thùy Song Thanh, trong tập THƠ TINH NAM 1975 do gio-o.com tuyển chọn và giới thiệu.
http://www.gio-o.com/ThoTinhNam1975.html
gio-o.com 2011