Xuân Dó 2016
Nguyễn Thị Hải Hà
Đàn Vượn Vói Trăng
truyện ngắn
Ban đầu bà không chú ư, nhưng gặp nó nhiều lần bà bỗng đâm ra nghi ngờ, phải chăng đó chỉ là ảo giác của bà?
Hôm nọ, bà đi đám
tang. Người qua đời là chị vợ của anh xếp,
người Mỹ. Nhà quàn ở gần trạm xe lửa
Fanwood cách trạm Dunellen của nàng, ba trạm. Mặc dù những
người làm việc chung đề nghị bà đi chung
xe với họ, bà khăng khăng từ chối.
- Giữa mùa đông mà trời ấm đẹp quá tôi muốn lợi dụng cơ hội này đi bộ vài con phố chừng năm phút cho thoải mái. Sau đó tôi sẽ đón xe lửa về nhà, giản dị lắm, các bạn không phải mất công đưa đón tôi.
Bà thích đi một ḿnh. Nhất là bà biết trong số người đi dự đám tang có bà thư kư thối mồm. Cứ tưởng tượng ngồi chung xe, bà ta nói luôn mồm, và hơi thở của bà được dịp toát ra. Chỉ nghĩ đến thế bà đă thấy buồn nôn.
Bà đến trạm xe lửa Fanwood sớm hơn giờ ấn định khoảng 15 phút. Mùa Đông năm nay ấm bất thường. Người ta bảo rằng đây là triệu chứng bầu khí quyển bị hâm nóng. Fanwood là một trạm xe lửa nhỏ, thuộc loại di tích cổ, xinh xắn nhưng ít người dùng. Nó ngồi cạnh bụi hoa tú cầu. Mùa hè bụi cây mọc um tùm cao hơn đầu người lấn che khuất cả lối đi hẹp. Bây giờ bụi cây chỉ c̣n là cành khô nên lối đi dường như rộng hơn. Nó ngồi quay lưng về hướng bà, cách độ mười mét. Thoạt nh́n bà tưởng là sóc. Nếu là sóc th́ hơi bé và màu đen th́ khá hiếm. Chung quanh vắng tanh, không có ǵ để nh́n ngắm nên bà để ư đến nó hơn. Nh́n một hồi, cách nó bóc vỏ hạt dẻ đưa vào miệng nhấm nháp th́ bà nhận ra nó là con vượn. Vượn đen. Xứ này là xứ lạnh, khu này tuy vắng nhưng vẫn là phố xá, làm ǵ có vượn chạy rong ngoài đường? Loại vượn này cũng rất hiếm v́ nó rất bé, có thể nắm gọn trong ḷng bàn tay. Ṭ ṃ bà đứng dậy đi gần đến nó th́ nó bỏ đi. Đi bằng hai chân sau, lom khom với hai cánh tay thật dài. Một tay sờ đầu tay kia để thơng chạm mặt đất. Từ xa, xe lửa đang hú c̣i trước khi vào trạm, ánh đèn lấp lánh làm bà lóa mắt. Bà quay lại nh́n có ư t́m nhưng nó biến mất.
Trước đó, bà đă thấy nó ở nhà quàn. Trong tấm ảnh treo trên tường, bà chỉ thấy cái lưng của nó thôi. Một phụ nữ tuy c̣n c̣n trẻ nhưng đă béo xồ xề, mặc áo màu xám bạc lóng lánh như dát kim tuyến với xâu chuỗi thật to che lấp cả vùng ngực đồ sộ của cô ta. Cô ta ngồi phía trước, lấp đi một phần tấm ảnh. Tấm ảnh sống động đến độ bà có cảm tưởng con vượn ngồi trên vai của cô ta. Bà thầm nghĩ, không biết cô này chưng diện để đi đám tang hay đi dạ tiệc. Ối sao bà khắt khe, bà tự mắng thầm. Nhà quàn vẫn là chỗ cho người ta t́m cách kư hợp đồng mua bán, hay móc nối để thăng quan tiến chức từ trước đến nay kia mà. Bà ṭ ṃ ngắm chung quanh, tự hỏi đến ngày ḿnh qua đời khung cảnh có như thế này không. Khi mắt bà quay trở lại chỗ cũ, cô gái to béo mặc áo màu xám bạc lóng lánh đă rời chỗ ngồi. Con vượn không c̣n ở trong tấm ảnh nữa mà thay vào đó là con đường hun hút đi vào vô tận. Chắc là mắt ḿnh quáng chứ ai lại treo ảnh vượn trong nhà quàn. Bà thầm trách ḿnh.
Bà lại thấy nó ở cánh rừng sau nhà. Nó ngồi thu lu trên cành cây khô, thoạt nh́n tưởng con chim quạ. Nhưng khi nó đánh đu vắt vẻo rồi chuyền từ cành nọ qua cành kia. Lại cũng chính là nó, con vượn bà nh́n thấy ở nhà quàn. Bà gặp nó trước đó nhiều lần, ở góc phố, gần tiệm Pizza, thậm chí trong tường kính cửa sổ. Bà cho đó là ảo giác nhưng tự hỏi tại sao lại là con vượn mà không là một cái ǵ khác. Con vượn xuất hiện cùng lúc với cơn đau âm ỉ ở phía sau cần cổ, phía phải. Thỉnh thoảng hai chân bà yếu hẵn. Bà ngồi nhiều hơn đi.
Rừng có rất nhiều dây leo. Những sợi dây leo thật chắc, nhỏ th́ bằng ngón tay, to th́ bằng cổ chân. Có sợi từ bên trên tḥng xuống khoanh thành nhiều ṿng trên mặt đất. Nh́n thấy những dây leo này tận mắt sẽ nghĩ rằng chuyện đu dây của Tarzan, không phải chỉ hoàn toàn dựa vào tưởng tượng. Có sợi dây leo, lại dường như mọc từ dưới đất lên, v́ nó chôn cứng dưới mặt đất và mọc song song với chiều cao của cây. Những sợi dây này giúp con vượn tuột từ trên cao xuống mặt đất dễ dàng và nhanh chóng.
Bà muốn gọi báo Cảnh
sát là có con vượn ở đằng sau nhà, nhưng ngại
h́nh ảnh con vượn chỉ là ảo giác trong mắt
bà, khi Cảnh sát đến không thấy nó bà sẽ khó giải
thích. Dẫu con vượn là sự thật th́ chưa chắc
nó đă ngồi yên một chỗ. Dự báo thời tiết
sẽ lạnh nhiệt độ đêm nay sẽ rơi rất
nhanh và có tuyết làm bà lo ngại. Đây không phải là
vượn trắng mặt đỏ của người
Nhật nên chắc là nó không chịu lạnh nổi. Bà tự
hỏi có cách nào để dụ con vượn vào nhà để
tránh cơn tuyết đêm nay không?
Con vượn dần dần đến gần bà. Từ trên ngọn cây, tụt xuống gốc cây, mon men đến ngồi trên đầu hàng rào bê tông, vượt khoảng sân nhỏ, rồi lên trên sàn gỗ. Nó ngồi ở bụi cúc khô nh́n bà như chờ được cho ăn. Da mặt nó đen bóng nhưng nét mặt giống một đứa trẻ. Một con vượn rất bé cao chừng chưa đầy hai tấc. Bà nhớ có nghe đến một loại vượn màu đen rất bé gọi là Hầu Viên, người b́nh dân gọi là con lọ nồi. Có mấy hạt walnut bóc vỏ sẵn đang cầm trên tay bà đưa cho Hầu Viên. Bà ngạc nhiên khi nó tiến đến gần đưa tay nhận walnut mà không có chút ǵ sợ hăi. Khi bà mở cửa sau trở vào nhà, Hầu Viên, như một đứa bé, nắm tay bà đi theo.
- Hầu Viên không sợ loài người à? Tôi đang định gọi Cảnh Sát đây.
Bà hỏi, không nghĩ là sẽ được nghe câu trả lời. Tuy nhiên, khi Hầu Viên chạm tay, bà nghe, âm thanh như vọng từ giếng sâu. Hầu Viên móc từ lỗ tai ra một cái ǵ đó giống như một quả nho đen, đưa cho bà rồi ra hiệu cho bà nhét vào lỗ tai. Đó là một viên ngọc đen bóng loáng. Hầu Viên giải thích.
- Đây là cái máy thông dịch các loại ngôn ngữ giữa người-và-người và người-và-vật. Chỉ cần một người có nó là cả hai sẽ hiểu ngôn ngữ của nhau như cùng nói một ngôn ngữ. Về chuyện sợ loài người, thật ra nếu muốn, thật sự muốn, th́ bà đă gọi từ lâu. Măi đến lúc này bà vẫn không tin là bà nh́n thấy một con vượn đi theo bà khắp nơi nên tôi biết bà sẽ không nói với ai cả. Bà sợ người ta nghĩ là bà bị bệnh ảo giác. Bà chỉ than đau đầu mà người ta đă bắt đầu soi rọi bộ năo của bà mấy lần.
- Vâng, họ bảo sợ rằng tôi có bệnh khối u trong năo. Bà nói.
- Thật ra, chỉ có người tôi muốn cho thấy mới có thể nh́n thấy tôi. Vả lại, loài người không phải ai cũng đáng sợ. Chỉ có bóng tối trong tâm hồn họ mới đáng sợ thôi. Tôi không sợ bà v́ biết tôi bà đă lâu, tôi biết bà trước khi bà nhận ra tôi, biết cả bóng tối trong tâm hồn bà.
- Biết tôi? Sao hay vậy?
- Tôi ở trong nhà bà từ lâu. Chỉ có điều là bà không nh́n thấy tôi thôi.
- Ở trong nhà tôi? Bằng cách nào? Bà hỏi. Nếu đă ở sẵn trong nhà tôi th́ tại sao lại đi theo tôi vào cửa sau. Có phải tôi đă gặp Hầu Viên ở Fanwood không?
- Vâng. Chính là tôi đó. C̣n ở nhiều nơi nữa, bà biết những nơi bà đă nh́n thấy tôi mà. Tôi muốn bà quen với sự hiện diện của tôi, kẻo đột ngột quá tôi e bà sẽ có những phản ứng không hay. Bà đă khá yếu rồi dù bà cứ tưởng là bà c̣n khỏe lắm. Chúng ta gặp nhau từ mấy mươi năm về trước, ở cửa hiệu bán quà trong viện bảo tàng Sackler Washington DC. Hôm ấy bà mua một món đồ giá chín mươi chín đồng chín mươi chín xu. Bà trả bằng tờ giấy một trăm. Người bán hàng không có một xu để thối lại. Bà quên mang thẻ tín dụng. Người bán hàng cứ dặn ḍ bà phải trở lại để anh ta có thể thối tiền cho bà. Bà c̣n nhớ không?
- Tôi không nhớ vụ một xu, nhưng tôi nhớ mang máng có mua vài món quà trong đó có một xâu chuỗi chữ.
- Đúng là nó. Xâu chuỗi màu đen, bao gồm những chữ có nghĩa là khỉ bằng nhiều thứ ngôn ngữ trên thế giới. Hầu Viên đáp lời tôi. Ngưng một chút, nghiêng đầu nh́n tôi, Hầu Viên nói tiếp. Tôi là một chữ trong xâu chuỗi chữ ấy.
- Thảo nào, tôi nh́n thấy h́nh dáng Hầu Viên rất quen thuộc mà tôi không nhớ là gặp ở đâu.
- Thân người tôi, hai tay, và hai chân là h́nh chữ K, cùng với cái đuôi tạo thành chữ Khỉ theo tiếng Việt.
- Tuy nhiên cặp mắt của Hầu Viên rất giống cặp mắt của chữ Viên tiếng Hàn, người ta tạc làm sao mà đôi mắt giống như hai đóa hoa nho nhỏ.
- Cám ơn bà, đă khen tôi có đôi mắt đẹp như hai đóa hoa. Ít ra tôi cũng không đến nỗi xấu xí như Yoda.
Nghĩ cũng lạ, v́ là loài vượn nên bà không sợ, chứ nếu đây là một người đàn ông chưa chắc là bà đă dám mời vào nhà. Dù đă nhiều lần nghe kể về loài khỉ hay bắt chước người, bật diêm quẹt làm cháy nhà, thấy người ta tắm trẻ bắt chước rồi nhận ch́m đứa trẻ, thậm chí con vượn có thể giết người v́ nổi giận; bà không thấy sợ hăi. Có lẽ một phần v́ Hầu Viên có vẻ hiền lành thân thiện. Và có lẽ cũng v́ Hầu Viên nhỏ bé lại có khuôn mặt giống người.
Ở cửa hàng bán quà của bảo tàng viện Sackler, bà nh́n xâu chuỗi, khắc bằng gỗ thông, sơn đen, giống y như xâu chuỗi chữ do Từ Băng sáng tác nhưng nhỏ hơn. Mỗi chữ to cỡ bàn tay của bà. Chuỗi chữ của Từ Băng treo từ tầng cao nhất của viện bảo tàng tḥng xuống tầng hầm rồi chấm dứt nơi mặt hồ tĩnh tâm[1]. Khi cầm trên tay xâu chuỗi chữ bà cảm thấy như có luồng điện chạy dọc trên người rồi thoát ra trên từng đầu ngón tay. Trong lúc cảm thấy luồng điện bà cũng nh́n thấy những vùng sáng lóa. Trong những vùng sáng ấy là h́nh ảnh giống như những đoạn phim ngắn, hay những giấc mơ ngắn không ư nghĩa. Xâu chuỗi nóng ran lên, và bà có cảm tưởng xâu chuỗi sẽ thay đổi cuộc đời bà. Không biết là sẽ tốt hay xấu hơn nhưng sẽ là một thay đổi lớn.
- Lần đó tôi đi chơi với một người bạn trai. Không hợp tính, căi nhau luôn, chuyến đi là cơ hội để chúng tôi suy nghĩ có nên tiếp tục duy tŕ mối t́nh không hạnh phúc hay không. Sau chuyến đi chúng tôi không c̣n gặp nhau. Anh ấy biến mất như tan loăng vào hư không. Không một lời từ biệt. Tôi ngỡ là anh ấy giữ xâu chuỗi và tôi v́ không muốn gặp lại, cũng không muốn anh ấy ngờ rằng tôi viện cớ để gặp lại anh ấy nên cũng không gọi điện thoại hay nhắc nhở ǵ cả. Tôi không ngờ xâu chuỗi chữ vẫn ở trong nhà tôi. Và hôm nay gặp Hầu Viên, chắc phải có duyên ǵ, chứ không lẽ Hầu Viên gặp tôi chỉ để hoàn lại một xu mà ngay từ đầu đă không phải là món nợ của Hầu Viên?
- Bà sẽ ngạc nhiên vô cùng khi thấy cuộc đời là những chuỗi nợ chỉ nhỏ bằng một xu. Hầu Viên mỉm cười, giọng thong thả như nói đùa.
- Thế Hầu Viên sẽ trả nợ như thế nào?
- Tôi sẽ chữa bệnh cho bà.
- Tôi không có bệnh ǵ cả.
- Bà bị bệnh chấn thương tâm lư sau chuyến vượt biển của bà. Tuy bệnh của bà không phá hủy nếp sống thầm lặng của bà, nhưng nó ngăn cản bà có một cuộc sống hạnh phúc. Bà sợ hăi nhiều thứ và bà quá cầu toàn.
Hầu Viên kê khai chứng bệnh của tôi và tôi công nhận là nhiều cái cũng có lư. Thí dụ như tôi sợ đi xa v́ đi xa th́ phải lái xe. Tôi sợ lái xe v́ sợ hư xe, xe chết máy dọc đường, và những bất trắc trên đường như gặp kẻ xấu lúc xe hư. Tôi sợ người yêu giết tôi chết bằng cách dàn xếp cho xe gặp tai nạn, chọn đường nhỏ vắng để dễ giết tôi. Đi máy bay th́ sợ máy bay rớt, sợ không tặc. Đi tàu th́ sợ tàu ch́m và nhớ lại cảm giác khi vượt biển bằng thuyền. Tôi luôn luôn nh́n thấy những thói hư tật xấu của bạn bè và người thân. Tôi đ̣i hỏi sự sạch sẽ, ngăn nắp tuyệt đối do đó tôi không thể sống chung với người khác hay nuôi thú vật. Tôi không muốn đi du lịch sang các nước khác v́ sang Nhật th́ sợ phóng xạ, sóng thần, động đất. Sang Việt Nam th́ sợ bắt bớ vô cớ, xe cộ không theo đúng luật lưu thông, thức ăn có chất độc.
- Tôi thấy khó đồng ư với Hầu Viên. Cho dù bản tính tôi có hơi kỳ quặc nhưng tôi không nghĩ đó là bệnh tâm lư. Tôi yêu đàn ông nhưng không đủ để chịu đựng nỗi khổ do sống chung với họ. Và tôi cũng từng nuôi mèo. Con mèo cũng là nỗi khổ của tôi v́ tôi phải thu dọn săn sóc nó, nhưng dẫu sao vẫn ít nhọc nhằn hơn nuôi một đứa bé. Nhưng giả tỉ như Hầu Viên nói đúng th́ Hầu Viên sẽ chữa trị bằng cách nào? Dùng tṛ chuyện như một phương pháp trị liệu tâm lư? Hay đưa tôi vào bệnh viện tâm thần?
Hầu Viên dẫn tôi xuống hầm. Khi người bạn trai của tôi biến mất, anh ấy có để lại một ít đồ vụn vặt chứa trong một cái thùng nằm khuất ở góc hầm. Tôi tránh nh́n đến nó. Thỉnh thoảng nh́n thấy nó tôi hậm hực, t́nh yêu ra đi nhưng rác rưới c̣n sót lại. Hầu Viên biết chỗ của xâu chuỗi chữ v́ nó đă từng là nơi trú ẩn của Hầu Viên. Mang xâu chuỗi chữ lên tầng trên, Hầu Viên treo một đầu của xâu chuỗi chữ lên cái đèn treo trên trần. Sau đó, Hầu Viên giúp tôi đẩy cái bàn trong pḥng học dạt qua một bên.
Chuỗi chữ dài chấm đất trông giống như một đàn khỉ đang níu tay nhau. Hầu Viên, lấy hộp phấn màu, loại dùng để vẽ lên mặt đất tôi mua vào dịp xem triễn lăm vẽ trên đường phố, vẽ thoăn thoắt trên nền nhà. Nền nhà tôi biến thành một cái hồ gợn sóng.
Đúng như thời tiết đă dự đoán. Trời đổ tuyết. Những hạt tuyết mềm rơi tạt vào cửa kính những âm thanh dịu dàng. Ngoài tiếng tuyết vơi vạn vật trở nên êm đềm tĩnh lặng.
- Bà rời bỏ quê hương xứ sở v́ không thể sống ở đó. Bà cũng không thích nơi bà ở bây giờ, coi nó chỉ là nơi tạm trú. Bà có một nơi chốn lư tưởng nào không?
- Ư của Hầu Viên muốn hỏi là tôi có mơ ước được sống ở thiên đàng hay một utopia phải không? Có thiên đàng hay không?
- Tôi tin là có một thế giới hoàn hảo hơn thế giới chúng ta đang sống. Hầu Viên trả lời. Nhưng trước hết tôi phải chữa bệnh cho bà đă. Bệnh của bà là do có quá nhiều tính khỉ trong người.
Hầu Viên nắm nhẹ ngón tay út của bà, và từ từ rút ra, ban đầu chỉ là sợi tơ rồi sợi tơ dần dần lớn lên biến thành một người giống như bà nhưng nhỏ hơn, chỉ cao cỡ bàn tay, đầu ngón tay út của người này vẫn c̣n nối vào đầu ngón tay út của bà. Hầu Viên bứt sợi tơ giữa hai đầu ngón tay út, nhẹ nhàng hơn bứt một cọng kẹo kéo. Bà có cảm giác một phần tư tưởng bị rứt ra khỏi thể xác nhưng không làm cho bà cảm thấy đau đớn. Trái lại bà thấy người nhẹ nhơm như vừa trút được một mối lo âu nào đó. Hầu Viên rút một hơi ra cả chục người bé tí như thế. Hầu Viên chỉ từng người và giải thích. Bà này tự cao, cứ nghĩ là ḿnh giỏi, thông minh hơn người những lời bà thốt ra toàn là chân thiện mỹ. Bà này ghét người giàu, người đẹp hơn bà. Bà này ham mê quyền lực, muốn mọi người phải phủ phục tuân lệnh bà. Bà này tuy giàu nhưng có tật ăn cắp vặt, v́ cho rằng những thứ người ta bán quá đắt, không xứng đáng với giá trị món đồ. Bà này yêu người có vợ và luôn nuôi ư tưởng ngoại t́nh. Bà này cố chấp và ngoan cố không biết phục thiện. Bà này có tật thù dai. Bà này lường gạt vài mối t́nh chân thật dùng lời ngon ngọt chinh phục trái tim người ta rồi bỏ v́ chán. Bà này cứ tự cho những ǵ ḿnh viết là văn chương đáng lưu giữ muôn đời, cố gắng cạnh tranh dùng mưu mẹo để được ghi vào văn học sử.
Những người phụ nữ bé nhỏ này có h́nh dáng rất giống bà. Họ rủ nhau ra pḥng khách chuyện tṛ sôi nổi về văn học, âm nhạc, và phim ảnh. Tuy nhiên chỉ một lúc sau họ đă tranh căi chí chóe những vấn đề về nữ quyền, dịch thuật, văn học di dân. Và chính trị nữa, Giời ạ! Họ ném nhau bằng cà chua và trứng bẩn thỉu cả cái pḥng khách sạch sẽ của bà.
- Không ngờ trong tôi có nhiều cái tính khỉ đến thế. Bà thở dài nói với Hầu Viên. Cái xấu đă ra khỏi người tôi và bây giờ tôi phải sống trong cảnh hỗn độn này. Tôi không thể mang họ trở lại vào bên trong tôi.
- Bà đừng buồn. Chập sau họ sẽ rủ nhau ra đi cả trả lại nếp sống yên tĩnh của ngôi nhà này. Nếu bà muốn tôi sẽ tặng bà một chuyến đi chơi xa, coi như là một h́nh thức chữa bệnh cho bà.
Hầu Viên dẫn bà đến xâu chuỗi chữ tḥng xuống mặt hồ bảo bà nh́n vào. Bên cạnh bà, trong hồ là một thanh niên mặt vuông, tóc dợn sóng. Bà thấy quen mà không nhớ ra là ai. Anh ta bảo rằng bà nợ anh ta một món nợ lớn. Và hôm nay là ngày bà phải trả nợ. Mặt hồ biến thành một màn ảnh, và trên màn ảnh là một khúc phim xưa đă phai màu.
Bà thấy những h́nh ảnh như sau. Chàng trai đứng trong một nhà thờ nói chuyện với những người ăn mặc đơn giản nghèo nàn như những người tị nạn. Chàng trai dẫn một cô gái trẻ đi mua sắm ở một thương xá đắt tiền. Chàng đ̣i hôn, cô gái từ chối. Kẹt xe, chàng trai cáu kỉnh mắng chửi người lái xe chung quanh. Chàng trai người dính đầy máu, cảnh sát c̣ng tay, đang ấn đầu chàng trai cúi xuống lúc vào xe cảnh sát.
- Bà vừa xem lại quá khứ của bà ở hồ tĩnh tâm. Bà không nhớ ǵ phải không? Khi tâm lư của bà không chịu đựng được một sự thật đắng cay, kư ức bị đẩy vào lăng quên. Mấy mươi năm về trước, khi bà mới sang Mỹ, bà có quen một người Thân, người đàn ông bà nh́n thấy trong mặt hồ. Anh ta là người H’ Mong sống ở Lào. Bà và Thân gặp nhau ở nhà thờ nơi bà học Anh ngữ. Thân nhiều lần đưa bà đi chơi và mua sắm quần áo quà cáp cho bà. Bà nhận quà và Thân nghĩ là bà cũng yêu Thân nên bày tỏ t́nh yêu. Bà lợi dụng Thân và khi thấy Thân muốn tiến xa hơn, bà tuyệt giao với Thân. Những món quà ngày xưa là món nợ lớn của bà.
- Bây giờ tôi nhớ ra rồi. Anh ta làm phụ bếp cho một nhà hàng Tàu, so với đồng lương của anh ta th́ những món quà anh ta cho tôi quả là rất lớn, rất tốn kém. Lúc ấy tôi nghèo quá, Thân cho tôi những món quà quá xa xỉ và nó khêu gợi ḷng kiêu căng và tham lam muốn sở hữu những thứ mà đàn bà con gái đều yêu thích. Tôi không yêu anh ấy không phải v́ anh ấy nghèo và ít học, mà v́ anh ấy rất nóng nảy cộc cằn. Tôi nh́n thấy vẻ hung tợn của anh ấy và e ngại sau này sẽ trở thành nạn nhân dưới tay của anh ta. Tôi dứt khóat không gặp anh ta nữa. Ngoài tôi ra anh ấy c̣n quen nhiều người nhưng ai cũng lảng tránh anh ta. Tôi nghĩ tôi đă quyết định khôn ngoan.
- Sự từ chối t́nh yêu của bà, cộng thêm sự từ chối của nhiều phụ nữ khác, với Thân đó là sự phản bội. Anh ta nảy sinh ḷng thù hận phụ nữ. Anh cưới một người phụ nữ người Hispanic. Nghi là người phụ nữ này ngoại t́nh, anh ta giết chết người phụ nữ này. Giết bằng dao, moi móc cả tim gan ra ngoài để xem trái tim của người đàn bà ra thế nào mà người nào cũng phản bội anh ta.
- Vâng, tôi có đọc tin ấy trên báo. Cảnh Sát đến bắt người anh ta đầy máu me. Và nội tạng của người phụ nữ vương văi khắp pḥng.
- Bây giờ tôi phải làm ǵ? Tôi không nghĩ những món quà anh ta cho tôi có thể xem là nợ, tại v́ anh ta tự nguyện tặng quà cho tôi.
- Anh ta tặng quà cho bà với ư nghĩ tặng quà cho người yêu. Hễ bà nhận quà tức là đồng ư đáp lại t́nh yêu.
- Cho dù ban đầu tôi có cảm t́nh với anh ta th́ tôi cũng sẽ rời bỏ v́ cái tính hung tợn của anh ta. Anh ta trút nỗi hận vào một người đàn bà điều đó không làm anh ta đáng được tha thứ và cũng không làm tôi cảm thấy đó là lỗi của tôi. Thật đáng thương cho người phụ nữ bị anh ta giết chết như vậy. Tôi rất tiếc đă không thể đáp lại những món quà anh ta cho tôi nhưng không đồng ư với quan điểm của Hầu Viên. Người Việt Nam thường nói, bắc thang lên hỏi ông trời, có tiền cho gái có đ̣i được không. Dẫu đó là nợ th́ tôi cũng sẽ không trả nợ này.
Hầu Viên khoát tay, tỏ ư không muốn tranh căi với bà. Bà nghĩ thầm chuyện kỳ lạ thật. Hầu Viên không phải là người nợ bà một xu, bà cũng không hề đ̣i món nợ này, thế mà hắn vẫn t́m đến bà để trả nợ. Giả tỉ như Thân cứ nhất định đ̣i nợ th́ bà phải phản ứng thế nào đây?
- Tôi không đ̣i nợ. Tôi chỉ muốn rút ra hết những tính khỉ trong người bà và sau đó sẽ giới thiệu với bà một thế giới khác có thể hợp ư với bà, sẽ được xem là tốt đẹp hơn cái cơi người mà chúng ta đang sống.
Những người phụ nữ nhỏ bé, một phần trong con người bà ở ngoài pḥng khách đă thôi căi nhau. Mỗi người cắm cúi vào smart phone, tablet, notebook, laptop hướng về cơi người của riêng họ. Hầu Viên mời bà nh́n vào mặt hồ tĩnh tâm lần nữa.
Bên ngoài, tuyết rơi lặng lẽ, bầu trời đầy mây có ánh sáng màu hồng nhạt như thể ở bên kia lớp mây dày có một vầng ánh sáng. Hồ tĩnh tâm, hay là cái h́nh vẽ không gian ba chiều giống như vũng nước ngay bên dưới xâu chuỗi chữ khỉ, lăn tăn gợn sóng với vầng trăng. Hầu Viên nói như một hướng dẫn viên du lịch.
- Đi theo hướng vầng trăng, bà sẽ đến nơi đó. Một vùng đất gần như toàn hảo. Không khí sạch, thức ăn sạch, có thiên nhiên ngay trong thành phố, không chiến tranh, không tội ác. Người ta có thể kiểm soát cái chết, tự thiết kế cách chết cho ḿnh trong tương lai. Thí dụ như một người sau khi sống lâu quá cảm thấy muốn chọn cho ḿnh một cái chết không đau đớn hay bệnh tật th́ ư muốn này có thể thực hiện được.
- Bằng cách nào?
- Người ta đến một trại an dưỡng dành cho người tự thiết kế cái phần kết thúc cuộc sống, chọn chương tŕnh và ghi vào máy.
- Như là programming vậy? Tôi ngắt lời.
- Vâng. Hầu Viên gật đầu, nói tiếp. Người ấy sẽ rút ra một phần người (hay nói đúng hơn, một phần khỉ) để nằm ngủ ở trại an dưỡng và cái phần người muốn làm ǵ tùy thích cho đến lúc cái program ấy bắt đầu.
- Thú vị nhỉ?
- Thú vị gấp nhiều lần hơn cái tôi vừa kể. Tôi không thể miêu tả cho hết cuộc sống ở thế giới đó. Mỗi người phải tự trải nghiệm mà thôi.
- Giả tỉ như tôi đến đó một thời gian sau tôi muốn quay về nơi này, th́ điều này có thể thực hiện không?
- Có chứ. Th́ bà cứ đi ngược hướng trở lại. Xâu chuỗi chữ này sẽ là nhịp cầu nối của hai thế giới. Tôi tin là khi đến đó bà sẽ không muốn quay về.
- Nguyên xâu chuỗi này có nhiều chữ, tại sao chỉ có một ḿnh Hầu Viên đến đây? Bà hỏi.
- Đây không phải là xâu chuỗi độc nhất. Và mỗi chữ khỉ đi về nơi ngôn ngữ gốc của nó, nơi có nguồn nợ của nó.
- Hầu Viên rút ra từ tôi nhiều người giống tôi và chứa tính khỉ của tôi. Những người này sẽ như thế nào?
- Họ có thể biến thành khỉ và đi đến bất cứ nơi nào họ thích. Hay họ có thể ở lại nhà này. Họ sẽ là bạn của nhau, là chị em với nhau, v́ không ai biết rơ ư thích và tính nết của họ hơn.
- Suốt đời tôi ở măi một nơi, nhiều khi ḷng tôi mơ ước được thăm viếng hay sống một nơi hoàn toàn khác hẵn cuộc sống hiện nay. Tôi muốn thử đến nơi có vầng trăng dưới hồ tĩnh tâm. Nếu không thích sống ở đó tôi sẽ quay trở lại.
Hầu Viên gật đầu, nắm tay bà dẫn đến miệng hồ. Tay bà cầm lấy một đầu xâu chuỗi chữ. Chân bà vừa chạm mặt nước hồ th́ ngay lập tức bà biến thành một con khỉ nhỏ bằng bàn tay, leo thoăn thoắt xuống ḷng hồ về hướng mặt trăng. Hầu Viên nói vọng theo.
- Nếu bà trở ngược đầu, bà sẽ nh́n thấy vầng trăng biến thành mặt trời, và ánh đèn này sẽ trở thành mặt trăng. Một trong những cách có thể giúp bà trở lại căn nhà này là bà phải t́m cho ra một người nào đó đồng ư mua xâu chuỗi chữ khỉ này và làm sao cho họ thiếu nợ bà ít nhất là một xu. Phần tiếp theo là tất cả những chi tiết vừa xảy ra tối hôm nay, bà biết rồi. Bà cần gom lại tất cả tính khỉ của bà, mỗi con người rút ra từ thân xác của bà có mang một phần trí tuệ của bà. Nếu thiếu nhiều phần người, bà sẽ bị mất trí nhớ.
Hầu Viên tháo xâu chuỗi từ đèn treo trên trần rồi ném vào nó vào trong hồ tĩnh tâm. Mặt nước khô dần để lại sàn nhà với nhiều nét phấn vẽ. Hầu Viên chọn một tấm ảnh của bà đắp lên mặt và từ từ biến thành một phụ nữ giống như bà. Những người đàn bà nhỏ bé biến thành một những con khỉ nhỏ rất đáng yêu. Người đàn bà ra đứng cạnh cửa sổ, hé rèm nh́n ra bên ngoài. Tuyết đă ngưng rơi.
Hầu Viên vốn là một người sống ở thế giới dưới đáy hồ đi về hướng mặt trăng. Sau một thời gian sống quá lâu ở một nơi thật nhạt nhẽo, không có cái xấu v́ thế không có cái tốt, không có nỗi buồn nên không có niềm vui, không có cái chết nên cái sống trở nên vô nghĩa. Hầu Viên chọn cách chết cho Hầu Viên bằng cách trở lại cơi thế gian.
[1] Từ Băng, nghệ sĩ điêu khắc đương đại, đă sáng tác một xâu chuỗi khắc bằng gỗ bao gồm chữ khỉ của nhiều ngôn ngữ trên thế giới như tiếng Ả rập, Đại hàn, Trung quốc, và Anh quốc. Xâu chuỗi chữ này được treo từ trên tầng cao nhất đến tầng hầm của viện bảo tàng Sackler (Washington DC). Chuỗi chữ này chấm dứt bên trên một hồ nước. Xâu chuỗi chữ là hiện thân của một câu chuyện dân gian. Ngày xưa có một đàn vượn chơi đùa trên cây cao dưới bóng trăng. Một con khỉ nh́n thấy bóng trăng trong hồ tưởng rằng mặt trăng đă rơi xuống nước nên kêu gọi cả đàn đi vớt mặt trăng. Từ trên ngọn cây đàn vượn nắm tay nhau tạo thành một chuỗi dài thả xuống hồ. Khi đụng vào mặt nước mặt trăng vỡ vụn. Loài vượn bảo nhau mặt trăng, kho tàng quí giá của thiên nhiên mất rồi, buồn quá kêu khóc vang trời. Một con vượn khác b́nh tĩnh hơn chỉ lên trời bảo rằng, mặt trăng vẫn c̣n, dưới hồ chỉ là bóng trăng trong nước.
Nguyễn Thị Hải Hà
http://www.gio-o.com/NguyenThiHaiHa.html
© gio-o.com 2016