Nguyễn Thị Lệ-Liễu
Lẻ Bạn
tản mạn
Tôi vẫn thường có những buổi sáng như thế, và những buổi chiều như thế.
Buổi sáng thức dậy, ngồi một ḿnh uống café nh́n ra khoảng sân sau nhà ngợp đầy nắng, thứ ánh nắng d́u dịu của buổi ban mai. Những chậu cây nằm hai bên lối đi gạch đỏ chen chúc nhau phô bày lá ra với nắng. Nắng khoan thai rọi xuống từng cành, từng chiếc lá, từng cái hoa. Nắng nhẹ nhàng cúi xuống ngắm nghía những giọt sương long lanh. Nắng rọi đến đâu, những chiếc lá trong trẻo ra đến đó, hân hoan khoe những đường gân ngang dọc. Một phiên chợ sớm không tiếng động.
Sự êm đềm của buổi sáng xiết chặt trái tim tôi.
Bài hát “Yêu Phụng”* trầm trầm buồn bă, phát ra từ cái loa của computer. Bài hát của một người hơn nửa đời viết cho một người cũng đă hơn nửa đời. “...Đâu c̣n bao lâu nữa khi ta tiễn nhau cuối đời...tôi và em như hai chiếc lá rơi không cùng ngày...”. Ḷng của tôi chùng xuống, như nắng buổi chiều cũng chùng xuống ở khoảng sân sau nhà.
Những tia nắng vàng từ từ thu nhỏ lại, vướng vất trên những đọt lá cao. Những chiếc lá cũng xếp lại màu rực rỡ. Khoảng sân gạch càng lúc càng đậm màu. Tàn một phiên chợ không tiếng động.
Thinh lặng của chiều tà làm ḷng tôi trĩu nặng.
■
Tôi không nhận được hồi âm từ Huyền, lá thư tôi gửi cho Huyền bị trả lại, returned to sender, con dấu màu đỏ. Điện thoại tôi gọi chỉ nghe tiếng léo nhéo trả lời của máy, we’re sorry...Tôi email cho các cô bạn khác ở cùng thành phố với Huyền, ê, có ai biết tin tức ǵ của Huyền không? Sao liên lạc không được...Một tháng sau tôi nhận được trả lời, Huyền và anh Luân đă ly dị. Ông Luân về Việt Nam lấy vợ nhí. Huyền dọn lên Orgegon ở với con. Hôm qua tao gặp em của Huyền trong chợ nên mới biết, có hỏi và xin số điện thoại...Tôi không biết ḿnh sẽ phải nói ǵ khi gọi điện thoại cho Huyền.
Tôi nh́n ra ngoài sân, nắng đă bắt đầu tàn. Trong trí tôi hiện lên h́nh cô bạn mắt to, da trắng, tóc đen nhánh, xinh như con búp bê Nhật Bản. Cô bạn hoa khôi của tôi một thời làm điêu đứng bao nhiêu trái tim của những anh chàng lăng tử. Huyền ít nói, chỉ hay mỉm cười. Tôi bảo Huyền, Ông Luân cái miệng tía lia, nói chuyện vừa hay, vừa ngọt coi chừng có ngày bị bà khác bắt đi à nghen. Huyền chỉ cười cười. Hai người trẻ tuổi yêu nhau, cùng nhau vượt biển, cùng nhau gầy dựng cái tổ uyên ương bé tí, sóng gió, cam khổ, ngọt bùi, mặn nồng chia nhau. Ngày này tóc đă bắt đầu ngă mầu, vợ chồng ngồi hưởng cảnh thanh nhàn, hạnh phúc, hương đậm đềm.
Nhưng hạnh phúc đôi khi cũng bị bạc mầu.
“...Người đàn ông quay lưng lại nói lời xin lỗi
Anh phải quay về ăn ṃn đường háng lởm
Ôm một đứa con gái nhỏ để nhớ da em thơ ngây...”*
Sao tôi buồn muốn khóc. Tôi thương cô bạn hiền lành của tôi, như thương con chim cardinal màu đỏ.
■
Một ngày hai lần, con chim cardinal màu nâu mỏ đỏ bay đến đậu trên hàng rào ở khoảng sân sau nhà kêu chíp chíp. Một ngày hai lần con chim lấy hết sức lực bay thẳng vào tấm cửa kính kêu cái cộp. Bay ra hàng rào đậu. Lại lấy hết sức bay thẳng đâm đầu vào cửa kính kêu cái cộp. Đă hơn tháng nay ngày nào nó cũng đến đâm đầu như thế. Tấm cửa kính in h́nh mây trắng trời xanh, lá cây xanh, và một con chim cardinal màu nâu mỏ đỏ. Con tôi bảo, chắc nó tưởng là bạn của nó. Tôi cũng nghĩ như thế, mang thức ăn ra bỏ vào cái đĩa nuôi con chim tội nghiệp. Một ngày hai lần con chim trở lại chơi với người bạn ảo.
Cuối mùa xuân năm ngoái tôi đă nh́n thấy nó, đậu trên cành ổi sau nhà, cùng với con cardinal màu đỏ rực rỡ. Một đôi chim cardinal. Con chim trống có cái chào mào đỏ ối bay đến đĩa thức ăn tôi treo dưới mái hiên mổ những hạt thức ăn rồi bay lại cành cây mớm cho con chim mái đậu e dè trên cành ổi. No nê, chúng cất cánh bay đi. Hết mùa, tôi không thấy chúng nữa. Mùa xuân năm nay, tôi chỉ c̣n nh́n thấy con chim mái. Con chim lẻ bạn.
■
Bà Paulette nói, tao xuống hơn hai mươi pounds, ăn không ngon mà ngủ cũng không được. Ông Bill vừa qua đời vài tháng trước. Cơn đau tim đă cướp đi chồng của bà. Vài ngày nữa là kỷ niệm sáu mươi năm tụi tao lấy nhau, nước mắt bà đoanh tṛng, bây giờ tao chỉ c̣n một ḿnh. Ổng đă bỏ tao đi rồi _ Vậy bà bây giờ ở một ḿnh hay có ai ở với bà không? Tôi hỏi._ Không, tao ở một ḿnh. Tao để một tấm ảnh của ổng ở trên tủ cạnh đầu giường, một tấm ở cái bàn trong pḥng khách. Tao nói chuyện với ổng. Nước mắt bà ứa ra. Tôi nh́n vào tấm ảnh nhỏ bà vừa móc ra khỏi ví, tấm ảnh trắng đen đă bạc màu được ép nhựa cẩn thận. Wow, ông Bill lúc c̣n trẻ đẹp trai quá, coi ổng cao hơn sau nầy, tôi trầm trồ. Mầy nghĩ tại sao tao lại chịu lấy ổng? Bà vừa lấy tay quệt nước mắt vừa nhoẻn miệng cười, trông rất trẻ thơ. Tại lúc trẻ ổng c̣n ốm nên thấy cao hơn đó mà. Ông Bill tôi quen biết có tóc bạc lơ thơ và cái bụng xệ. Chàng thanh niên trong tấm h́nh cao ráo và đẹp trai. Mặc bộ đồ lính màu khaki, tay tựa vào chiếc xe jeep, trông ông bảnh như tài tử cinema, như Gary Grant, Gary Cooper...trong những phim ciné cũ. Tôi nói với bà Paulette như thế. Tấm h́nh chụp thời Đệ Nhị Thế Chiến. Hai ông bà cưới nhau sau khi chiến tranh chấm dứt.
Hoa Kỳ đổ bộ Normandie, Đức Quốc Xă đầu hàng, Âu Châu tái kiến thiết. Các binh sĩ Hoa Kỳ được chọn lựa đóng trại ở Đức hoặc Pháp. Bill chọn ở Pháp. Một ngày cuối tuần, Bill lang thang qua các phố phường Paris. Thành phố sau chiến tranh đang dần dà hồi phục, Paris quả thật thơ mộng. Các cô gái Parisienne lại càng mơ mộng hơn. “Mải xem hoa nên lạc lối về...đường chiều lạc bước đến...” căn nhà có nhiều chậu hoa Geranium đỏ trên bệ cửa sổ. Bill ngần ngại giật chuông, một người đàn ông trung niên ra mở cửa. Vốn liếng tiếng Pháp của chàng không hiểu nổi ông ta nói ǵ. Cuối cùng chàng chỉ có thể nói “Champs Elysée”. Người đàn ông cười vui vẻ, “Ah, Champs Elysée”. Bill nh́n ông ta nói một tràng dài, chỉ trái, chỉ phải, vẫn không biết ḿnh phải đi hướng nào. Thông cảm, người đàn ông mở rộng cửa mời Bill vào nhà.
Khi cô Paulette đi học về đến nhà, bố cô và chàng thanh niên trẻ đang ngồi thù tạc trong pḥng khách. H́nh như anh ta là người Mỹ v́ cô nh́n thấy bộ quân phục màu khaki anh mặc trên người. Không phải là ngày Valentine mà thần Cubic lại bắn một mũi tên vào trái tim chàng Bill làm chàng ngây ngất. Nàng Paulette hai mươi tuổi, chàng Bill hai mươi hai tuổi. Chàng không biết nói tiếng Pháp. Nàng không biết nói tiếng Mỹ. Hai ngày sau chàng Bill mang một chai rượu trở lại căn nhà hoa đỏ thăm người đàn ông trung niên vui tính. Hai tháng sau nàng Paulette nói lời từ biệt với vị hôn phu để bước vào nhà thờ cùng với chàng Bill. Chiếc áo cưới chính tay nàng may để mặc trong cái đám cưới long trọng như đă dự tính, nay được nàng mặc trong một đám cưới khác, rất đơn sơ. Paulette biết nàng không thể làm vợ ai khác ngoại trừ Bill.
Chúng tao đă có sáu mươi năm hạnh phúc. Tao không đ̣i hỏi ǵ hơn, chỉ là tao thật nhớ ổng. Bà Paulette ngậm ngùi. Tôi choàng tay ôm lấy đôi vai bà, thật là lăng mạn, thật là một mối t́nh đẹp, bà đă có những tháng ngày rất là hạnh phúc. Đôi mắt bà Paulette long lanh sáng, phải, chúng tao đă có những ngày tháng rất là tuyệt vời, rất là đầm ấm. Lúc c̣n trẻ, chắc hẳn bà phải là một cô gái rất xinh đẹp và dịu dàng.
■
“...Đâu c̣n bao lâu nữa khi ta tiễn nhau cuối đời...tôi và em như hai chiếc lá rơi không cùng ngày...”.
8 giờ tối thứ Sáu cuối tuần, những người đứng mặc áo sô trắng, những người ngồi mặc áo màu đen. Người hội trưởng của một cái hội nào đó lên đọc bài diễn văn chia buồn cùng tang quyến, bài diễn văn đầy những lời văn hoa sáo ngữ, “...chờ gió cuốn đi...cụ ông... như chiếc lá khô đă ĺa cành, c̣n bà...và chúng ta là những chiếc lá cuối mùa c̣n sót lại đong đưa trên cành, chờ gió cuốn đi...”. Tôi đảo mắt nh́n quanh một ṿng. Người trẻ tuổi nhất trong pḥng cũng vào khoảng ngũ tuần, người lớn tuổi nhất cũng vào khoảng bát tuần. Ai nấy đều có nét mặt mệt mỏi, ủ ê. Khỏi cần ông ta nhắc nhở, đoạn đường không c̣n dài lắm đâu. N
■
Tôi moi trí óc, nhớ lại những người bạn cũ, những người bạn đă cùng tôi đi chung đường. Có người đă bỏ đi trước. Có người tôi bỏ lại sau lưng. Có người đă rẽ qua lối đi khác. Có người đă thôi không đi nữa. Những người bạn thân và sơ đă cùng tôi đi chung một đoạn đường, có hay không có họ tôi cũng vẫn phải tiếp tục đi.
Tôi nh́n ra sân, nắng đă sắp tắt. May mắn cho tôi, bên cạnh tôi vẫn c̣n một người bạn đồng hành, người “bạn đời” của tôi.
lệ-liễu
Houston, 9-03-08
* nhạc Ngu Yên
* thơ Lê thị Huệ
* thơ Nguyễn Bính