ảnh: nguyễn thị lệ-liễu  

Nguyễn Thị Lệ-Liễu
houston
NHỮNG Ô CỬA CỦA TÔI

Trái tim tôi là căn nhà có nhiều ô cửa.
Khi ngồi một mình tôi hay lẩn thẩn mở ra xem
Có ô màu hồng, màu xanh vui tươi, hy vọng.
Có ô màu tím, màu lam buồn bã, âm u.

Trong ô cửa thời thơ ấu
Có căn nhà với giàn nho xanh
Có mẹ tôi tóc búi, rất gần
Có buổi sáng theo anh lên núi hái sim,
Buổi chiều theo chị ra bờ sông bắt bướm.
Con bé có hai má phúng phính,
Là tôi.
Suốt ngày lang thang chơi dưới gốc cây xoài, cây khế.
Chủ Nhật đợi mẹ thắt bím mặc áo đầm hồng đi dự lễ.

Ô cửa chứa đầy mộng mơ ngày mới lớn
Tập tểnh biết buồn,
Tập tểnh làm thơ
Lời thầy giảng trôi theo mây ngoài cửa lớp
Những con số, những mệnh đề theo gió thổi ngoài hiên
Lung linh trong nắng
Một tình yêu chưa kịp thành hình.

Ô cửa thời thiếu nữ
Vội yêu, vội học
Giảng đường những chiều gió lộng
Thư Viện Quốc Gia những buổi trời mưa
Anh và café bít-tất
Nhỏ từng giọt đắng
Đen cả khoảng đời.

Ô cửa có tiếng cười thơ trẻ
Những đứa con bụ bẫm
Tập lẫy, tập bò, tập đi, tập nói.
Hương nồng của tình yêu,
Sữa ngọt của cuộc đời.

 *

Ô cửa có màu đen, màu trắng
Ô cửa nhuộm đầy nắng, phủ đầy mưa

Tôi hoài mở ra, đóng lại
Những ô cửa của tim tôi
Rồi thấy mình buồn bã
Tự hỏi
Khi tôi qua đời
Ai sẽ đóng mở những ô cửa cho tôi?

 

Linh Phương
kiên giang
S À I G Ò N  2 0 0 5

Sài Gòn
không còn rộng như trước năm 75
Thuở ta bắt đầu lang bạt
Hương cà phê Hầm Gió đêm nào
đãtừ lâu rơi mất
Ba mươi năm lục tìm ngăn ký ức
Em của ngày xưa
giờ cũng rất xưa

Sài Gòn
 trong ta chỉ có hai mùa
Nắng bụi
ngồi công viên nhìn cây cỏ
Mưa nhòa
ngồi đâu đó làm thơ

Sài Gòn ba mươi năm lòng vẫn nhớ
Ô ngói hồng lúc tiễn ta đi
Quán sách cũ
Em bán hàng đưa khăn vẫy
Giấu trong mắt mình giọt lệ bâng khuâng

Sài Gòn trước năm 75
Bầy chim trên hàng sao thường xuyên dậy trễ
vực dậy bình minh trong trẻo buổi sớm mai
Người công chức già thong thả đạp xe vào nhiệm sở
Cô sinh viên ung dung đến giảng đường
Em gái học trò thản nhiên cắp sách
Chị bán hàng rong tất tả qua từng ngõ hẻm
Gã hành khất mù khảy đàn- bắt chước giọng đệ nhất danh ca Út Trà Ôn xuống xề sáu câu vọng cổ “Tình anh bán chiếu" nghe buồn đứt ruột –đứt gan

Sài Gòn
không còn rộng như trước năm 75
Hoa duôn đỏ không còn đỏ chỗ ta- em- hẹn hò- thề thốt
Khi thành phố ngày càng thêm chật chội
Với những ngôi nhà cao tầng hiện đại che khuất tầm nhìn
Với những bảng quảng cáo rực rỡ ánh đèn đêm
và những cột ăng-ten chọc thủng bầu trời xanh thăm thẳm

Sài Gòn 2005
Ta trở về
Góc phố không còn ai đứng đợi
Em của ngày xưa
giờ cũng rất xưa

Sài Gòn 2005

 

Quế Hương
đà nẵng

NGÀY ĐI LẠC

 

 

  Tôi lại về tắm trong xanh và tĩnh lặng

  Dạo phố huyên náo khẽ khàng

  Làm người - giàu - không - khóc

  Hoa nắng trên tay là những đồng tiền vàng không  đánh đổi

  Ngọc hứng dưới hiên mưa cũng là ngọc ảo

  Niềm vui lóng lánh, long lanh.

 

  Tôi đi qua căn nhà cổ bình yên

  Tự tại cũ như ngày tôi chưa có mặt

  Bầy chim sẻ chí chát đánh chuyền trên mái bằng âm thanh

  Thẻ ngọc chạm nhau thức hoa rêu dậy

  Cười an nhiên…

 

  Đường - Phượng - Bay

  Có kẻ thiêu mình trong ánh lửa kỳ ảo

  Người đàn bà chết còn con bé xửa xừa xưa sống lại

  Lang thang tìm...Quán - Búp - Bê !

 

  Buổi trưa hoa sứ trắng như trăng thơm trên thành cổ

  Gặp Ngu mỹ nhân thảo ( 1 )

  Nàng vẫn ngóng Hạng vương

  Mắt lá như dáng thuyền ứa lệ  máu.

 

  Dội xuống lòng tôi hương thơm sen Tịnh (2)

  Mặt hồ như bức tranh thêu hoa và lá

  Thật hạnh phúc khi không còn chỗ in bóng tôi

  Trên bờ hồ chỉ có con bé đội nón lá sen, đeo chuỗi hạt sen

  Chơi một mình.

 

  Ngày hôm đó

  Có người đàn bà lạc trong thành phố ấu thơ của mình

  Thời gian không hề

  Có thực !   

                                               

(1)Tên 1 loài cỏ trong Thành nội Huế. Lá dài, thân mỏng, nhựa đỏ thắm

(2 ) Sen hồ Tịnh Tâm

 


Nguyễn Trọng Tạo
hà nội
BỨC TRANH GIÊNG


Giêng vừa động cửa cỏ mở chân trời
lay phay mưa bụi hiện nét em cười
anh đóng khung tranh mạ vàng treo chơi

tranh treo mồng tư ngất ngư mồng bảy
đôi môi em cười thành hoa hồng cháy
thân cành mọc gai cứa lòng đau mãi

có một đêm rằm chợt lạnh vầng trăng
bay vào khung tranh soi giấc anh nằm
lay anh tỉnh dậy ngậm ngùi xa xăm

thì ra tháng Giêng nhớ em quá thể
anh thấy em về giữa miền mộng mị
và cái khung tranh chính là khung cửa

từ bấy đến giờ anh có tháng Giêng
ngọt ngào mòng mọng ảo mờ chung chiêng
tháng Giêng ngà ngọc cứa và niềm riêng...

Nguyễn Trọng Tạo
NHỮNG BÀI THƠ BỊ LỖI

mơ thoát khỏi dòng sông những con cá cố nhảy lên bờ
tôi không mơ trời cao tôi ở trọ trời cao
căn hộ khép kín ép chặt dần tháng ngày
chiếc computer trong xó tối mở ra thế giới
lách cách lách cách lách cách lách cách
không chịu nổi à ơi
không chịu nổi chuẩn mực
lách cách lách cách cạch
computer lỗi
đôi khi lỗi lầm mở ra tư duy mới
đôi khi không thể làm thơ lại tốt hơn làm thơ
trở lại giấc mơ đập vỡ bức tường
thấy hiện ra người quả phụ trẻ
mắt đắm đuối quở trách
lách cách lách cạch lách cách cách
một bóng người đè nặng một bóng hoa
những con cá đói khát trên đất khô
quẫy nát bóng người bóng hoa
quẫy nát computer
quẫy nát bức tường vỡ
quẫy nát trời xanh

tôi thoát khỏi có vần không vần à ơi không à ơi hũ nút không hũ nút
tôi tự do lơ lửng trời cao.

25.2.2005

 

Đặng Thân
hà nội
 

PHỐ ÂM U NGÀY ĐÔNG

 

nhợt lạnh

ngược xuôi     đời      tẻ nhạt

kìa bên hiên

ai đó             quạt than

lửa hồng        ấm      nóng

sinh sôi

đưa đẩy

trôi

ai ngồi           đứng

ai       bay     bơi

ai rối bời        tâm sự

tự nhiên

lòng hiền

như tiên

như điên

người phiền

người nghiện

người            chập cheng

leng keng       xe rác

xúc hết đi những dơ lụy dáy ai trần

lại đầy           tắc cống

chó rống        chào xuân

nhịp lòng xuẩn động            ngày cuối đông

sặc sỡ phố trần nhân tông

muôn mầu áo phủ     náo nức

mẹ chen

em chen

con chen

nó chen

lục tìm những mảng mầu rực rỡ

để che lên    

thân xác hạ nhiệt/tâm/tầm

trầm ngâm

thâm

 

10.1.06

 

 

 

Hoàng Xuân Sơn
montreal
H Á T   T H Ề

                                   còm cõi đêm thụy . trói
                                   áo trời nẫu sương thu

Tiếng hát chắn đầu gió
reo ca ở độ thùy âm
suối mộng mơ rù rì chân khép
không vơi tự trời cao giọt chép buồn mắt xuyên
đắm chơi vơi lòng trẻ
đêm áo rắn trườn bay tóc
lả ngọn xanh . chiều

chiều bao giờ ơi
có khi mịt tối thang âm góc khuất
sóng mơn man vành tửu rưng hoe
lệ đằm đằm kéo
thời dung tưởng mi bạc ngoài trời
không sương

chân cổ cao ngôi thủy tinh dài
hồng đượm thắm
tâm sự tâm sự ngấu nghiến cơn môi thèm
khát rệu mềm bọt ứa
rượu nhòe tiếng bấc rao trên bục điếng người
khuỵu dần bóng . xuống

cứ giả vờ xót xa lòng mụ mị khôn cùng
nhỏ nhẹ cầm tay đếm ngón
dị ảnh người thất tung
người đi mất tháng mười một thơ không về
tháng chạp vời vời đâu giêng hai nỡ ?
che mặt đi
đừng bắt nhớ câu thơ dịu hiền đừng bắt viết
mảnh giấy vo tròn ném lên gai góc
cứa bào u minh
lưỡi mỏng lúa biện tình
nói hộ trăng thuyên
cơn bệnh thản hương tăm sùi sụt
giữ rịt con mắt cười
giọt hôn treo

tiếng hát kín rào dây ngạt rùng tâm thất
mối buộc đầu cơn rung có khi quay về hoa đã chạnh

hát thề long lanh .

Dallas/Montreal
Novembre 2005

 

 

 

Trần thị LaiHồng
florida

 B Ố N   M Ù A
 

X U ÂN 

theo mùi hương hoa Mai
chèo bẻo cao giọng gọi mặt trời
a !  Mùa Xuân đây rồi !

 

H Ạ

sóng bạc vỡ trên ghềnh
bồng bềnh buồm biển trắng lênh đênh
Hè cười tươi đoá Sen

 

T H U

vớt một nắm sương mù
rưng rức mùa Thu khóc trong tay
từng đợt giọt vàng bay

 

Đ Ô N G

với cửa khép cài then
nhốt bon chen chung với bụi đường
vườn thầm lặng toả hương

 

Hoa bang
2005

 

 

 

Nguyễn Lương Ba
dallas

LĂN BƯỚC TỰ DƯNG

 

Đột nhiên lòng không ngừng lột tả

Tự tương lai rũ lòng khát vọng

Đi về trên con đường đã nhẵn

Tự dưng và vô hình toàn vẹn.

                                                            

Sự thật cạn mù mờ, tương lai

Một nơi nào khi tôi đính hẹn

Đeo trong lòng một tiếng chuông rung

Bổng đâm mình giữa cõi viễn vông.

                                                            

Hãy bình yên dọc theo điểm tựa

Nổi hân hoan từ đâu ghì chặt

 Có ai chăng? Người tôi hằng muốn

Gặp. Thật không sai, tôi bước vội.

                                                             

Như kẻ sống vô tâm , ôm mình

Như tảng đá . Tôi dậm chân đổ

Từng xúc động . Đứng bên ngoài cỏ

Ướt vườn hoang, ngữa mặt hát rong.

                                                            

Gõ cửa nhà ai, chợt thấy mình

Ôi sự sống trăm đường giác ngộ

Nhắc tôi một lối biết ơn người

Lăn hồ đồ trí não không quen.

                                                            

Hãy giựt phăng bao điều rêu mốc

Thả xuống vùng nước đọng xanh xao

Nhưng thật không bao giờ hiểu được

Tôi nên giữ lấy kề bên (trên).

                                                             

Hồn ai vui vừa hát trong ta

Gieo lệ ngọc mừng vui in sẵn

Chân tay mở một vòng trói buộc

Tự dưng đời sâu kín miên man.

                                                              

Hãy đứng trong đời ta biến động

Mãi rong mình ngoài xúc động tử

Sinh. Như một chiêm bao. Dật dờ

Cơn biển lặng. Vô cùng trắng xóa.

                                        

01-2006.

 

 

 

Nguyễn Ngọc Hải
hà nội

BÀ GIÀ ĂN MÀY TRONG THÀNH PHỐ

 

Bà già ăn mày vào ăn xin trong khu ở dành cho các diễn viên hàng sao của một hãng phim truyền hình

Bà chìa tay cúi rạp mình xin sự bố thí của cô diễn viên thường hoá thân trong một nhân vật giàu lòng trắc ẩn và vô cùng tốt bụng

Hai tay chống nạnh cô gào lên như mụ hàng cá:

"Có biến ngay đi không! Đây để của thiu của thối cũng không cho đâu nhé!"

 

Bà già ăn mày vào ăn xin trong khu ở của các văn sĩ nổi tiếng

Bà chìa tay cúi rạp mình xin sự bố thí của ông nhà văn chuyên viết về số phận những người nghèo hèn với sự đồng cảm sẻ chia và tấm lòng thương người mà hiếm nhà văn nào có được

Ném mạnh cây bút đang viết vào mặt bà văn sĩ hầm hè như thằng du côn:

"Này mụ già! Lượn đi không ông thả chó cho nó cắn rụng răng mụ bây giờ!"

 

Bà già ăn mày vào ăn xin trong ngôi nhà của một doanh nhân thành đạt nổi tiếng khắp cả nước trong việc làm từ thiện

Bà chìa tay cúi rạp mình xin chút cơm thừa canh cặn của gia đình vì cả ngày chưa có gì vào bụng

Ngài doanh nhân sai con người ở đuổi bà đi bằng cách ném những miếng xương mà lũ chó Tây đã xơi xong vào khắp người bà

Bà cố hết sức chạy đi bỏ lại sau lưng tiếng cười hô hố của ngài từ thiện

 

Bà già ăn mày vào ăn xin trong khu ổ chuột dành cho những người bần cùng của thành phố

Bà chưa kịp chìa tay cúi rạp mình thì cô chủ nhà là một cô "ve chai đồng nát sắt vụn hỏng bán đê" đã nhẹ nhàng dắt tay bà ngồi lên cái giường tre ọp ẹp rồi dịu dàng:

"Con mời bà xơi tạm chén nước

Rồi rước bà xuống ăn bữa cơm đạm bạc cùng gia đình con"

 

Nguyễn Ngọc Hải

CẮN VÀ CHỬI

 

nhe nanh

giơ vuốt

gầm gừ

những con chó lao vào cắn nhau

 

phồng mồm

trợn má

hầm hè

những thằng thanh niên lao vào chửi nhau

 

chửi và cắn đều là động từ

đều phát xuất từ cái ống đựng cơm và tạp chất

nếu khi cắn chó có thể truyền virus dại

thì khi chửi người có thể truyền trực khuẩn gây thối

 

chửi

mấy thằng thanh niên có học ném trực khuẩn thối vào

miệng nhau

cắn

mấy con chó vô học cắm virus dại vào mõm nhau

 

cắn

virus dại chỉ tác động cục bộ vào hệ thần kinh

chửi

trực khuẩn gây thối tác động toàn thân

 

nhiều khi chó và người có thể chỉ là một

nhiều khi chửi và cắn có thể chỉ là một

nhiều khi người hoá thành chó mà không biết

nhiều khi chó hoá thành người mà không biết


 

Huỳnh Lê Nhật Tấn
đà nẵng
KHOẢNG SÂU CỦA ĐÁY

1.Vòm của mái
Tôi được nhìn lỗ hỏng bởi đáy
tận cùng là những hạt đậu vươn mầm
một chút sáng
một chút long lanh lăn qua víu ngã linh hồn chết
trong chiếc hố...

người ta sẽ thở dài phun ra khói và gió ngang
mọi phiền muộn dành đi trên quả sầu
tưởng chừng tình yêu sẽ lọt hũm
Tôi?
Chính bản năng hóa thành câu thánh lượt lật
Từng hạt cát
Từng lưỡi cắt biến vào vụng đáy là hố sâu
Và con người sợ mình nằm trên thập tự
Em sẽ chui sâu theo mòn lối dục tính
Nẩy sinh ra tôi?
Sầu chết trên hố rác dơ bẩn lấp đầy tanh hôi

Tôi có giấc mơ bằng xác hôn nhau
Múa
Múa trong miệng để thức cầu nguyện những khung tròn
Buột chặt cây cột xanh màu ma quái
   Dường như tôi đi vào
        Vực thẩm vẽ lên
                   Nàng tiên thánh thiện
Hữu thực ý nghĩ khởi thủy về một giống nòi

Hết...chấm dứt lời tận đáy vang lên dáng chữ
Dậy vào lòng người sâ ngoằm cái tôi tăm bỗng hiện
Tôi tội lỗi nghẹn thở ôm những quả mầm vươn lên cao trào
Bật lên âm lượng vờ của gió biển cuộn hồn
Và tôi lang thang suốt đêm để được mơ
Thấy con quỷ
Đi
Bị chiếc bẫy ăn vào ngục dục
Thân cây trội chói xiêng
       Xiêng...nghiêng
Vụi tan giấc mơ đi mênh mông

2.không khí rơi vào đáy
Bắt đầu tôi trở lại ngày
Đi trên điểm đậu của hạt nhân từ giống
Của quả địa cầu đa sắc cuộn ổ rắn già
Tởn xoa đầu lè lưỡi
Aâm nồng của tinh yêu chớp
Sự tâm hương bật người em nhảy múa
Khoảng thân trần truồng tắm
Tôi rờ linh hồn chết?
Tôi khóa đi những suy nghĩ tìm bàn ngón tay thon
Dài rẫy lên bài ca hùng vĩ của thiên nhiên
Lũ chó tru ca và đánh mùi kẻ trốn chạy
Có cả bóng ma bên cạch rừng già
Tôi uống bóng cao lên mộng mê

Bãi cát biển cuộn tất cả xoáy vào hố đen
Lấp đầy vang tiếng vang đổi ngày
Tôi nói rằng:
Cây cối bỗng hàm hở già nua linh nghiêm
Lời van xin
Tôi sống lại những ngày không nhìn ra ánh sáng
Qua đi.
Lướt trên núi thành tâm hồn
Tôi họa ra những gam màu nóng rợn
Thảo mộc là chiếc hôn vào thân thể

3.tiếng nỗ vang
Tôi muốn đi tìm sự run sợ
Nỗ vào bí ẩn
Khí lượng bao chùm vào con người lòng tự trọng
Một sinh khí đất trời
Tôi yêu những con cá lội lượm những côn trùng đêm

Hỡi phù thủy phép nhuộm
Tôi đang đứng khi không gian chao đảo chiều sâu
Tôi tràn đày sinh lực trong châu bấu lấp lánh

Hỡi những lỗ sẽ lấp đấy vào tan tiếng
Tôi hóa khiếp căng tròn hóa lữa
Tôi sinh nở được lấp đầy vào hang ổ đá vọng dài
Vọng sâu chiếu mệnh loài động vật bốn chân

Hỡi mũi tên độc dược
Tôi nằm trên đồi mơ giấc tan vào hố sâu
Tôi còn ở lại trần gian nghe tiếng dội

Và bản giao hưởng còn lại trong thơ
Tôi biến thành hạt_ quả trong thai nghén.

 

Huỳnh Lê Nhật Tấn
BÀI CA ÁNH XUÂN


Trên bức tường cao
Tấm ảnh hồng hoa treo
Múa nhảy những âm lượng trầm bỏng
Vòng mắt sáng lên chuyện tình xuân.

In thành vết
Câu chúc rỗi mỗi con số tự biết đi
Trước tiếng cười từng ngày

Lùa tâm hồn mênh mông lắm
Những đứa bạn dang tay lao vào tổ ấm
Đêm-ngày vận vào đất
Và gió hôn môi đem giọng hát tuổi thơ
Mang màu áo in sặc sở dòng chữ
Xuân.

Nở lên ban mai dịu ngọt thước phim kỷ niệm
Mang lửa vào mắt
Chở hồn xuân đi
      muôn loài sao không nghe xuân đã về rồi
hương mai vàng ca tình yêu xưa tỏa ngát
cây cối sần vết tham lam
đã tan vào màu xanh lạnh
lo.

đêm
tôi sẽ rớt câu nói hồng hoa sắc mặt
tôi rót cạn men rượu hồng đào
rưng lung lay vào mặt tôi màn biển lặng

Bầu trời với vì sao dài căng tia sáng
Thức sáng tung cánh câu thơ
Bay trên tóc phai
Tình nghề nghiệp long đong
Hòa sóng thấm nhành lan người yêu tôi
Hấp hối tháng năm
Đợi
           Và ngoài vườn thoảng hương
Kịp nở em mừng cười múa ý niệm
Âm điệu tuyệt vời của tiếng nói xuân ca
Tròn như hoa mười giờ
Nở theo thời điểm từ ngọn nguồn
Mang hòa lẫn đủ hương hoa muôn loài
Và chúng tôi yêu tiếng nói trong cách nhìn
Mùa xuân riêng cho mình

Mùa xuân mang lòng không kịp trôi...
Của con người quanh ta mãi khốn khó
Yêu thương
Lo chẳng tìm được mùa xuân?
Gọi không trong bao cô gái mắt buồn
Không nhảy
Thỏa dáng điệu nhảy tự do
Trên câu nói ngữ âm
Tôi trở lại nụ cười.
            
      

Gió O. Tết 2006 . Gió O. Thơ . Gió O. Tết 2006 . Gió O.  Tết 2006