Như Quỳnh de Prelle
chôn hoa trong xuân anh đào
chả biết có nh́n thấy nhau trong 1 tích tắc 1s hay không mà hẹn gặp
một linh hồn xa xôi
một người dưng xa lạ
một khoảng trời như những lỗ đen
bí mật
chả biết có nh́n thấy v́ sao trong mắt nhau nhau hay không mà lỗi hẹn
dù biết chăng chả có lời thề t́nh
cho một cơi xa xăm trong mộng tưởng
cho mùa hoa chôn dưới chân ai
chả biết có nh́n thấy nhau trong thẳm sâu hay không
mà đến
rồi đi
biến mất
như 1s
1 tích tắc
hư vô
em đi trong mộng hoa dưới trời tuyết cạn
mù sương
ảo t́nh ảo anh ảo ảo mờ
em đi trong mùa hoa chôn dưới tuyết sâu
đen mù
lấp lánh
và em nh́n thấy linh hồn biến mất
trong cơi xa xăm
em ở lại
chờ cuộc hẹn không màu
không thời gian
không dấu tích
em đă nh́n thấy anh
dưới gốc anh đào
những cánh hoa tan
trong gió mùa xuân
thi ca và thời tiết
mùa đông 016
như một bài thơ thất thường
ngẫu hứng
tuyết hiếm hoi
cạn kiệt
thời tiết chuyển biến sang như xuân
nắng lên ấm áp
thiếu những bông hoa xinh
hương thơm của đất trời
thời tiết là một ví dụ
cho những biến dổi
như thi ca
nhận ra những dấu hiệu của dự báo
sự vận động tự nhiên
trong các quy luật
thoát khỏi ư thức chủ quan
của loài người
những biến đổi cũng là hậu quả của loài người
tàn phá thiên nhiên
sự sống trên trái đất
như bài thơ chạm vào nỗi đau
sự thay thế
tột cùng
của một ư thức cá nhân
là thi ca
với chủ nhân của nó
là một ai đó
đại diện cho chính họ
nh́n thấy nỗi đau chung
một bài thơ thất thường
thường buồn hơn vui
bản chất của chúng ta là nỗi buồn sâu thẳm
sự rạn nứt trong cái tinh tế mỏng manh
niềm vui đi qua nhanh
trong sự tràn ngập
làm cho con người nhớ măi
khát khao
mùa đông năm nay
thất thường
như một bài thơ
như tính chất dự báo của thi ca
như hậu quả của loài người
như một ví dụ
chúng ta luôn biến đổi
thay thế nhau
những trạng thái
sự tồn tại
thi ca là thời tiết
cho con người chạm vào nỗi đau
sự mất mát
niềm hy vọng
trong bóng tối và cả ánh sáng
mùa đông là thi ca
thất thường như thời tiết
mênh mang như người đàn bà ngoài 30
đằm sâu
duyên dáng
thi ca hiện sinh
chỉ có thi ca mới kết nối lại được một tâm trạng cô độc ở một nơi tràn ngập ánh sáng như Paris, xuyên qua những chuyến tàu, hàng trăm km. Đọng lại một đôi mắt lẻ loi, ngưng kiếm t́m.
nàng thơ, một h́nh hài cụ thể của một người đàn bà An Nam b́nh thường. thi ca của cô ấy kết nối những con người cô độc, chạm vào cơi ḷng đang chơi với, đang kiếm t́m mơ hồ để tiếp tục được sống, được ngẩng đầu lên.
nàng chạm vào tinh thần của một người đàn ông cùng xứ sở trên một xứ sở khác, nàng nh́n thấy nỗi buồn ngưng đọng trên đôi mắt, đôi bàn tay rưng rưng cùng phím đàn, nàng kết nối lại, cứu rỗi sự nát tan của một cái chết đang đến gần mà thực ra đă chết từ lâu rồi trong bản thể.
thi ca của nàng t́m kiếm sự kết nối trong mọi trạng thái tương tác của con người, mọi trạng huống, ngẫu nhiên mà trùng lặp như một sự phân tâm của mối quan hệ tương hợp.
nàng xuyên qua những chuyến tàu, màn đêm, tốc độ của ánh sáng, chạm vào một con người, một h́nh hài có thật đang tồn tại trong cái chết của tinh thần.
chỉ có ở tinh thần của thi ca, vũ trụ trong thi ca luân chuyển từ lư trí này sang lư trí khác, chạm vào trái tim hay chính là nhịp đập của tinh thần sống, cân bằng và giao cảm cho lư trí cân bằng chứ không phải trở thành một thứ thông minh máy móc.
người đàn ông được sống trong một khoảnh khắc có thật bằng sự kết nối của nàng thơ, được chạm vào lời nói, con chữ trên màn h́nh, bàn phím, được nh́n thấy hơi thở nhịp điệu. anh ta sống trong khoảnh khắc ấy được là bản thể của ḿnh trong cái nhịp điệu từ nàng nhận ra và chạm vào tinh thần của anh ta thật bất ngờ.
được sống trong một khoảnh khắc hiện sinh có thật, đó là nàng thơ và quyền năng của nàng thơ.
khoảnh khắc kia tồn tại hoặc là một bí mật, biến mất, không dấu vết.
không dấu vết
không dấu vết
và dấu ấn trong trí nhớ của nàng thơ
theo thời gian có bao nhiêu cuộc hiện sinh như thế, khoảng khắc như thế
nàng thơ không biết
không đếm
bao giờ biến mất tự biến mất
Như Quỳnh de Prelle
http://www.gio-o.com/Chung/NhuQuynhDePrelleCuocThe.htm
© gio-o.com 2016