Y  BAN

ơi những chú

 ngựa bất kham

 của mẹ

truyện ngắn

 

Con trai yêu quí, ơi con ngựa bất kham của mẹ. Cả đêm mẹ đă không ngủ để nghĩ về con. mẹ vẫn không thể hiểu được, v́ sao? Con trai của mẹ đă từng thật thiên thần. Con học hành ngoan ngoăn. Con không mấy khi đ̣i hỏi mẹ. Con luôn nh́n vào mắt của mẹ, để con hiểu nỗi đau đớn và sự vui sướng của mẹ. Bao nhiêu giờ phút hai mẹ con đă cùng cười sung sướng và hạnh phúc bên nhau. Mẹ luôn kể chuyện về con trai của mẹ với ánh mắt lấp lánh, như  ánh mặt trời rải ánh vàng trên mặt sông với một vẻ đẹp không bài thơ nào sánh cùng.

Cha con cũng luôn hănh diện về con. Cha đă dắt con đi trên con đường khám phá những vùng đất, những cây cỏ và những buổi sớm mai. Mới ba tuổi nh́n thấy đám mây qua cửa sổ máy bay con gào lên với mẹ. Mẹ ơi thiên đường. Con là thiên đường của cha mẹ cho đến ngày hôm qua. Ngày con tṛn mười tám tuổi.

Chúng ta chưa có thứ luật lệ, con cái mười tám tuổi th́ sẽ tách khỏi cha mẹ, tự bước đi trên đôi chân của ḿnh, như những chú chim đă ra ràng. Chúng ta có thứ luật lệ, cây leo dây cuốn. Quấn quưt nhau, che chở cho nhau, cớm nắng nhau và bóp chết nhau. Từ từ từ từ, nghẹt dần nghẹt dần, chết dần chết ṃn. Phải chăng con đă nh́n thấy trước thứ luật lệ đó?

Mười tám tuổi, hành trang của con mới chỉ là một thân xác lộc ngộc như chú gà trống choai. Sự yêu thương và sự nghiêm khắc bản năng và bài bản của cha mẹ. Và những bài học ở trường của con là lá đơn xin học thêm. Mẹ không muốn cho con đi học thêm. Tại sao lại cứ phải học thêm. Thêm cái ǵ khi mẹ muốn bớt đi tất cả. Mẹ chỉ muốn con sống trọn vẹn trong tuổi thơ của con. Lớp 7, khi có lệnh cấm dạy thêm. Con về nhà nói với mẹ phải viết đơn cho con. Mẹ nói, mẹ không biết viết. Con rành rọt nói với mẹ, mẹ lấy giấy bút để con đọc cho mẹ viêt. Mẹ nới với con, thế con tự viết đi. Con trả lời, cô giáo bảo không được. Mẹ hỏi con, con có muốn đi học thêm không? Không mẹ ạ. Thế th́ con không phải đi học. Nhưng con sợ cô, tất cả các bạn đều phải đi học. Con đọc đi, mẹ sẽ viết. Con đọc như đọc chính tả: Cộng hoà xă hội chủ nghĩa Việt Nam. Độc lập tự đo hạnh phuc. Đơn đề nghị. Kính gửi: Ban phụ huynh và cô giáo chủ nhiệm lớp 7B.Tôi tên là: Phạm Xuân B, phụ huynh của em Trần Hoàng M. để kiến thức của các cháu được củng cố toàn diện sau những bài giảng trên lớp của các thầy cô. Tôi xin để nghị ban phụ huynh và cô giáo chủ nhiệm lớp 7B mở lớp dạy thêm vào các buổi chiều. Tôi cam đoan đây là nguyện vọng của gia đ́nh chúng tôi..Mẹ viết xong chưa. Mẹ kư tên. Sao mẹ lại thở dài? Tôi không thể nói với con trai v́ sao tôi thở dài. Mẹ không thể nói với con, cái kiềng ba chân như người ta vẫn nói về vấn đề nuôi dạy con cái, nhà truờng, gia đ́nh, xă hội thi cập kênh đến hàng ngh́n chỗ lệch mẹ làm sao mà kê cho bằng. Giá mà khi đó mẹ cứ nói thẳng với con mọi điều mẹ nghĩ. Rằng con ơi mẹ luôn mơ mộng con trai của mẹ được thành nhà toán học như Ngô Bảo Châu hay anh hùng Phạm Tuân bay vào vũ trụ. Sự mơ mộng đó là quá xa xỉ. Nên mẹ chỉ mơ mộng con thành một người đàn ông chăm chỉ lao động, dám làm dám chịu về mọi hành vi lời nói của ḿnh. Một người lao động chân chính có thể không cần học nhiều v́ vậy không cần viết lá đơn mà cô giáo đă bắt cả lớp học thuộc ḷng trong khi bài học, kính cha, kính mẹ, yêu quí và bảo vệ gia đ́nh của ḿnh th́ lại không dạy con nhớ làm ḷng. Khi con biêt yêu cha kính mẹ bảo vệ gia đ́nh th́ con cũng sẽ biết yêu Tổ Quốc và đồng bào

Một sự thật kinh khủng cho cha mẹ, trước khi đi con đă kể tội cha mẹ. Con nói rằng, cha mẹ không yêu con, chỉ vờ như yêu con. Cha con đèo con đi chơi nhưng mặt cha con lầm ĺ không vui, là miễn cưỡng. Mẹ không mua i phon cho con mà dám nói là yêu con à? Tội của cha mẹ nhiều vô kể..Một dân tộc bốn ngh́n năm lịch sử, thiên tai giặc dă nhưng chưa có trang sử sách nào ghi tội nghịch tử kể tội cha mẹ.

Con ngựa bất kham của mẹ ơi. Mẹ đă đau đớn đến tận cùng. Với cái chết nhẹ tênh hơn sự sống. Mẹ đă sống cuộc đời quá dài. Không đo bằng năm sống mà đo bằng sự chứng kiến sự biến động của cuộc đời. Sự biến động đó không theo chiều hướng tích cực. Mẹ như bị đồn xuống cuối đường hầm. Mẹ nhắm mắt buông xuôi. Và bỗng nhiên có một thứ ánh sáng chói làm mẹ bừng tỉnh. Mẹ sẽ đối diện với chúng.

Ơi chú ngựa bất kham. Cuộc đời này không thể có điều ǵ không xảy đến với con. Mẹ không c̣n tin nữa vào những câu chuyện cổ tích. Mẹ nghĩ đến những điều xấu xa nhất. Những h́nh ảnh trôi ngược trong mắt mẹ. Một thằng ăn trộm chó bị cả dân làng xúm vào đánh chết, nằm c̣ng queo bên đường. Mạng một con người có hơn mạng một con chó? Đừng đặt câu hỏi đó. Một chó chỉ là con chó. Dù nó có thân thiết, chí nghĩa chí t́nh với con người th́ nó vẫn chỉ là con chó. Nhưng với một gia đ́nh nông dân nghèo. Mấy đứa trẻ con không có đồ chơi, không được bố mẹ đưa đi chơi, không được đi xem, không được đi ra phố. Dường như cả tuổi thơ của chúng chỉ có một thú vui duy nhất, chính là người bạn bốn chân. Cha mẹ của bọn trẻ cũng chờ ngày người bạn bốn chân của lũ trẻ đủ cân đủ lạng để bán được một món tiền, là cái thứ luôn làm cho họ khốn khó cả cuộc đời. Lũ trộm chó rồ xe máy móc cái tḥng lọng vào cổ con chó kéo đi. Kéo đi cả thú vui và sự chờ đợi. Đừng, đừng hỏi mạng một con người lớn hơn hay mạng một con chó lớn hơn. Mạng một con người lớn hơn mạng một con chó. Nhưng mạng một trăm con chó một ngh́n con chó th́ sao? Một trăm một ngàn niềm vui th́ sao? Một trăm một ngàn hi vọng th́ sao? Nhưng xă hội đang được điều hành bằng pháp luật cơ mà. Tại sao không bắt những tên trộm chó giải lên quan, cho chúng vào tù để chúng chừa cái thói ăn trộm chó? Tại sao mẹ cứ hỏi tại sao, khi mẹ đă biết trước câu trả lời rằng khi nào những tên trộm chó không c̣n bị đánh chết mà chỉ bị bắt giải lên quan là khi xă hội có sự b́nh an.

Một bà mẹ già run rẩy kể chuyện với một bà mẹ già:

-Bà ơi nó chết rồi.

-Tôi mừng cho bà.

-Tôi cũng mừng. Chúng tôi sẽ được sống cuộc đời c̣n lại không trong cảnh trốn chui trổn lủi nữa bà ơi. Nhưng sao tôi vẫn đau ḷng quá thế này.

Nước mắt mẹ già rơi lă chă trên g̣ má nhăn nheo. Khóc được một lát bà như đă b́nh tâm lại.

-Bà ơi, tôi cám ơn bà rất nhiều v́ bà đă cưu mang vợ chồng già chúng tôi. Bây giờ tôi xin phép bà trở về ngôi nhà cũ. Tôi c̣n hương khói cho nó, cúng cơm cho nó. Sau 49 ngày chúng tôi sẽ đưa nó lên chùa cho nó nương nhờ cửa phật. Bà ơi, khi nó sắp đi nó lấy hai tay bưng lấy mặt tôi, rồi lại bưng lấy mặt cha nó. Nó khóc rất lâu. Nó xin chúng tôi tha thứ cho nó. Rồi nó đi. Bà biết đấy nó đă hành hạ chúng tôi khổ sở. Nhưng chúng tôi vẫn thực ḷng yêu nó bà ơi.

Thằng con trai nghiện. Đă bán hết sạch mọi đồ đạc có trong nhà. Không c̣n ǵ để bán, nó gán nốt cả ngôi nhà nhỏ, là nơi trú thân cuối cùng của cha mẹ. Một bà hàng xóm tốt bụng đă cưu mang hai vợ chồng già. Ḷng tốt vẫn c̣n hiện diện xung quanh ta.

Một thằng con trai đẹp đẽ nhường nào. Đi ngoài đường có biết bao ánh mắt những cô gái trẻ nh́n theo ngưỡng mộ. Lại c̣n có bằng đại học. Vậy mà phải bán đi một quả thận. Xă hội đen hàng ngày ŕnh rập cứa dao vào cổ. Một nhát dao quá dễ nhưng chúng không muốn mất tiền. Đường dây bán thận đen chính là những người mặc áo Blu trằng. Họ bán quả thận của con với giá 300 triệu đồng và họ mua quả thận của con với giá 100 triệu.Người mẹ đă mua quả thận cho con ḿnh đă khóc nức nở khi nh́n thấy thân xác thằng con trai, xót thương cho sự vô phúc của một bà mẹ chưa từng quen biết khi đă  sinh ra một đứa con hoàn hảo đến vậy. Và đứa con bất hiếu đó đă tự làm ḿnh tàn tật v́ tṛ cá độ đỏ đen.

Thằng con trai đẹp đẽ hoàn hảo như một hoàng từ. Lẽ đời hoàng tử phải cưới công chúa. Vậy mà trên mặt báo hoàng tử đó đang bón thức ăn cho một bà già và lớn tiếng tuyên bố đó là t́nh yêu đích thực của đời ḿnh. Trong câu chuyện cổ tích xưa th́ bà già là một nàng công chúa xinh đẹp bị phù thuỷ hoá phép thành một bà già. C̣n câu chuyện cố tích đời nay, bà già đó là một người rất giàu có. Bà đă lấy những đồng tiền của ḿnh để đổi lấy t́nh yêu. Cuộc đời là vậy, tất cả đều có thể. Những đồng tiền đang giết chết những nhân phẩm, những giá trị đẹp đẽ.

Bờ sôi ruộng mật, cánh đồng xưa thẳng cánh c̣ bay. Khi lúa vào th́ con gái, hương thơm cứ vướng chân người đi, lỗi bước. Hồn thơ thới trải vào ánh xanh. Khi lúa chín, cánh đồng vàng rực. Người nông dân hân hoan. Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt sạm đen nắng gió. Người nông dân c̣n đồng ruộng th́ không bao giờ sợ đói. Từ ngàn đời, niềm tin đó không khi nào phai nhoà. Từ cánh đồng nền văn minh lúa nước ra đời. Ca dao cổ tích. Chiếu chèo rộn ră sân đ́nh. Chú tếu cười vang dưới ao, rồi sừng sững bước đi cùng văn hoá của nhân loại. Bây giơf xuất khẩu lúa đứng thứ hai trên thế giới. Vậy tại sao vẫn cứ phải hiện đại hoá công nghiêp hoá, vẫn cứ muốn người nông dân thành người công nhân. Người công nhân là người vô sản. Dự án đến. Đồng ruộng bị bức tử dưới lớp cát. Đồng ruộng cầu cứu người nông dân hăy cứu lấy cánh đồng. Người nông dân lấy thân ḿnh che chở cho cánh đồng. Trên ti vi mẹ nh́n thấy dùi cui và những họng súng. Mẹ không sợ v́ mẹ hiểu. Bỗng tim mẹ nhói đau như vừa bị trúng đạn. Khi mẹ nh́n thấy dưới họng súng là bàn tay con trai.

Một người làm quan cả họ được nhờ. Mẹ có cần nhờ vả ǵ ở một ông quan? Khi đôi bàn tay của mẹ đă làm lụng để kiểm đủ cái ăn cái mặc cho bản thân. Mẹ c̣n để dành cho ông quan lương thiện khi thành thứ dân. Mẹ chỉ nhờ con  một điều, con hăy là một ông quan lương thiện.

Nếu có một Gaddfi thứ hai, phải chết trong ống cống, mẹ cũng sẽ đến bên để ôm lấy thân xác không c̣n linh hồn đó. Đôi tay mẹ run run v́ mẹ đă già quá rồi. Và v́ mẹ quá đau khổ. Mẹ vẫn nói rằng, mẹ yêu con, con trai. Mẹ vẫn yêu con như mẹ đă từng yêu con đến vậy. Mẹ tha thứ cho con tất cả. Thời tao loạn, mẹ không có quyền lựa chọn. Mẹ phải biết chấp nhận tất cả. Cả thiên thần và cả ác quỉ, mượn thân xác mẹ để làm người. Để mẹ yêu cả phần người, phần thiên thần và ác quỉ. Mẹ tha thứ cho con tất cả, là cách để mẹ tha thứ cho chính ḿnh. Khi người đời nguyền rủa mẹ đă sinh ra con.

Con trai ơi, dù con có là người thế nào mẹ cũng luôn yêu con. Lúc nào mẹ cũng mong con quay về, là một người lương thiện và chăm chỉ lao động. Mẹ có đ̣i hỏi con quá nhiều không?

 

21.6.2013

 

Y Ban

 

http://www.gio-o.com/YBan.html

 

© gio-o.com 2013