Chu Ngạn Thư
khi ngậm hoa độc dược
bờm đã dựng xác xơ
vó mỏi khua rời rạc
thảm thương tuổi măng tơ
hý buồn theo tiếng nhạc
luống kiếp như ngựa già
khi ngậm hoa độc dược
máu ngược dòng xót xa
mắt mờ theo nhịp bước
luống kiếp như ngựa già
khi ngậm hoa độc dược
đứng giữa đồng loại ta
nỗi buồn không nói được
khi chung quanh bày ra
đầy đá chông chĩa ngược
dẫu đá chông chĩa ngược
đâm suốt vào hồn ta
chẳng thể nào tước đoạt
niềm kiêu hãnh đời ta
hãnh diện mang đời mình
mặc đường cao dốc đá
đẩy đời về kiếp sau
ta cũng cam rướm máu
trên từng dấu chân ta
mặc nỗi đau đớn riêng
khi chọn hơi thở khác
chờ một giờ đổi khác
yên cương buồn tháo ra
mắt gỡ che sự thật
đời chờ ở phía xa
có rừng cao núi lạ
đời hồi sinh phía xa
sau phút nào tơi tả
ta sống đời sống ta
riêng vốn đời còn lại
( 1974 )
Cao Bá Quát
rét căm
bàng dân điên đảo
ngất một ngọn cờ
ngâm một câu thơ
cuồng phong bạt hồn gian trá
chẳng dụng thủ pháp tồn sinh
kẻ tiên tri
thi sĩ
kẻ đối diện chính mình
thấy ra lòng của hoa
tâm của đá
thấy mơ ước của đám đông
và nỗi cô đơn phù thế
thi sĩ
những điều không tưởng
sự thật
kẻ kiến giải
thi sĩ.
Chu Mạnh Trinh
tài cũng vượt
mặc khách tao nhân
chiếu riêng ngang dọc
hoa một khóm
tiếc chi chút mùi hương
chát vị trà
đắc lão .
Hàn Mặc Tử
ghi đời
ai bẻ ngày mưa đuối
tàu
rẽ hoàng hôn
khói trĩu lòng
Mộng đâu người
cuối đường ga xép
trắng hạ vườn trăng nuối
đông mưa đọng giọt Cầm
Mũi Né
ngày xa hay sẽ đến
cát đồi chao gió chân vô định
cảm nỗi tài hoa trượt phiến tình
đâu
gợn sóng đùa
gót cố nhân ?
cuối năm ghé về chốn cũ
khi trở lại
hàng hoa quỳ đã héo
túi manteau không ấm nỗi vai gầy
bay theo gió
phu la vàng vẫy gọi ngọn thông xanh
mùa rét trở về
khi trở lại qua một con lộ nhỏ
đám sỏi buồn thức giấc dưới chân
nhắc nhớ những đêm xưa
nụ hôn nồng nàn
trao nhau dưới con dốc tối
tình tôi có ngày nắng lụa
có đêm sương trầm
hạnh phúc thay
tháng ngày tôi chưa lưu biệt
đường gươm nào xẻ ngọt
chém tưa đôi mảnh đời ?
khi trở lại
mắt vẫn ráo nhưng hồn đà mềm sũng
sương đã chùng
tóc khép vạt cỏ đêm
và
chỉ có những dấu chân tôi
bơ vơ trên thềm đá cũ
tàn tro nào đã ngấm
thắp lên có đỏ loè ?
Chu Ngạn Thư (1974)