Xuân Dó 2016

 

NGU YÊN


ruồi Saint Lutocia

 

 

1. Một Ḿnh Xa Chiêm Bao

 

Tôi đến Saint Lutocia.

Cơn bệnh bất ngờ giữ em lại Houston.

T́nh yêu: giấc chiêm bao thú vị; lo âu không biết lúc nào trời sáng; thỉnh thoảng thức dậy, cô đơn.

T́nh yêu, phải chăng là đôi giày? Thiếu một chiếc, đường xa, tâm hồn sẽ rướm máu.

Tôi đến Saint Lutocia, một ḿnh.

Phi trường nghèo.

Hương mùa thu nóng hực trong gió.

 

Ruồi!

Chưa bao giờ thấy ruồi nhiều như vậy, quái dị như trong mơ.

Ruồi đậu kín người bản xứ, khi du khách đến gần.

Rồi bay mất, khi du khách đi xa.

Lộ màu da bánh mật, nâu đậm, sắc điệu hoang dă.

Những thanh niên dong dỏng, bắp thịt tượng đồng. Những thiếu nữ eo thon, đôi mông chờ chồng. Những đàn bà tṛn trịa, ngực dừa, ngực mướp, chứa đầy đậu dưới da. Những đàn ông bụng mỡ, thiếu răng. Ông bà già ốm yếu. Chó mèo gầy guộc.

Không thấy cảnh sát, không xe cứu thương, không xe chữa lửa. Không kỷ nghệ, không nhà máy, không lầu cao. Không gian thuộc vài thế kỷ trước.

Ruồi sống ba mươi ngày, không cần văn minh.

 

Đường về nhà trọ:

Con rắn dài quanh co. Đầu rúc vào góc phố. Đuôi ngỏng lên chóp núi. Ḿnh mẩy ghẻ lở, lột da. Lộ đá cục lởm chởm, nơi mặt đường lở loét. Những chỗ găy xương, tḥi ra cùi chơ. Cua gắt như tai nạn đang chờ. Rắn xương xẩu, đủ hai xe ngược chiều, từ tốn lấn qua.

Cây lá nhiệt đới, sống chung gió đảo, hiện thân khác thường. Có cây thân quen, Phượng đỏ; Có trái trẻ thơ, "này, Mùng Bát chưa gặp đă lâu." Có cây lạ, chưa bao giờ thấy. Trái như phân khô. Tưởng tượng có người đi cầu, từ cao rớt xuống,  dính ḷng tḥng.

 

Ruồi đậu kín bác tài.

Chỉ thấy đôi mắt.

Ông thản nhiên lái xe.

Bầy ruồi im lặng.

Xe lao đường xấu, ngă nghiêng.

Bầy ruồi bất động.

Mỗi năm ba dặm, bay qua hố sâu, sụp v́ nước xoáy, có chỗ lút đầu.

Kinh hăi, hỏi bác tài:

-      Làm sao xe bay qua?

-      Không ai biết. Ruồi chở đấy.

Đuôi rắn cong giấu vào khe núi, nơi nhà trọ màu vàng.

Tôi mang hành lư vào pḥng, một ḿnh.

 

 

2. Xứ Ruồi Hoan Lạc

 


Trưa xuống phố
, thấy kỳ hoặc, không đường nào có tên. Làm sao họ gửi thư, không thể biết.

Chợ nửa ngoài trời nửa trong nhà. Thịt treo bên hiên, nửa con ḅ, vài con heo nguyên. Trái cây bày dưới đất. Bùn nước nghinh ngang.

Khung cảnh lạc hậu.

Nhưng cá nằm khô trên sạp, hân hoan.

Tôm cua sắp hàng vui tươi dâng hiến.

Gà cỡ bồ câu, đi đứng háo hức, chờ phiên mua.

Dê kêu thoải mái. Động cỡn khi đợi trả giá.

Cả chợ nhộn nhịp hát ḥ. Bài ca địa phương đơn sơ hoan lạc. Ngươi mua kẻ bán cười miên mang, phảng phất nét nh́n thiên sứ.

Nghèo và giàu như cặp kinh thuốc: bên này cận thị, bên kia viễn thị. Tùy mắt bên nào nh́n rơ hơn. Khi nhắm lại, cùng thấy tối đen.

 

Lang thang xuống biển.

Băi cát xám đậm, giữ truyền thống thạch nham.

Du khách mặc quần cụt, áo tắm, bikini sặc sỡ.

Dân bản xứ mặc ruồi. Khi họ xuống nước, ruồi bay bên trên. Khi họ trồi lên, ruồi đáp xuống, che kín. Họ đi trên bờ, trần trục, như những pho tượng xôi đậu đen.

Lạ lùng, những thiếu nữ tấm thân huyền nhánh, cánh ruồi lấp lánh, như ngư nhân bỏ đuôi mọc hai chân. Cảm giác không thô tục. Đẹp hoàn toàn tan riệu, thấm vào tim.

Người bản xứ nói, ra biển tắm, làm t́nh theo nhịp sóng. Tự do giao tiếp đất trời. Khoái lạc gấp mười trong nhà tù túng.

Người bản xứ ca tụng, không ǵ hơn làm t́nh. Khi hai người nối nhau, núi nối biển, đất nối trời, tổ phụ nối con cháu, thần linh nối b́nh an và khoái lạc không có ǵ thay thế.

T́nh yêu, bắt đầu rồi liên tục âu yếm. Một chiếc giày hư, đôi giày sẽ ly tan.

 

Đêm nóng rậm rực, hương mồ hôi ái t́nh. Đàn ông đàn bà đẹp hơn, khi bốc mùi xác thịt.

Phố cuối tuần, lạc thú lăm le.

Những cô gái nghề, lai văng chờ. Đa số vạm vỡ, rắn chắc. Mặc váy ngắn, chân leo núi, bắp chuột cao, mông săn cứng. Du khách lái xe ngang, nhiều cô quay lưng, cúi xuống, chào hàng.

Qua góc tối, gă thanh niên chận lại, mồi chuyện bán t́nh:

- Ông thử cho biết.

   Khắp thế gian, không nơi nào, làm t́nh huyền ảo.

   Phụ nữ ở đây, có mắt dưới mông.

   Tôi thề không nói dối.

   Họ có mắt dưới mông.

   Mắt nh́n ra từ háng. Đẹp hơn mắt mỹ nhân.

   Đàn ông tuyệt sướng, không chỉ một lần.

   Chúa ôi, mắt trào dâm lực, suốt đêm hưng phấn.

Xoay lại, theo hướng tay giới thiệu. Năm cô gái gập người, bày nửa mùa xuân, không quần lót. Chợt, đàn ruồi từ háng bay ra, che như tấm màn đen, ngăn giữa. Không cho nh́n.

- Ông thấy chưa, lạ lắm phải không?

   Con ruồi khổng lồ.

   Không giống đàn bà khác.

   Ông thử cho biết.

   Đảo này mang bí danh:

   Đảo sướng.

Tôi rảo bước về hướng chiêm bao, có đôi mắt em chờ đợi.

Đàn ruồi rút nhanh vào háng, đám gái đứng lên b́nh thản. Gă thanh niên gạ gẫm du khách khác.

 

Quay về nhà trọ, tin báo trời mưa.

Cô quản lư cười:

 - Đêm c̣n dài, chân khuya sao về sớm?

Tôi cười mệt:

- Mỏi. chân nhớ nhà.

- Internet hư theo gió.

- Không Internet, tôi thèm sữa như trẻ con.

- Ông nh́n tôi soi mói, có phải đă thấy ruồi?

- Đúng, làm sao nh́n mặt thật?

- Dễ thôi.

Cô chỉ vào gương soi. Lisa đẹp man dại.

Lisa trong gương không thấy ruồi.

Lisa bên ngoài đầy ruồi.

Ruồi không hiện trong gương.

Cảm giác chưa hiểu, tôi từ giả, mai về Hoa Kỳ:

-      Cảm ơn. Chúc ngủ không cần sữa.

-      Cô cũng vậy.

 

Đọc sách đến nửa đêm.

Trời gầm thét. Mưa đảo mênh mông, gió không giới hạn. Tiếng nước đập quanh nhà, tiếng phèn la, tiếng thùng thiết. Nếu em có ở đây, hẳn là kinh hăi. Anh bắt đầu nhớ em rồi.

Bỗng dưng trên mặt nệm, trồi lên một đống cao, cao dần, dưới tấm chăn, h́nh giống g̣ đất.

Trên đỉnh nóng đỏ. Cháy. Nghe tiếng ruồi vo ve.

Anh nghĩ đến môi em và bắt đầu tuột dốc.

Tôn giáo lầm lẫn, không ngợi ca thân xác. Giải quyết nhu cầu là t́nh ái thủy chung.

Trước khi giày hư, đều có triệu chứng. Yêu giày, sao để rách giày?

 

3. Trở Về Chiêm Bao Với Ruồi

Sắp hàng qua kiểm soát.

Ruồi rời dân bản xứ, khi họ vào phi cơ.

Kiểm tra viên thân thiện, đầy ruồi, hỏi:

-      Người đến vui như gió; người về buồn nhớ biển, ông th́ sao?

-      Thao thức. Ruồi khiến tôi mộng du.

-      Ô, Ruồi là bạn thân. Đến đảo thời tổ phụ.

Giúp dân tôi thở nhịp thiên nhiên.

Sống t́nh ái không cần hạnh phúc.

Ông có thấy vườn cây Treo Phân?

-      Cây có trái khô dài ḷng tḥng?

-      Đúng. Mỗi ngày, phân tốt được tuyển chọn,

phơi khô, móc lên cây,

Ruồi đến dự dạ tiệc, khi chạng vạng.

Làm t́nh và sinh trứng trên hoa.

Ông nói thiếu khoa học, nhưng làm tôi băn khoăn. Hỏi ông bà Mỹ ngồi bên cạnh, nghĩ ǵ về ruồi. Họ trả lời, chẳng thấy ruồi ǵ cả.

Phi cơ lăn ra phi đạo.

Nh́n Saint Lutocia lần cuối  qua cửa sổ.

Thấy con ruồi bám ngoài cửa gương.

Có cơ hội nh́n kỹ. Ruồi h́nh tam giác. Hai cánh khép dọc dài, có lông xù x́. Đầu nhỏ, nhô lên. Ḿnh dài trũng xuống.

Quả thật, có mắt lộ, hồng, hấp dẫn.

Con ruồi trông giống một âm hộ.

 

(Magic Symbolism. Saint Lucia 8 tháng 11 năm 2015.)

 

NGU YÊN

 

http://www.gio-o.com/NguYen.html

 

© gio-o.com 2016